Bỗng dưng
Thư Hoàn
2024-07-14 22:17:44
“Nhưng... Chẳng phải ngươi nói eo của bổn cung không mềm mại đó sao?”
Tiêu Thục phi cau mày.
Hôm nay ta đã quyết định làm trái tổ tông... Triệu Tuấn Hào hơi ngửa đầu lên:
“Ta thông thạo y thuật, rất có hứng thú với lĩnh vực này, có thể giải tỏa nỗi lo lắng của Nương nương...”
Chẳng trách Liễu Mị Nhi và Độc Cô Minh Nguyệt thường †ìm ngươi, sao ta không phát hiện ra sớm nhỉ... Tiêu Thục phi động lòng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nói:
“Cho dù thế nào, xin công công hãy giúp ta”. “Chuyện này đơn giản, chỉ cần...” “Cốc cốc”.
Ngay lúc này có tiếng gõ cửa, vang lên giọng của Ngọc Nhi.
“Nương nương, Hoàng thượng cho gọi Triệu tổng quản”.
Sao lại vào lúc này chứ... Tiêu Uyển Quân cau mày, cảm thấy tiếc nuối thở dài.
Sao lại vào lúc này chứ... Triệu Tuấn Hào cũng thầm thở dài.
Cửa phòng bị đẩy ra, một Thái giám thở hổn hển bước vào, đầu tiên là hành lễ với Tiêu Thục phi:
“Nương nương cát tường”. Sau đó ông ta kéo Triệu Tuấn Hào dậy:
“Triệu tổng quản, ta tìm được ngài rồi... Hoàng thượng tìm ngài... tìm ngài... có chuyện gấp... Mau, mau đi theo ta...”
Triệu Tuấn Hào bất lực nói: “Nương nương, thật ngại quá”. Khi hẳn rời đi, Tiêu Thục phi nằm lấy tay Triệu Tuấn Hào, trịnh trọng nói: “Khi nào Triệu công công rảnh, có thể đến cung của ta bất cứ lúc nào, tiếp tục việc mình đang làm vừa rồi..
Triệu Tuấn Hào khế cười. “Nương nương yên tâm, ta sẽ trả ơn tình mà”.
Hắn phất tay rồi rời đi, để lại Tiêu Thục phi với ánh mắt u sầu.
Đại điện lầu Bình Khang.
Tất cả các tài năng trẻ đều thất bại rời đi, khi người cuối cùng cũng đi xuống bục, cả đại điện vang lên tiếng thở dài của mọi người.
Hồng lư tự khanh mất hứng, ông ta run rẩy nhìn Nữ đế.
Sắc mặt Hiên Viên Bình lạnh như băng.
“Hoàng đế bệ hạ tôn kính, hiện giờ tất cả người tài của nước ngài đều thất bại, xem ra ngài phải đáp ứng những điều kiện như đồ ăn, vải vóc rồi”.
Đoàn sứ giả nước Bái Nguyệt thầm đắc ý, cười nói.
Hiên Viên Bình sầm mặt, bàn tay trong ống tay áo siết chặt lại.
Đôi mắt của công chúa nước Bái Nguyệt sáng như ngọc, không có điểm tập trung, hơi sững sờ, trong đầu tràn ngập cảnh tượng cười đùa dưới hoàng hôn với Triệu Tuấn Hào.
Còn có thể gặp lại không, bạn... của ta...
Nàng ta khẽ thở dài, biết rằng sẽ khó gặp lại ở kinh đô rộng lớn, huống gì bây giờ nàng ta bị ràng buộc ở đây lại càng khó khăn hơn.
Các quần thần thở dài, không biết phải làm sao, nếu biết trước thế thì chi băng đầu hàng và đồng ý với các điều kiện của nước Bái Nguyệt rồi, để không phải khiến con cái nhà mình mất mặt...
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Bỗng dưng.
“Nhường đường một chút”.
Một giọng nói dịu dàng và từ tính vang lên, đám đông
tách ra, một bóng người mặc đồ đen, dáng vẻ uy nghiêm bước. về phía họ.
Tiêu Thục phi cau mày.
Hôm nay ta đã quyết định làm trái tổ tông... Triệu Tuấn Hào hơi ngửa đầu lên:
“Ta thông thạo y thuật, rất có hứng thú với lĩnh vực này, có thể giải tỏa nỗi lo lắng của Nương nương...”
Chẳng trách Liễu Mị Nhi và Độc Cô Minh Nguyệt thường †ìm ngươi, sao ta không phát hiện ra sớm nhỉ... Tiêu Thục phi động lòng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nói:
“Cho dù thế nào, xin công công hãy giúp ta”. “Chuyện này đơn giản, chỉ cần...” “Cốc cốc”.
Ngay lúc này có tiếng gõ cửa, vang lên giọng của Ngọc Nhi.
“Nương nương, Hoàng thượng cho gọi Triệu tổng quản”.
Sao lại vào lúc này chứ... Tiêu Uyển Quân cau mày, cảm thấy tiếc nuối thở dài.
Sao lại vào lúc này chứ... Triệu Tuấn Hào cũng thầm thở dài.
Cửa phòng bị đẩy ra, một Thái giám thở hổn hển bước vào, đầu tiên là hành lễ với Tiêu Thục phi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nương nương cát tường”. Sau đó ông ta kéo Triệu Tuấn Hào dậy:
“Triệu tổng quản, ta tìm được ngài rồi... Hoàng thượng tìm ngài... tìm ngài... có chuyện gấp... Mau, mau đi theo ta...”
Triệu Tuấn Hào bất lực nói: “Nương nương, thật ngại quá”. Khi hẳn rời đi, Tiêu Thục phi nằm lấy tay Triệu Tuấn Hào, trịnh trọng nói: “Khi nào Triệu công công rảnh, có thể đến cung của ta bất cứ lúc nào, tiếp tục việc mình đang làm vừa rồi..
Triệu Tuấn Hào khế cười. “Nương nương yên tâm, ta sẽ trả ơn tình mà”.
Hắn phất tay rồi rời đi, để lại Tiêu Thục phi với ánh mắt u sầu.
Đại điện lầu Bình Khang.
Tất cả các tài năng trẻ đều thất bại rời đi, khi người cuối cùng cũng đi xuống bục, cả đại điện vang lên tiếng thở dài của mọi người.
Hồng lư tự khanh mất hứng, ông ta run rẩy nhìn Nữ đế.
Sắc mặt Hiên Viên Bình lạnh như băng.
“Hoàng đế bệ hạ tôn kính, hiện giờ tất cả người tài của nước ngài đều thất bại, xem ra ngài phải đáp ứng những điều kiện như đồ ăn, vải vóc rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàn sứ giả nước Bái Nguyệt thầm đắc ý, cười nói.
Hiên Viên Bình sầm mặt, bàn tay trong ống tay áo siết chặt lại.
Đôi mắt của công chúa nước Bái Nguyệt sáng như ngọc, không có điểm tập trung, hơi sững sờ, trong đầu tràn ngập cảnh tượng cười đùa dưới hoàng hôn với Triệu Tuấn Hào.
Còn có thể gặp lại không, bạn... của ta...
Nàng ta khẽ thở dài, biết rằng sẽ khó gặp lại ở kinh đô rộng lớn, huống gì bây giờ nàng ta bị ràng buộc ở đây lại càng khó khăn hơn.
Các quần thần thở dài, không biết phải làm sao, nếu biết trước thế thì chi băng đầu hàng và đồng ý với các điều kiện của nước Bái Nguyệt rồi, để không phải khiến con cái nhà mình mất mặt...
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Bỗng dưng.
“Nhường đường một chút”.
Một giọng nói dịu dàng và từ tính vang lên, đám đông
tách ra, một bóng người mặc đồ đen, dáng vẻ uy nghiêm bước. về phía họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro