. Giao Thủ Với...
Quan Quan công tử
2024-11-20 17:51:25
Trong đêm mưa, ở nhà hoang, phát ra tiếng nổ vang như sấm rền.
Lạc Ngưng xuất thủ đánh ra một kiếm rồi từ giữa trời hạ xuống, lại ngạc nhiên phát hiện ra mưa rơi vào trong nhà liền nổ tung, bắn tung tóe ra bốn phía, vậy mà tên phi tặc này có thể tạo thành một mảnh trống rỗng mà mưa không rơi vào được.
Phi tặc và Dạ Kinh Đường đứng hai phía đối lập nhau, trong nháy mắt khi nắm đấm đối đầu với Dạ Kinh Đường, cả thân hình hắn ta bắn ra ngoài đập vào tường đất, đất bay tứ tung ra ngoài, dây sắt ở trong tay bị căng đứt, bắn về phía tường vây.
Mà Dạ Kinh Đường cũng giống như thế.
Kinh nghiệm chém giết của Dạ Kinh Đường cũng không thấp, đối thủ bay ở trên không trung đã không có chỗ mượn lực , cho dù võ nghệ có cao hơn, cũng không phát huy được mấy thành lực đạo, chân hắn đạp lên trên đất, có làm sao cũng không thể đứng vững nổi.
Nhưng Dạ Kinh Đường vừa đánh một quyền vào lòng bàn tay của hắn, hắn chỉ cảm thấy giống như là tay không thể chịu đựng được nữa, không có kỹ xảo gì, có thể nói tất cả đều là man lực thuần túy mà hắn không thể đỡ được!
Vẻn vẹn chỉ là nắm đấm đánh thẳng ra, lực đạo bộc phát, chỉ trong nháy mắt cánh tay phải bị đấm đến tê tay, chân vẫn đứng trên mặt đất, lại hoàn toàn không đứng vững, cả người lảo đảo lùi lại, va vào bên trong phòng.
Soạt ——
Trong tiếng nổ, tường nhà bị xô ra một cái lỗ, bóng người của Quách Nguyên Long vẫn chưa dừng lại, cho đến khi đụng xuyên qua tường nhà đối diện, ngã vào trong một nhà khác thì mới đập trên mặt đất.
Dạ Kinh Đường ngã vào trong phòng, lại bật người dậy xông ra, ánh mắt kinh ngạc —— lực lượng một quyền vừa rồi của Quách Nguyên Long cũng quá mạnh, đến mức hắn cảm giác đối phương căn bản cũng không phải là người, mà là man ngưu, yêu tinh do cự tượng biến hóa.
Lạc Ngưng cũng nhìn ra lực lượng cơ thể Vô Sí Hào mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng kỹ thuật và thuật pháp võ nghệ không được cao, nàng lập tức gấp giọng nhắc nhở:
"Hắn bị trọng thương. Mau đuổi theo!"
Lực lượng của Quách Nguyên Long mạnh thì mạnh, nhưng công phu quyền cước không ra gì, nếu không cũng không phải chỉ là phi tặc.
Bị ăn một chưởng ẩn chứa nội kình bàng bạc của Dạ Kinh Đường, cánh tay phải Quách Nguyên Long trực tiếp mất đi chiến lực, cả người hắn gục xuống, rơi xuống đất buồn bực ho một tiếng, sau đó hắn liền xoay người lên, lao về phương xa.
Dạ Kinh Đường thấy vậy nhanh chân phi nước đại mau chóng đuổi theo.
Lạc Ngưng thì đáp xuống đất, vứt Ly Long Hoàn Thủ Đao cho Dạ Kinh Đường.
Hô hô. . .
Dạ Kinh Đường chạy ở trên đường tiếp nhận bội kiếm, lúc này mới phát hiện, sắc mặt Lạc Ngưng không đúng, cánh tay trái không được tự nhiên, thoạt nhìn có lẽ là do cưỡng ép lôi hắn ra, bị ám châm gây thương tích.
"Ngươi. . ."
"Mau đuổi theo!"
Dạ Kinh Đường thấy vậy, cắn răng cầm kiếm nhảy lên các phòng xá, lao thẳng về phía bóng đen.
Đạp đạp đạp. . .
Trong con ngõ nhỏ, tiếng vỡ vụn từ mảnh ngói không ngừng vang ra, gà gáy chó sủa và tiếng quát lớn của cư dân hòa vào nhau.
Thân thủ của Quách Nguyên Long cực kì lưu loát, ở bên trong màn mưa lướt qua gần như không có tiếng động.
Nhưng hắn đón đỡ một chưởng của Dạ Kinh Đường đã bị trọng thương, khinh công cho dù tốt cũng không có khả năng thi triển như bình thường, trên đường lao đi thì rõ ràng có chút lảo đảo.
Lưỡi kiếm của Dạ Kinh Đường trở lại bao, phi nước đại ở trên nóc nhà, ở ven đường tiện tay nắm lấy mảnh ngói, không ngừng ném ra để quấy nhiễu, Lạc Ngưng cũng làm như thế.
Hưu hưu hưu ——
Ở dưới truy kích này, Quách Nguyên Long một mạch ráng chống đỡ được hơn nửa dặm, vẫn không thể cắt đuôi được hai người, cánh tay phải đã chảy máu, phía dưới cũng là máu chảy cuồn cuộn, thương thế đã lan tràn đến ngực và bụng, cuối cùng đã bị đuổi tới sát nút.
Quách Nguyên Long là phi tặc, đã giết qua cả giang hồ lẫn quan binh, lại thân giấu chí bảo, chỉ cần bị bắt được chính là kết cục phải chết, giờ đây chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.
Quách Nguyên Long vượt qua một bức tường vây, rồi bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, đồng thời vung ra một thanh phi châm, bắn về phía trên.
Hành động lần này là muốn dựa vào điểm mù, đánh cho hai người đang truy đuổi trở tay không kịp.
Nhưng cũng tiếc là, Quách Nguyên Long đánh giá quá cao phong phạm cao thủ của Dạ Kinh Đường.
Những tường vây cao chút xíu này, cao thủ loại ba trên giang hồ cũng có thể tiêu sái vút qua.
Mà Dạ Kinh Đường thì không phải vậy, hắn không biết khinh công, sau khi được chứng kiến bọn người Hồng Tài Thần, Hắc Bạch Vô Thường, Lạc nữ hiệp, biết cao thủ giang hồ đáng sợ, mạo muội bay lên không trung sẽ không có chỗ mượn lực, bị chặn đánh thì chính là có cánh cũng khó thoát, cho nên không có nắm chắc mười phần thì hắn sẽ không bay lên.
Mắt thấy phi tặc biến mất ở sau tường vây, Dạ Kinh Đường không chần chờ chút nào, nghiêng người dùng vai đụng vào tường như là con trâu.
Ầm ầm ——
Phi châm của Quách Nguyên Long vừa mới ra khỏi tay hắn, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang, tường gạch cũ kỹ bị đâm vỡ nát, khi tiếng nổ tung vang lên, gạch vỡ bắn ra.
Bành ——
Cự lực từ phía sau lưng đánh tới, trong mắt Quách Nguyên Long hiện lên một vòng kinh ngạc, tiếp theo bị đâm đến mức bay nhào ra, ngã ở trên mặt đường.
Lạc Ngưng xuất thủ đánh ra một kiếm rồi từ giữa trời hạ xuống, lại ngạc nhiên phát hiện ra mưa rơi vào trong nhà liền nổ tung, bắn tung tóe ra bốn phía, vậy mà tên phi tặc này có thể tạo thành một mảnh trống rỗng mà mưa không rơi vào được.
Phi tặc và Dạ Kinh Đường đứng hai phía đối lập nhau, trong nháy mắt khi nắm đấm đối đầu với Dạ Kinh Đường, cả thân hình hắn ta bắn ra ngoài đập vào tường đất, đất bay tứ tung ra ngoài, dây sắt ở trong tay bị căng đứt, bắn về phía tường vây.
Mà Dạ Kinh Đường cũng giống như thế.
Kinh nghiệm chém giết của Dạ Kinh Đường cũng không thấp, đối thủ bay ở trên không trung đã không có chỗ mượn lực , cho dù võ nghệ có cao hơn, cũng không phát huy được mấy thành lực đạo, chân hắn đạp lên trên đất, có làm sao cũng không thể đứng vững nổi.
Nhưng Dạ Kinh Đường vừa đánh một quyền vào lòng bàn tay của hắn, hắn chỉ cảm thấy giống như là tay không thể chịu đựng được nữa, không có kỹ xảo gì, có thể nói tất cả đều là man lực thuần túy mà hắn không thể đỡ được!
Vẻn vẹn chỉ là nắm đấm đánh thẳng ra, lực đạo bộc phát, chỉ trong nháy mắt cánh tay phải bị đấm đến tê tay, chân vẫn đứng trên mặt đất, lại hoàn toàn không đứng vững, cả người lảo đảo lùi lại, va vào bên trong phòng.
Soạt ——
Trong tiếng nổ, tường nhà bị xô ra một cái lỗ, bóng người của Quách Nguyên Long vẫn chưa dừng lại, cho đến khi đụng xuyên qua tường nhà đối diện, ngã vào trong một nhà khác thì mới đập trên mặt đất.
Dạ Kinh Đường ngã vào trong phòng, lại bật người dậy xông ra, ánh mắt kinh ngạc —— lực lượng một quyền vừa rồi của Quách Nguyên Long cũng quá mạnh, đến mức hắn cảm giác đối phương căn bản cũng không phải là người, mà là man ngưu, yêu tinh do cự tượng biến hóa.
Lạc Ngưng cũng nhìn ra lực lượng cơ thể Vô Sí Hào mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng kỹ thuật và thuật pháp võ nghệ không được cao, nàng lập tức gấp giọng nhắc nhở:
"Hắn bị trọng thương. Mau đuổi theo!"
Lực lượng của Quách Nguyên Long mạnh thì mạnh, nhưng công phu quyền cước không ra gì, nếu không cũng không phải chỉ là phi tặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị ăn một chưởng ẩn chứa nội kình bàng bạc của Dạ Kinh Đường, cánh tay phải Quách Nguyên Long trực tiếp mất đi chiến lực, cả người hắn gục xuống, rơi xuống đất buồn bực ho một tiếng, sau đó hắn liền xoay người lên, lao về phương xa.
Dạ Kinh Đường thấy vậy nhanh chân phi nước đại mau chóng đuổi theo.
Lạc Ngưng thì đáp xuống đất, vứt Ly Long Hoàn Thủ Đao cho Dạ Kinh Đường.
Hô hô. . .
Dạ Kinh Đường chạy ở trên đường tiếp nhận bội kiếm, lúc này mới phát hiện, sắc mặt Lạc Ngưng không đúng, cánh tay trái không được tự nhiên, thoạt nhìn có lẽ là do cưỡng ép lôi hắn ra, bị ám châm gây thương tích.
"Ngươi. . ."
"Mau đuổi theo!"
Dạ Kinh Đường thấy vậy, cắn răng cầm kiếm nhảy lên các phòng xá, lao thẳng về phía bóng đen.
Đạp đạp đạp. . .
Trong con ngõ nhỏ, tiếng vỡ vụn từ mảnh ngói không ngừng vang ra, gà gáy chó sủa và tiếng quát lớn của cư dân hòa vào nhau.
Thân thủ của Quách Nguyên Long cực kì lưu loát, ở bên trong màn mưa lướt qua gần như không có tiếng động.
Nhưng hắn đón đỡ một chưởng của Dạ Kinh Đường đã bị trọng thương, khinh công cho dù tốt cũng không có khả năng thi triển như bình thường, trên đường lao đi thì rõ ràng có chút lảo đảo.
Lưỡi kiếm của Dạ Kinh Đường trở lại bao, phi nước đại ở trên nóc nhà, ở ven đường tiện tay nắm lấy mảnh ngói, không ngừng ném ra để quấy nhiễu, Lạc Ngưng cũng làm như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hưu hưu hưu ——
Ở dưới truy kích này, Quách Nguyên Long một mạch ráng chống đỡ được hơn nửa dặm, vẫn không thể cắt đuôi được hai người, cánh tay phải đã chảy máu, phía dưới cũng là máu chảy cuồn cuộn, thương thế đã lan tràn đến ngực và bụng, cuối cùng đã bị đuổi tới sát nút.
Quách Nguyên Long là phi tặc, đã giết qua cả giang hồ lẫn quan binh, lại thân giấu chí bảo, chỉ cần bị bắt được chính là kết cục phải chết, giờ đây chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.
Quách Nguyên Long vượt qua một bức tường vây, rồi bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, đồng thời vung ra một thanh phi châm, bắn về phía trên.
Hành động lần này là muốn dựa vào điểm mù, đánh cho hai người đang truy đuổi trở tay không kịp.
Nhưng cũng tiếc là, Quách Nguyên Long đánh giá quá cao phong phạm cao thủ của Dạ Kinh Đường.
Những tường vây cao chút xíu này, cao thủ loại ba trên giang hồ cũng có thể tiêu sái vút qua.
Mà Dạ Kinh Đường thì không phải vậy, hắn không biết khinh công, sau khi được chứng kiến bọn người Hồng Tài Thần, Hắc Bạch Vô Thường, Lạc nữ hiệp, biết cao thủ giang hồ đáng sợ, mạo muội bay lên không trung sẽ không có chỗ mượn lực, bị chặn đánh thì chính là có cánh cũng khó thoát, cho nên không có nắm chắc mười phần thì hắn sẽ không bay lên.
Mắt thấy phi tặc biến mất ở sau tường vây, Dạ Kinh Đường không chần chờ chút nào, nghiêng người dùng vai đụng vào tường như là con trâu.
Ầm ầm ——
Phi châm của Quách Nguyên Long vừa mới ra khỏi tay hắn, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang, tường gạch cũ kỹ bị đâm vỡ nát, khi tiếng nổ tung vang lên, gạch vỡ bắn ra.
Bành ——
Cự lực từ phía sau lưng đánh tới, trong mắt Quách Nguyên Long hiện lên một vòng kinh ngạc, tiếp theo bị đâm đến mức bay nhào ra, ngã ở trên mặt đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro