Nụ Hôn Đêm Say! Lâu Thiếu Ngạo Mạn Vì Cô Mà Điên Cuồng
Tôi Cưới Vợ, Kh...
2024-12-18 12:03:37
Lê Chi giật mình, cầm điện thoại lên.
Quả thật trong nhật ký cuộc gọi có vô số cuộc gọi nhỡ, còn cả một loạt tin nhắn từ Phó Nghiễn Trạch trên WeChat.
Lê Chi ngập ngừng hai giây, rồi vẫn mở ra xem.
Lâu Yến Kinh, người đang ngồi vắt chân trên sofa, đột nhiên đứng dậy, giả vờ lơ đãng tiến tới bên cạnh cô, ánh mắt hơi cúi nhìn màn hình, theo dõi cô mở khung đối thoại.
[Chi Chi, nghe anh giải thích.]
Lâu Yến Kinh khẽ chậc một tiếng: “Là bạn tốt, tôi có trách nhiệm nhắc em, anh ta sắp bắt đầu biện minh rồi.”
[Anh không nghĩ em sẽ đến tối qua.]
Lâu Yến Kinh ngửa cằm lười nhác: “Ý anh ta là, nếu biết em sẽ đến, chắc chắn anh ta sẽ không ngoại tình trắng trợn như thế, ít nhất cũng kín đáo một chút.”
[Anh với Giang Chỉ Du chỉ là diễn trò.]
Lâu Yến Kinh kéo dài giọng: “Ồ~ chẳng lẽ trước đây anh ta với bạn thân tôi cũng là diễn trò?”
Lê Chi không nói gì, tắt luôn điện thoại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Lâu Yến Kinh, anh đang giậu đổ bìm leo đấy à?”
“Nhầm rồi.” Lâu Yến Kinh xòe tay, “Tôi thấy bạn mình cuối cùng cũng thoát được gã đàn ông cặn bã, làm sao có thể để cô ấy nhặt lại anh ta từ thùng rác.”
Lê Chi: “…”
Cô giấu tay vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày trống rỗng đang đau âm ỉ vì rượu, khẽ nói: “Tôi với anh ta vốn chưa từng yêu nhau.”
Lâu Yến Kinh sững sờ.
Anh hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen lóe lên chút vui mừng và ngạc nhiên. Đang định nhếch môi, nhưng anh lại chú ý đến động tác nhỏ của cô, liền xoay người đi.
“Thế thì càng không cần vội từ chối chuyện kết hôn với tôi.”
Lâu Yến Kinh cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Uống chút cháo nóng trước đã, rồi từ từ nghĩ.”
Lê Chi khẽ mở đôi môi, thoáng sững sờ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâu Yến Kinh, chỉ thấy anh cởi áo vest, lười nhác xắn tay áo sơ mi trắng, cúi người bày biện món ăn trên bàn nhỏ cho cô.
Anh nhận ra cô đau dạ dày sao...
Cháo mua từ khi nào vậy?
Nghĩ đến biểu cảm nghiêm túc của anh lúc nhắc đến chuyện kết hôn, còn ném cả nhẫn đi, không giống như đang đùa chút nào.
Lê Chi ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt: “Lâu Yến Kinh.”
“Gì thế?” Anh thu mắt nhìn cô, yết hầu có vết cắn khẽ chuyển động theo giọng nói trầm thấp, gợi cảm.
Lê Chi ngẩng cằm: “Anh muốn gì?”
Cô ngồi ở bàn ăn, mặc chiếc váy ngủ lụa cao cấp, hương thơm dịu nhẹ của cháo khiến dạ dày cô như dịu đi.
Động tác của Lâu Yến Kinh thoáng dừng lại.
“Đêm qua là tôi say rượu. Tôi cũng không nghĩ sẽ… Tóm lại, thật sự xin lỗi, tôi sẽ cố gắng bù đắp.”
Lê Chi cắn nhẹ môi, ánh mắt long lanh: “Nhưng anh chắc cũng thấy tin tức rồi. Tôi giờ chỉ là một thiên kim giả bị bỏ rơi, ai cũng tránh như tránh tà, đến cả Phó Nghiễn Trạch còn không cần tôi.”
“Vậy thì là anh ta không có mắt.” Giọng anh đột nhiên lạnh đi.
Hàng mi Lê Chi khẽ run.
Có lẽ nhận ra mình hơi thất thố, anh mím môi quay đi chỗ khác: “Tôi cưới vợ, không để ý đến mấy chuyện đó.”
Điều chỉnh lại cảm xúc, anh quay lại nhìn cô, giọng điệu nghe có vẻ hờ hững: “Nhà tôi yêu cầu tôi cưới vợ trước mới được nắm quyền. Tôi không thích bị ép phải chọn người khác. Nếu đã vậy, chi bằng tự chọn một người.”
“Và em là người hợp tính với tôi, từ thời cấp ba đã phối hợp rất ăn ý.” Anh kéo ghế ra ngồi xuống.
Dáng ngồi phóng khoáng, đầu gối hơi mở, đôi chân dài duỗi ra, anh nhìn cô chằm chằm: “Thêm nữa— đêm qua em cũng đã chiếm hết lợi của tôi rồi.”
Lê Chi vừa uống cháo liền bị sặc.
Cháo được giữ ấm rất tốt, vị ngọt thanh, miếng thịt mềm tan ngay khi vào miệng, làm dịu đi cơn đau dạ dày của cô.
Cô liếm nhẹ môi, ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này, không mặc áo vest, cổ áo sơ mi mở ra lộ vẻ quyến rũ: “Nên—”
Ánh mắt anh như thiêu đốt: “Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, thắt chặt thêm ‘tình đồng đội’ của chúng ta.”
Quả thật trong nhật ký cuộc gọi có vô số cuộc gọi nhỡ, còn cả một loạt tin nhắn từ Phó Nghiễn Trạch trên WeChat.
Lê Chi ngập ngừng hai giây, rồi vẫn mở ra xem.
Lâu Yến Kinh, người đang ngồi vắt chân trên sofa, đột nhiên đứng dậy, giả vờ lơ đãng tiến tới bên cạnh cô, ánh mắt hơi cúi nhìn màn hình, theo dõi cô mở khung đối thoại.
[Chi Chi, nghe anh giải thích.]
Lâu Yến Kinh khẽ chậc một tiếng: “Là bạn tốt, tôi có trách nhiệm nhắc em, anh ta sắp bắt đầu biện minh rồi.”
[Anh không nghĩ em sẽ đến tối qua.]
Lâu Yến Kinh ngửa cằm lười nhác: “Ý anh ta là, nếu biết em sẽ đến, chắc chắn anh ta sẽ không ngoại tình trắng trợn như thế, ít nhất cũng kín đáo một chút.”
[Anh với Giang Chỉ Du chỉ là diễn trò.]
Lâu Yến Kinh kéo dài giọng: “Ồ~ chẳng lẽ trước đây anh ta với bạn thân tôi cũng là diễn trò?”
Lê Chi không nói gì, tắt luôn điện thoại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Lâu Yến Kinh, anh đang giậu đổ bìm leo đấy à?”
“Nhầm rồi.” Lâu Yến Kinh xòe tay, “Tôi thấy bạn mình cuối cùng cũng thoát được gã đàn ông cặn bã, làm sao có thể để cô ấy nhặt lại anh ta từ thùng rác.”
Lê Chi: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô giấu tay vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày trống rỗng đang đau âm ỉ vì rượu, khẽ nói: “Tôi với anh ta vốn chưa từng yêu nhau.”
Lâu Yến Kinh sững sờ.
Anh hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen lóe lên chút vui mừng và ngạc nhiên. Đang định nhếch môi, nhưng anh lại chú ý đến động tác nhỏ của cô, liền xoay người đi.
“Thế thì càng không cần vội từ chối chuyện kết hôn với tôi.”
Lâu Yến Kinh cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Uống chút cháo nóng trước đã, rồi từ từ nghĩ.”
Lê Chi khẽ mở đôi môi, thoáng sững sờ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâu Yến Kinh, chỉ thấy anh cởi áo vest, lười nhác xắn tay áo sơ mi trắng, cúi người bày biện món ăn trên bàn nhỏ cho cô.
Anh nhận ra cô đau dạ dày sao...
Cháo mua từ khi nào vậy?
Nghĩ đến biểu cảm nghiêm túc của anh lúc nhắc đến chuyện kết hôn, còn ném cả nhẫn đi, không giống như đang đùa chút nào.
Lê Chi ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt: “Lâu Yến Kinh.”
“Gì thế?” Anh thu mắt nhìn cô, yết hầu có vết cắn khẽ chuyển động theo giọng nói trầm thấp, gợi cảm.
Lê Chi ngẩng cằm: “Anh muốn gì?”
Cô ngồi ở bàn ăn, mặc chiếc váy ngủ lụa cao cấp, hương thơm dịu nhẹ của cháo khiến dạ dày cô như dịu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tác của Lâu Yến Kinh thoáng dừng lại.
“Đêm qua là tôi say rượu. Tôi cũng không nghĩ sẽ… Tóm lại, thật sự xin lỗi, tôi sẽ cố gắng bù đắp.”
Lê Chi cắn nhẹ môi, ánh mắt long lanh: “Nhưng anh chắc cũng thấy tin tức rồi. Tôi giờ chỉ là một thiên kim giả bị bỏ rơi, ai cũng tránh như tránh tà, đến cả Phó Nghiễn Trạch còn không cần tôi.”
“Vậy thì là anh ta không có mắt.” Giọng anh đột nhiên lạnh đi.
Hàng mi Lê Chi khẽ run.
Có lẽ nhận ra mình hơi thất thố, anh mím môi quay đi chỗ khác: “Tôi cưới vợ, không để ý đến mấy chuyện đó.”
Điều chỉnh lại cảm xúc, anh quay lại nhìn cô, giọng điệu nghe có vẻ hờ hững: “Nhà tôi yêu cầu tôi cưới vợ trước mới được nắm quyền. Tôi không thích bị ép phải chọn người khác. Nếu đã vậy, chi bằng tự chọn một người.”
“Và em là người hợp tính với tôi, từ thời cấp ba đã phối hợp rất ăn ý.” Anh kéo ghế ra ngồi xuống.
Dáng ngồi phóng khoáng, đầu gối hơi mở, đôi chân dài duỗi ra, anh nhìn cô chằm chằm: “Thêm nữa— đêm qua em cũng đã chiếm hết lợi của tôi rồi.”
Lê Chi vừa uống cháo liền bị sặc.
Cháo được giữ ấm rất tốt, vị ngọt thanh, miếng thịt mềm tan ngay khi vào miệng, làm dịu đi cơn đau dạ dày của cô.
Cô liếm nhẹ môi, ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này, không mặc áo vest, cổ áo sơ mi mở ra lộ vẻ quyến rũ: “Nên—”
Ánh mắt anh như thiêu đốt: “Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, thắt chặt thêm ‘tình đồng đội’ của chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro