. Nữ Hiệp Suy T...
Quan Quan công tử
2024-11-20 17:51:25
Hai nữ hiệp giang hồ, cứ như vậy ăn nhịp với nhau, trở thành thần tiên quyến lữ trên giang hồ.
Thời gian lúc đầu còn nhiệt huyết dâng trào, nhưng để tập võ đến mức sánh vai với hai thánh trên núi, nói nghe thì dễ, nhưng có mấy ai làm được?
Từ khi lên Nam Tiêu Sơn, nhân sinh của nàng giống như đã dừng lại, thời gian trải qua đều rất đơn giản, cả ngày tập võ, khoảng cách giữa nàng với Bình Thiên Giáo chủ càng ngày càng xa, phong quang của Giang hồ đệ nhất mỹ nhân dần dần rút đi, chỉ còn lại việc vặt vô tận quấn thân, không thể nào chuyên tâm tập võ được.
Mà khi tiểu tặc vô sỉ xuất hiện, tựa như là, bỗng nhiên vứt xuống một khối đá bên trong một đầm nước, kích thích gợn sóng phun lên ngàn trượng, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được.
Lạc Ngưng không nghĩ ra, trên đời này tại sao lại có nam nhân có lá gan lớn như thế ,da mặt dày như vậy.
Hết lần này tới lần khác nàng còn không có biện pháp, đánh không được mà chửi cũng không xong, chỉ có thể bị đối phương được một tấc lại tiến một thước.
Nàng và Bình Thiên Giáo chủ tuy nói là giúp lẫn nhau, nhưng quan hệ vợ chồng ở trên giang hồ là việc tất cả mọi người đều biết.
Nàng ở bên ngoài thân mật cùng với nam tử khác nếu lộ ra tin tức phu nhân của Bình Thiên Giáo giáo chủ gian díu với nam nhân trẻ đẹp vậy thì uy danh hiển hách của Bình Thiên Giáo chủ vừa mới vất vả dành được sẽ tan biến, chẳng phải là thân bại danh liệt sao?
Nàng cũng sẽ biến thành nữ nhân bất lương trăng hoa vô độ. . .
Tiểu tặc còn hỏi thân phận của ta, nói ra sợ là hù chết ngươi. . .
Lạc Ngưng không buồn ngủ chút nào, càng nghĩ càng tâm loạn như ma, ở thời khắc lo lắng ngàn vạn phần này, tia sáng trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại.
Đảo mắt nhìn lại, tiểu tặc đã ở trong phòng, lặng im không một tiếng động đứng ở trước cửa sổ.
?
Vẻ mặt Lạc Ngưng lạnh lùng, kéo chăn mỏng lên cao một chút:
"Ngươi nhìn cái gì?"
"Ta vừa tỉnh, chuẩn bị đi Hắc Nha phục mệnh, lên đây nói một tiếng, một mình ngươi ở nhà đừng bất cẩn."
Lạc Ngưng có thể nói là tâm lực tiều tụy, hoàn toàn không muốn phản ứng lại Dạ Kinh Đường, nhẹ nhàng trở mình, quay lưng về phía Dạ Kinh Đường.
"Ai. . ."
Rất nhanh, tiếng bước chân đã đi xa.
Lạc Ngưng hít một hơi thật sâu, ôm lấy hai quả dưa hấu, lại bắt đầu suy nghĩ ngàn vạn thứ trên đời. . .
----
Khoảng cách từ ngõ song quế tới Minh Ngọc Lâu rất xa, trên đường đi Dạ Kinh Đường ăn bữa sáng, sau đó mới ôm hộp gỗ tử đàn, đi tới bên ngoài Hắc Nha.
Trên quảng trường nhỏ ở bên ngoài Nha môn, có một cây cột cờ dựng thẳng, cái đầu thối treo ở trên đó cũng đã được đổi thành mới.
Trên đường có một ít người rảnh rỗi dò xét, truyền đến tiếng bàn tán xì xào:
"Đây là ai?"
" Tặc vương Yến Châu Vô Sí Hào, đã trộm qua không ít đồ của các nhân vật lớn, trên thân có mấy mạng người. . ."
"Chính là phi tặc trước đó vài ngày chui vào Ngự Sử Các sao? Làm sao bỗng nhiên lọt lưới vậy?"
"Lá gan quá lớn rồi, trộm cái gì không trộm, trộm của người nào không trộm, còn trộm đồ của Lý tướng gia. . ."
"Nha, vậy chết không oan. . ."
. . .
Dạ Kinh Đường chỉ giả vờ như không nghe thấy những lời bàn tán này, đi đến bên ngoài Hắc Nha đưa ra lệnh bài.
Chỉ sau một lát, Thương Tiệm Ly đã từ trong nha môn ra ngoài đón, từ xa đã chắp tay:
"Dạ công tử thật có bản lãnh, Thương mỗ thật không nghĩ tới, công tử có thể trong thời gian mấy ngày đã bắt được phi tặc."
"Ta chỉ bỏ chút sức nhỏ thôi, nếu không phải có nha môn toàn lực ủng hộ thả tin tức ra bốn phía, sao có thể tóm được phi tặc này. . ."
Trong lúc nói vài lời khách sáo, hai người đi vào phía sau nha môn, kế toán của Hắc Nha đưa tới ba trăm lượng tiền thưởng, tiện thể còn có giấy khen ngợi của Tĩnh Vương, nội dung là động viên và khen ngợi hắn hành hiệp trượng nghĩa.
So với trình độ từ danh hào và độ khó khi giải quyết Vô Sí Hào, ba trăm lượng tiền thưởng thật không nhiều, nhưng cũng bằng tiền lương mấy tháng của hắn khi hắn làm việc cho Tam Nương rồi, hôm nay hắn đã có thể dùng bản lãnh thật sự của mình để kiếm được tiền.
Dạ Kinh Đường không tham tài nhưng thật sự trong túi hắn quá ít tiền, thế là hắn cũng vui vẻ đón lấy, dò hỏi:
"Thương đại nhân, Tĩnh Vương có ở trong phủ không?"
"Tĩnh Vương đang đãi khách trong phủ, người tới là một quý nhân, khả năng không tiện. Nhưng mà buổi sáng Tĩnh Vương có dặn dò, nói rằng nếu như Dạ công tử tới, để công tử chờ một lát. Ta đi thông báo một tiếng."
Trong khi Thương Tiệm Ly nói chuyện,hắn đã dẫn Dạ Kinh Đường đi vào một gian phòng trà ở phía sau nha môn.
Phòng trà hẳn là nơi mà ngày thường Tĩnh vương dùng thương nghị, bình thường cũng không có chỗ khác biệt nào.
Sau khi Dạ Kinh Đường ngồi xuống bên cạnh án trà, đặt hộp gỗ tử đàn chứa trụ ngọc lên bên trên bàn, rồi yên tĩnh chờ đợi Tĩnh Vương đến. . .
Thời gian lúc đầu còn nhiệt huyết dâng trào, nhưng để tập võ đến mức sánh vai với hai thánh trên núi, nói nghe thì dễ, nhưng có mấy ai làm được?
Từ khi lên Nam Tiêu Sơn, nhân sinh của nàng giống như đã dừng lại, thời gian trải qua đều rất đơn giản, cả ngày tập võ, khoảng cách giữa nàng với Bình Thiên Giáo chủ càng ngày càng xa, phong quang của Giang hồ đệ nhất mỹ nhân dần dần rút đi, chỉ còn lại việc vặt vô tận quấn thân, không thể nào chuyên tâm tập võ được.
Mà khi tiểu tặc vô sỉ xuất hiện, tựa như là, bỗng nhiên vứt xuống một khối đá bên trong một đầm nước, kích thích gợn sóng phun lên ngàn trượng, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được.
Lạc Ngưng không nghĩ ra, trên đời này tại sao lại có nam nhân có lá gan lớn như thế ,da mặt dày như vậy.
Hết lần này tới lần khác nàng còn không có biện pháp, đánh không được mà chửi cũng không xong, chỉ có thể bị đối phương được một tấc lại tiến một thước.
Nàng và Bình Thiên Giáo chủ tuy nói là giúp lẫn nhau, nhưng quan hệ vợ chồng ở trên giang hồ là việc tất cả mọi người đều biết.
Nàng ở bên ngoài thân mật cùng với nam tử khác nếu lộ ra tin tức phu nhân của Bình Thiên Giáo giáo chủ gian díu với nam nhân trẻ đẹp vậy thì uy danh hiển hách của Bình Thiên Giáo chủ vừa mới vất vả dành được sẽ tan biến, chẳng phải là thân bại danh liệt sao?
Nàng cũng sẽ biến thành nữ nhân bất lương trăng hoa vô độ. . .
Tiểu tặc còn hỏi thân phận của ta, nói ra sợ là hù chết ngươi. . .
Lạc Ngưng không buồn ngủ chút nào, càng nghĩ càng tâm loạn như ma, ở thời khắc lo lắng ngàn vạn phần này, tia sáng trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại.
Đảo mắt nhìn lại, tiểu tặc đã ở trong phòng, lặng im không một tiếng động đứng ở trước cửa sổ.
?
Vẻ mặt Lạc Ngưng lạnh lùng, kéo chăn mỏng lên cao một chút:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi nhìn cái gì?"
"Ta vừa tỉnh, chuẩn bị đi Hắc Nha phục mệnh, lên đây nói một tiếng, một mình ngươi ở nhà đừng bất cẩn."
Lạc Ngưng có thể nói là tâm lực tiều tụy, hoàn toàn không muốn phản ứng lại Dạ Kinh Đường, nhẹ nhàng trở mình, quay lưng về phía Dạ Kinh Đường.
"Ai. . ."
Rất nhanh, tiếng bước chân đã đi xa.
Lạc Ngưng hít một hơi thật sâu, ôm lấy hai quả dưa hấu, lại bắt đầu suy nghĩ ngàn vạn thứ trên đời. . .
----
Khoảng cách từ ngõ song quế tới Minh Ngọc Lâu rất xa, trên đường đi Dạ Kinh Đường ăn bữa sáng, sau đó mới ôm hộp gỗ tử đàn, đi tới bên ngoài Hắc Nha.
Trên quảng trường nhỏ ở bên ngoài Nha môn, có một cây cột cờ dựng thẳng, cái đầu thối treo ở trên đó cũng đã được đổi thành mới.
Trên đường có một ít người rảnh rỗi dò xét, truyền đến tiếng bàn tán xì xào:
"Đây là ai?"
" Tặc vương Yến Châu Vô Sí Hào, đã trộm qua không ít đồ của các nhân vật lớn, trên thân có mấy mạng người. . ."
"Chính là phi tặc trước đó vài ngày chui vào Ngự Sử Các sao? Làm sao bỗng nhiên lọt lưới vậy?"
"Lá gan quá lớn rồi, trộm cái gì không trộm, trộm của người nào không trộm, còn trộm đồ của Lý tướng gia. . ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nha, vậy chết không oan. . ."
. . .
Dạ Kinh Đường chỉ giả vờ như không nghe thấy những lời bàn tán này, đi đến bên ngoài Hắc Nha đưa ra lệnh bài.
Chỉ sau một lát, Thương Tiệm Ly đã từ trong nha môn ra ngoài đón, từ xa đã chắp tay:
"Dạ công tử thật có bản lãnh, Thương mỗ thật không nghĩ tới, công tử có thể trong thời gian mấy ngày đã bắt được phi tặc."
"Ta chỉ bỏ chút sức nhỏ thôi, nếu không phải có nha môn toàn lực ủng hộ thả tin tức ra bốn phía, sao có thể tóm được phi tặc này. . ."
Trong lúc nói vài lời khách sáo, hai người đi vào phía sau nha môn, kế toán của Hắc Nha đưa tới ba trăm lượng tiền thưởng, tiện thể còn có giấy khen ngợi của Tĩnh Vương, nội dung là động viên và khen ngợi hắn hành hiệp trượng nghĩa.
So với trình độ từ danh hào và độ khó khi giải quyết Vô Sí Hào, ba trăm lượng tiền thưởng thật không nhiều, nhưng cũng bằng tiền lương mấy tháng của hắn khi hắn làm việc cho Tam Nương rồi, hôm nay hắn đã có thể dùng bản lãnh thật sự của mình để kiếm được tiền.
Dạ Kinh Đường không tham tài nhưng thật sự trong túi hắn quá ít tiền, thế là hắn cũng vui vẻ đón lấy, dò hỏi:
"Thương đại nhân, Tĩnh Vương có ở trong phủ không?"
"Tĩnh Vương đang đãi khách trong phủ, người tới là một quý nhân, khả năng không tiện. Nhưng mà buổi sáng Tĩnh Vương có dặn dò, nói rằng nếu như Dạ công tử tới, để công tử chờ một lát. Ta đi thông báo một tiếng."
Trong khi Thương Tiệm Ly nói chuyện,hắn đã dẫn Dạ Kinh Đường đi vào một gian phòng trà ở phía sau nha môn.
Phòng trà hẳn là nơi mà ngày thường Tĩnh vương dùng thương nghị, bình thường cũng không có chỗ khác biệt nào.
Sau khi Dạ Kinh Đường ngồi xuống bên cạnh án trà, đặt hộp gỗ tử đàn chứa trụ ngọc lên bên trên bàn, rồi yên tĩnh chờ đợi Tĩnh Vương đến. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro