Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Xem ra cũng ngọt
BTNLing
2024-07-19 14:10:19
Cửu không dám trái lời, cầm lấy ly sữa mà nhấp một ngụm. Sau đó mới gật gù trả lời.
“Sữa này ngon thưa ông chủ.”
Hoắc Thừa Cảnh vẻ mặt trông không hài lòng, giật lấy ly sữa từ tay Cửu rồi uống. Nhưng được một ít gương mặt cau có lại buông ra.
“Dở như thế mà cũng đưa tôi uống được sao?”
Cửu có chút không biết trả lời sao, cô cảm nhận rõ là ngọt với ngon. Hay do căn bản trước giờ chưa được uống sữa nhiều, nên nay uống lại chẳng thể phân biệt được mùi vị như nào là dở với ngon.
Cửu không dám ngẩng đầu nhìn, liền bị Hoắc Thừa Cảnh đưa ly sữa đến. Cô không hiểu là gì nhưng vẫn cầm lấy.
“Dở thì cô phải uống cho bằng hết.”
Cửu nhìn ly sữa vơi được một ít, nghe lời lại cầm uống hết sau đó mới buông ra. Cánh môi cô bây giờ vẫn còn đọng lại chút sữa. Hoắc Thừa Cảnh từ nãy đến giờ vẫn chăm chú vào gương mặt nhỏ, lúc này mới hài lòng. Bàn tay siết chặt chiếc cằm, cúi đầu hôn lên cánh môi vẫn còn dính sữa. Mà Cửu lại vì hành động này cả người cứng đờ, hai bàn tay chỉ có thể siết chặt lấy ly sữa.
Người đàn ông ban đầu miết nhẹ cánh môi liếm sữa, sau đó không kiềm được luồn vào sâu trong khoan miệng nhỏ. Hơi thở của Cửu vẫn quẩn quanh, còn có dư vị sữa đọng lại. Đến khi đầu lưỡi hắn vào sâu bên trong, tìm được đầu lưỡi người kia lại thuận tiện mút hết chất ngọt, say mê thưởng thức.
Cửu cứng đờ, cơ thể nhỏ được bàn tay nắm ở eo giữ cho ngồi vững. Cô đối với việc này không có chút kinh nghiệm nào, để mặc Hoắc Thừa Cảnh tùy tiện đùa giỡn đến khi cánh môi sưng lên. Người đàn ông lại theo đà từ cánh môi xuống vị trí cằm, rồi dừng lại ở chiếc cổ nhỏ. Hơi thở lúc này trở nên hỗn loạn hẳn, nhưng vẫn kiểm soát được mà ngưng lại.
“Xem ra cũng ngọt.”
Ngọt, là sữa ngọt sao? Ban nãy hắn còn chê dở mà.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn người con gái trong lòng, gương mặt toát lên vẻ thỏa mãn nhưng vẫn không quên răn đe. Tránh sau này cô lại không biết điều như lần này nữa.
“Sau này trước 10 giờ phải có mặt tại phòng của tôi. Nghe rõ chưa?”
Cửu gật đầu lia lịa: “Rõ.”
Người đàn ông buông tha cho cô gái nhỏ. Cửu tưởng đã xong việc liền xoay người rời đi. Nhưng được vài bước đã nghe thanh âm rõ to đập lên bàn. Cửu giật mình xoay đầu nhìn lại. Thấy bàn tay Hoắc Thừa Cảnh vẫn ở trên bàn, lúc này mới biết âm thanh từ đâu đến. Mà gương mặt của hắn, có vẻ rất tức giận.
Giỏi, giỏi lắm! Là không hiểu hay cố tình không hiểu. Hắn vừa buông ra chưa được vài giây cô đã chạy đến phía cửa rồi. Điệu bộ này sao giống như muốn trốn khỏi hắn càng xa càng tốt vậy.
“Ngủ ở chỗ kia.”
Hoắc Thừa Cảnh chỉ ra hướng phía giường của hắn, gằn từng chữ một.
Cửu lúc này muốn thoát cũng chẳng xong, muốn khóc cũng chẳng thể. Bước lên giường của Hoắc Thừa Cảnh mà nằm xuống. Trên chăn, trên gối, chính xác là cả căn phòng. Nơi nơi phảng phất mùi của hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Cửu cũng chẳng ngủ được, đôi mắt cứ giả vờ nhắm. Xung quanh căn phòng chỉ nghe tiếng gõ phím vang vọng rồi cả tiếng bút ghi chép trên mặt giấy.
Đến khi dần mơ màng, thì một bàn tay to lớn siết chặt eo của Cửu khiến cô tỉnh giấc. Tiếp đó là lưng cô chạm vào cơ thể rắn chắc của người đàn ông.
Hoắc Thừa Cảnh lúc này đã thay bộ đồ ngủ, thuận lợi ôm người trong lòng.
Hắn nhìn Cửu đôi mắt nhắm nghiền. Mà người đàn ông giờ phút này lại nghĩ về lúc để cô gái nhỏ ngồi trong lòng mình, phần nào đó không tự chủ được mà ngóc đầu dậy.
Lúc đầu còn chê cô vô dụng không làm được gì. Vậy mà bây giờ phần nào đó của hắn lại tự đầu hàng với người con gái nhỏ này.
Cửu làm gì biết người đàn ông có ý định gì, mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ ngủ, điệu bộ trông có vẻ miễn cưỡng, hơi thở cũng không thể ổn định được.
Mà Hoắc Thừa Cảnh xem cô như gối ôm, tùy tiện ôm lấy.
Cửu trong lòng khóc thầm, chẳng lẽ sau này 10 giờ có mặt là chỉ để làm cái gối ôm thôi sao.
_____________
Kể từ sau khi quản gia Thịnh sắp xếp lại các công việc nơi đây, người hầu phân chia đầy đủ công việc khiến không ai dám ý kiến.
Mà Cửu cũng không bị áp lực nữa, công việc giao đến đều ngang với mọi người chứ không phân chia lớn nhỏ. Vì có sự giám sát nghiêm ngặt, từ đó cũng chẳng ai dám kiếm cớ bắt nạt cô nữa.
Căn bản mỗi lần hoàn thành công việc, đúng 10 giờ có mặt tại phòng Hoắc Thừa Cảnh, điều đó mới khiến công việc thêm áp lực.
Làm việc cả ngày mệt mỏi, tối đến theo hầu hạ phải nhìn sắc mặt ông chủ.
Nếu như hôm đó Cửu đến phòng đúng giờ và có mặt Hoắc Thừa Cảnh, người đàn ông luôn bắt cô ngủ cùng.
Có hôm Cửu phải đợi hắn về, không kiềm chế được cơn buồn ngủ mà gật gù trên chiếc ghế sofa. Chẳng rõ như nào, đến sáng lại nằm ở trên giường cùng với hắn.
Tuy nói là 10 giờ Cửu mới được đến phòng, nhưng có hôm cô đến đúng giờ. Thấy Hoắc Thừa Cảnh đang đứng nhìn qua cửa sổ không rõ là gì, đến khi quay lại thấy cô thì gương mặt trông vô cùng u ám.
Chỉ có hắn mới rõ, hôm đó hắn về 6 giờ là vô cùng sớm. Vậy mà Cửu lại không có mặt trong phòng của hắn. Lần nào cũng vậy, luôn đến phòng đúng giờ mà không sớm hơn. Hắn ra thời gian trước 10 giờ, là khi nào cô đến cũng được miễn là không quá giờ.
“Rất tốt, lần nào cũng đúng giờ.”
Không rõ là khen hay chê, vậy mà gương mặt hắn lại trông rất tức giận.
“Sữa này ngon thưa ông chủ.”
Hoắc Thừa Cảnh vẻ mặt trông không hài lòng, giật lấy ly sữa từ tay Cửu rồi uống. Nhưng được một ít gương mặt cau có lại buông ra.
“Dở như thế mà cũng đưa tôi uống được sao?”
Cửu có chút không biết trả lời sao, cô cảm nhận rõ là ngọt với ngon. Hay do căn bản trước giờ chưa được uống sữa nhiều, nên nay uống lại chẳng thể phân biệt được mùi vị như nào là dở với ngon.
Cửu không dám ngẩng đầu nhìn, liền bị Hoắc Thừa Cảnh đưa ly sữa đến. Cô không hiểu là gì nhưng vẫn cầm lấy.
“Dở thì cô phải uống cho bằng hết.”
Cửu nhìn ly sữa vơi được một ít, nghe lời lại cầm uống hết sau đó mới buông ra. Cánh môi cô bây giờ vẫn còn đọng lại chút sữa. Hoắc Thừa Cảnh từ nãy đến giờ vẫn chăm chú vào gương mặt nhỏ, lúc này mới hài lòng. Bàn tay siết chặt chiếc cằm, cúi đầu hôn lên cánh môi vẫn còn dính sữa. Mà Cửu lại vì hành động này cả người cứng đờ, hai bàn tay chỉ có thể siết chặt lấy ly sữa.
Người đàn ông ban đầu miết nhẹ cánh môi liếm sữa, sau đó không kiềm được luồn vào sâu trong khoan miệng nhỏ. Hơi thở của Cửu vẫn quẩn quanh, còn có dư vị sữa đọng lại. Đến khi đầu lưỡi hắn vào sâu bên trong, tìm được đầu lưỡi người kia lại thuận tiện mút hết chất ngọt, say mê thưởng thức.
Cửu cứng đờ, cơ thể nhỏ được bàn tay nắm ở eo giữ cho ngồi vững. Cô đối với việc này không có chút kinh nghiệm nào, để mặc Hoắc Thừa Cảnh tùy tiện đùa giỡn đến khi cánh môi sưng lên. Người đàn ông lại theo đà từ cánh môi xuống vị trí cằm, rồi dừng lại ở chiếc cổ nhỏ. Hơi thở lúc này trở nên hỗn loạn hẳn, nhưng vẫn kiểm soát được mà ngưng lại.
“Xem ra cũng ngọt.”
Ngọt, là sữa ngọt sao? Ban nãy hắn còn chê dở mà.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn người con gái trong lòng, gương mặt toát lên vẻ thỏa mãn nhưng vẫn không quên răn đe. Tránh sau này cô lại không biết điều như lần này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau này trước 10 giờ phải có mặt tại phòng của tôi. Nghe rõ chưa?”
Cửu gật đầu lia lịa: “Rõ.”
Người đàn ông buông tha cho cô gái nhỏ. Cửu tưởng đã xong việc liền xoay người rời đi. Nhưng được vài bước đã nghe thanh âm rõ to đập lên bàn. Cửu giật mình xoay đầu nhìn lại. Thấy bàn tay Hoắc Thừa Cảnh vẫn ở trên bàn, lúc này mới biết âm thanh từ đâu đến. Mà gương mặt của hắn, có vẻ rất tức giận.
Giỏi, giỏi lắm! Là không hiểu hay cố tình không hiểu. Hắn vừa buông ra chưa được vài giây cô đã chạy đến phía cửa rồi. Điệu bộ này sao giống như muốn trốn khỏi hắn càng xa càng tốt vậy.
“Ngủ ở chỗ kia.”
Hoắc Thừa Cảnh chỉ ra hướng phía giường của hắn, gằn từng chữ một.
Cửu lúc này muốn thoát cũng chẳng xong, muốn khóc cũng chẳng thể. Bước lên giường của Hoắc Thừa Cảnh mà nằm xuống. Trên chăn, trên gối, chính xác là cả căn phòng. Nơi nơi phảng phất mùi của hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Cửu cũng chẳng ngủ được, đôi mắt cứ giả vờ nhắm. Xung quanh căn phòng chỉ nghe tiếng gõ phím vang vọng rồi cả tiếng bút ghi chép trên mặt giấy.
Đến khi dần mơ màng, thì một bàn tay to lớn siết chặt eo của Cửu khiến cô tỉnh giấc. Tiếp đó là lưng cô chạm vào cơ thể rắn chắc của người đàn ông.
Hoắc Thừa Cảnh lúc này đã thay bộ đồ ngủ, thuận lợi ôm người trong lòng.
Hắn nhìn Cửu đôi mắt nhắm nghiền. Mà người đàn ông giờ phút này lại nghĩ về lúc để cô gái nhỏ ngồi trong lòng mình, phần nào đó không tự chủ được mà ngóc đầu dậy.
Lúc đầu còn chê cô vô dụng không làm được gì. Vậy mà bây giờ phần nào đó của hắn lại tự đầu hàng với người con gái nhỏ này.
Cửu làm gì biết người đàn ông có ý định gì, mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn giả vờ ngủ, điệu bộ trông có vẻ miễn cưỡng, hơi thở cũng không thể ổn định được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Hoắc Thừa Cảnh xem cô như gối ôm, tùy tiện ôm lấy.
Cửu trong lòng khóc thầm, chẳng lẽ sau này 10 giờ có mặt là chỉ để làm cái gối ôm thôi sao.
_____________
Kể từ sau khi quản gia Thịnh sắp xếp lại các công việc nơi đây, người hầu phân chia đầy đủ công việc khiến không ai dám ý kiến.
Mà Cửu cũng không bị áp lực nữa, công việc giao đến đều ngang với mọi người chứ không phân chia lớn nhỏ. Vì có sự giám sát nghiêm ngặt, từ đó cũng chẳng ai dám kiếm cớ bắt nạt cô nữa.
Căn bản mỗi lần hoàn thành công việc, đúng 10 giờ có mặt tại phòng Hoắc Thừa Cảnh, điều đó mới khiến công việc thêm áp lực.
Làm việc cả ngày mệt mỏi, tối đến theo hầu hạ phải nhìn sắc mặt ông chủ.
Nếu như hôm đó Cửu đến phòng đúng giờ và có mặt Hoắc Thừa Cảnh, người đàn ông luôn bắt cô ngủ cùng.
Có hôm Cửu phải đợi hắn về, không kiềm chế được cơn buồn ngủ mà gật gù trên chiếc ghế sofa. Chẳng rõ như nào, đến sáng lại nằm ở trên giường cùng với hắn.
Tuy nói là 10 giờ Cửu mới được đến phòng, nhưng có hôm cô đến đúng giờ. Thấy Hoắc Thừa Cảnh đang đứng nhìn qua cửa sổ không rõ là gì, đến khi quay lại thấy cô thì gương mặt trông vô cùng u ám.
Chỉ có hắn mới rõ, hôm đó hắn về 6 giờ là vô cùng sớm. Vậy mà Cửu lại không có mặt trong phòng của hắn. Lần nào cũng vậy, luôn đến phòng đúng giờ mà không sớm hơn. Hắn ra thời gian trước 10 giờ, là khi nào cô đến cũng được miễn là không quá giờ.
“Rất tốt, lần nào cũng đúng giờ.”
Không rõ là khen hay chê, vậy mà gương mặt hắn lại trông rất tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro