. Người Tới?
Quan Quan công tử
2024-11-20 17:51:25
Lạc Ngưng phát hiện không có gì khác lạ, hai đầu lông mày thu lại sự đề phòng, nhưng cơn tức giận cũng không biến mất:
"Ngươi thân là nam nhân,dáng dấp cũng ưa nhìn,sao phòng lại bừa bộn như vậy, không nói tới củi bếp, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng đều không có. . ."
"Hôm qua ta mới chuyển đến, cái này cũng không nên trách ta. Mà là do cái phòng này quá tồi tàn, hôm qua ta đã chuẩn bị đổi chỗ, không cần dọn dẹp."
?
Lạc Ngưng dừng động tác lại:
"Sao ngươi không nói sớm? Ta và Vân Ly dọn dẹp hơn nửa ngày. . ."
"Vậy thu dọn lại ở cũng được, dù sao tiền thuê nhà cũng đã đóng."
Dạ Kinh Đường mang chim béo tiến vào phòng bếp, dò xét bên trong bếp một chút:
"Nha đầu kia đâu?"
Lạc Ngưng giữ một khoảng cách với hắn:
" Đi mua nồi bát cho ngươi rồi. . ."
Lúc nói chuyện, Dạ Kinh Đường lôi ra một bình sứ nhỏ, đưa cho nàng.
"Đây là cái gì?"
"Thuốc trị thương. Ta hỏi đương gia của tiêu cục rồi, dược hiệu tốt, ngươi thử một chút không?"
Lạc Ngưng cầm lấy bình thuốc nhỏ, mở ra ngửi ngửi:
"Ngọc Long Cao. . ."
Rồi nàng nhướng mày lên, nghi ngờ nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Thuốc này xuất phát từ Hạnh Lâm Thánh Thủ - Dược Vương Lý, là thần dược chữa trị nội thương, trên thị trường căn bản là mua không được, đặt ở chợ đen có thể bán với giá hơn một trăm lượng bạc, tiêu cục kinh thành cho dù có, cũng chỉ lấy ra khi muốn bảo vệ tính mạng mình, có thể cho không ngươi như vậy sao?"
? !
Dạ Kinh Đường nghe vậy âm thầm lảo đảo một cái—— hôm nay Tam Nương trị cánh tay cho hắn, đều xoa xoa giống như thuốc không đáng tiền, hắn còn tưởng rằng chỉ là thuốc trị thương bình thường.
Hơn một trăm lượng bạc?
Trách không được công dụng lại đáng ngạc nhiên như thế. . .
Dạ Kinh Đường đã lấy ra thì đương nhiên sẽ không thu lại, rộng rãi nói:
"Xem như tiền lương ứng trước đi. Lạc nữ hiệp sớm tĩnh dưỡng thân thể rồi rời đi, ta cũng sớm một chút được giải thoát, cầm dùng đi."
Lạc Ngưng nghe thấy lời này, ánh mắt thay đổi mấy phần:
"Ngươi ngốc sao? Ta coi như có bị thương, bản thân cũng tự có thuốc chữa, cần gì vì vậy mà làm không công một năm?"
"Nếu Lạc nữ hiệp cảm thấy ngại, hay là dạy ta thêm chút công phu nữa?"
Lạc Ngưng nghe thấy Dạ Kinh Đường có cái ý nghĩ này liền trả lại thuốc trị thương cho hắn:
"Trả lại cho đương gia của các ngươi. Ngươi nghĩ cũng đẹp vô cùng, chỉ là cao thủ nhị lưu ở trên giang hồ thu đồ, đều phải dâng lên trăm lượng bạc ròng, một bình thuốc trị thương liền muốn ta truyền thụ tuyệt học, hừ. . ."
Dạ Kinh Đường tất nhiên không nhận, ôm cánh tay nhìn về phía ngoài viện, trêu chọc nói:
"Aizzz, may mà ta không phải tiểu nhân."
"Ngươi còn không phải tiểu nhân? Hôm qua ngươi. . ."
Trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Ngưng hiện lên vài vệt đỏ ửng, lực tay lau hũ gạo cũng nặng thêm mấy phần.
Lau lau ——
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ nói:
"Nếu ta là tiểu nhân, muốn để ngươi dạy võ nghệ cho ta thực sự rất dễ dàng, chỉ cần dù một câu: Lạc phu nhân, ngươi cũng không muốn chuyện của hai ta bị người ngoài. . ."
Hắc ——
Lời còn chưa dứt, trong phòng bếp cũ kỹ bỗng loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Thanh kiếm dài ba thước không biết từ lúc nào đã ra khỏi vỏ, chờ lúc nhìn rõ, đã xuất hiện ở trên cổ Dạ Kinh Đường
Lạc Ngưng cắn chặt môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, trong mắt thậm chí hiện lên vẻ thất vọng và uất ức tới cực điểm,cảm giác giống như sắp có hai hàng nước mắt rơi xuống.
"Chít chít. . ."
Chim béo yếu ớt rụt cổ lại bay ra xa.
Ngược lại phản ứng của Dạ Kinh Đường trông rất bình tĩnh, nhìn bội kiếm cách cổ mình nửa tấc nói:
"Ta chỉ là so sánh thôi. Lạc nữ hiệp không dạy, ta chỉ có thể nghĩ cách lấy lòng ngươi, ngươi xem ta đã vô lễ với ngươi bao giờ chưa?"
"Nếu ngươi thật sự vô lễ, hôm qua ngươi đã chết rồi, không sống được tới hôm nay."
Sắc mặt Lạc Ngưng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường:
"Chuyện ngày hôm qua, ngươi và ta đều có lỗi, ta cũng không so đo với ngươi,nhưng ngươi cũng đừng nhắc lại nữa. Nếu dám lộ cho người thứ ba biết, đừng trách ta ác độc. . ."
Đang lúc Lạc Ngưng dùng vẻ mặt lạnh lẽo nói chuyện thì bên ngoài ngõ nhỏ bỗng nhiên vang lên tiếng động:
Cộp —— cộp, kẹt kẹt ——
Nghe như là của một người, bước chân rất nặng, có tiếng vang của đồ sắt ma sát, giống như áo giáp, lại còn chạy rất nhanh. . .
Dạ Kinh Đường nhướng mày —— tư tàng áo giáp, sẽ phạm tội mưu phản, có thể mặc áo giáp ra ngoài, chỉ có thể là người trong quan phủ. . .
Lạc Ngưng cũnglộ vẻ nghi hoặc, nếu tùy tiện phi rời khỏi phòng, sẽ dễ dàng bị cao thủ phát giác, nàng nhìn về phía Dạ Kinh Đường, muốn bàn bạc xem nên ứng phó ra sao.
Kết quả đã thấy tiểu tặc trước mặt này gặp nguy không loạn, phản ứng cực nhanh, trực tiếp lôi kéo tay phải của nàng, xông ra khỏi phòng bếp, chạy về nhà chính.
"Ngươi? !"
Lạc Ngưng vẫn đang bảo trì vẻ mặt băng lãnh, bị kéo lảo đảo một cái, ánh mắt kinh ngạc, cảm giác tiểu tử này chỉ đang chờ cơ hội như thế này!
Lạc Ngưng muốn rút tay ra dừng bước lại, nhưng lại không tiện làm ra động tĩnh quá lớn, chỉ một phút do dự, nàng đã bị kéo vào phòng.
"Ngươi thân là nam nhân,dáng dấp cũng ưa nhìn,sao phòng lại bừa bộn như vậy, không nói tới củi bếp, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng đều không có. . ."
"Hôm qua ta mới chuyển đến, cái này cũng không nên trách ta. Mà là do cái phòng này quá tồi tàn, hôm qua ta đã chuẩn bị đổi chỗ, không cần dọn dẹp."
?
Lạc Ngưng dừng động tác lại:
"Sao ngươi không nói sớm? Ta và Vân Ly dọn dẹp hơn nửa ngày. . ."
"Vậy thu dọn lại ở cũng được, dù sao tiền thuê nhà cũng đã đóng."
Dạ Kinh Đường mang chim béo tiến vào phòng bếp, dò xét bên trong bếp một chút:
"Nha đầu kia đâu?"
Lạc Ngưng giữ một khoảng cách với hắn:
" Đi mua nồi bát cho ngươi rồi. . ."
Lúc nói chuyện, Dạ Kinh Đường lôi ra một bình sứ nhỏ, đưa cho nàng.
"Đây là cái gì?"
"Thuốc trị thương. Ta hỏi đương gia của tiêu cục rồi, dược hiệu tốt, ngươi thử một chút không?"
Lạc Ngưng cầm lấy bình thuốc nhỏ, mở ra ngửi ngửi:
"Ngọc Long Cao. . ."
Rồi nàng nhướng mày lên, nghi ngờ nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Thuốc này xuất phát từ Hạnh Lâm Thánh Thủ - Dược Vương Lý, là thần dược chữa trị nội thương, trên thị trường căn bản là mua không được, đặt ở chợ đen có thể bán với giá hơn một trăm lượng bạc, tiêu cục kinh thành cho dù có, cũng chỉ lấy ra khi muốn bảo vệ tính mạng mình, có thể cho không ngươi như vậy sao?"
? !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ Kinh Đường nghe vậy âm thầm lảo đảo một cái—— hôm nay Tam Nương trị cánh tay cho hắn, đều xoa xoa giống như thuốc không đáng tiền, hắn còn tưởng rằng chỉ là thuốc trị thương bình thường.
Hơn một trăm lượng bạc?
Trách không được công dụng lại đáng ngạc nhiên như thế. . .
Dạ Kinh Đường đã lấy ra thì đương nhiên sẽ không thu lại, rộng rãi nói:
"Xem như tiền lương ứng trước đi. Lạc nữ hiệp sớm tĩnh dưỡng thân thể rồi rời đi, ta cũng sớm một chút được giải thoát, cầm dùng đi."
Lạc Ngưng nghe thấy lời này, ánh mắt thay đổi mấy phần:
"Ngươi ngốc sao? Ta coi như có bị thương, bản thân cũng tự có thuốc chữa, cần gì vì vậy mà làm không công một năm?"
"Nếu Lạc nữ hiệp cảm thấy ngại, hay là dạy ta thêm chút công phu nữa?"
Lạc Ngưng nghe thấy Dạ Kinh Đường có cái ý nghĩ này liền trả lại thuốc trị thương cho hắn:
"Trả lại cho đương gia của các ngươi. Ngươi nghĩ cũng đẹp vô cùng, chỉ là cao thủ nhị lưu ở trên giang hồ thu đồ, đều phải dâng lên trăm lượng bạc ròng, một bình thuốc trị thương liền muốn ta truyền thụ tuyệt học, hừ. . ."
Dạ Kinh Đường tất nhiên không nhận, ôm cánh tay nhìn về phía ngoài viện, trêu chọc nói:
"Aizzz, may mà ta không phải tiểu nhân."
"Ngươi còn không phải tiểu nhân? Hôm qua ngươi. . ."
Trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Ngưng hiện lên vài vệt đỏ ửng, lực tay lau hũ gạo cũng nặng thêm mấy phần.
Lau lau ——
Dạ Kinh Đường bất đắc dĩ nói:
"Nếu ta là tiểu nhân, muốn để ngươi dạy võ nghệ cho ta thực sự rất dễ dàng, chỉ cần dù một câu: Lạc phu nhân, ngươi cũng không muốn chuyện của hai ta bị người ngoài. . ."
Hắc ——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời còn chưa dứt, trong phòng bếp cũ kỹ bỗng loé lên tia sáng lạnh lẽo.
Thanh kiếm dài ba thước không biết từ lúc nào đã ra khỏi vỏ, chờ lúc nhìn rõ, đã xuất hiện ở trên cổ Dạ Kinh Đường
Lạc Ngưng cắn chặt môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, trong mắt thậm chí hiện lên vẻ thất vọng và uất ức tới cực điểm,cảm giác giống như sắp có hai hàng nước mắt rơi xuống.
"Chít chít. . ."
Chim béo yếu ớt rụt cổ lại bay ra xa.
Ngược lại phản ứng của Dạ Kinh Đường trông rất bình tĩnh, nhìn bội kiếm cách cổ mình nửa tấc nói:
"Ta chỉ là so sánh thôi. Lạc nữ hiệp không dạy, ta chỉ có thể nghĩ cách lấy lòng ngươi, ngươi xem ta đã vô lễ với ngươi bao giờ chưa?"
"Nếu ngươi thật sự vô lễ, hôm qua ngươi đã chết rồi, không sống được tới hôm nay."
Sắc mặt Lạc Ngưng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường:
"Chuyện ngày hôm qua, ngươi và ta đều có lỗi, ta cũng không so đo với ngươi,nhưng ngươi cũng đừng nhắc lại nữa. Nếu dám lộ cho người thứ ba biết, đừng trách ta ác độc. . ."
Đang lúc Lạc Ngưng dùng vẻ mặt lạnh lẽo nói chuyện thì bên ngoài ngõ nhỏ bỗng nhiên vang lên tiếng động:
Cộp —— cộp, kẹt kẹt ——
Nghe như là của một người, bước chân rất nặng, có tiếng vang của đồ sắt ma sát, giống như áo giáp, lại còn chạy rất nhanh. . .
Dạ Kinh Đường nhướng mày —— tư tàng áo giáp, sẽ phạm tội mưu phản, có thể mặc áo giáp ra ngoài, chỉ có thể là người trong quan phủ. . .
Lạc Ngưng cũnglộ vẻ nghi hoặc, nếu tùy tiện phi rời khỏi phòng, sẽ dễ dàng bị cao thủ phát giác, nàng nhìn về phía Dạ Kinh Đường, muốn bàn bạc xem nên ứng phó ra sao.
Kết quả đã thấy tiểu tặc trước mặt này gặp nguy không loạn, phản ứng cực nhanh, trực tiếp lôi kéo tay phải của nàng, xông ra khỏi phòng bếp, chạy về nhà chính.
"Ngươi? !"
Lạc Ngưng vẫn đang bảo trì vẻ mặt băng lãnh, bị kéo lảo đảo một cái, ánh mắt kinh ngạc, cảm giác tiểu tử này chỉ đang chờ cơ hội như thế này!
Lạc Ngưng muốn rút tay ra dừng bước lại, nhưng lại không tiện làm ra động tĩnh quá lớn, chỉ một phút do dự, nàng đã bị kéo vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro