Nữ Minh Tinh Và Anh Chàng Bác Sĩ
Chương 21
2024-11-13 00:48:17
Lúc Diệp Lam Nhi vào QQ,Lục Vy An liền nói chuyện phiếm với cô.
Vy An không phải toàn toàn:Cậu đến viện y học nghe giảng?
Nước chảy Lam Nhi: Ừ, chủ nhật tuần trước tới nghe một lần.
Vy An không phải toàn toàn: Cảm giác thế nào, anh tớ giảng bài cũng không tệ lắm đúng không?
Nước chảy Lam Nhi:Rất tuyệt.
Vy An không phải toàn toàn: hắc,tớ đã sớm nói anh ấy giảng bài rất được mà,anh ấy là người làm việc vô cùng nghiêm túc, bất kể là công việc hay tình cảm,đều như vậy cả.
Nước chảy đinh đinh: biểu tượng mặt cười.
Vy An không phải toàn toàn:cho anh ấy một cơ hội đi ^^,anh ấy sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.
Nước chảy Lam Nhi: đi vào trạng thái ẩn,một lúc sau gõ một chữ “Được.”
Vy An không phải toàn toàn: biểu tượng mặt cười gian.
Quay đầu lại,Lục An nhảy chân sáo đi xuống lầu,đi tới chỗ sofa Lục Vy An đang ngồi uống trà, không nhanh không chậm vỗ vỗ bờ vai của anh: “Nói đi,anh tính sẽ yêu đương với Lam Nhi thế nào?”
“Yêu đương?” Lục Cẩn Ngôn lạnh nhạt hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, đàn ông thì nên theo đuổi cô gái mình thích.” Lục Vy An phân tích giúp anh, “Nguyên nhân anh liên tục đi xem mắt thất bại chính là do anh không chủ động, khi đi ăn cùng lại không chu đáo giúp đối phương kéo ghế ra, cũng không mỉm cười khen ngợi trang phục của đối phương, lại chẳng chủ động mời đối phương đi xem phim, chứ đừng nói tới tặng hoa hồng, thiệp chúc mừng, chocolate, đồ trang sức này nọ khiến người ta vui vẻ, phụ nữ sẽ cảm thấy anh không thật lòng, tự nhiên sẽ thất vọng, cũng chẳng cố chấp lấy mặt nóng dán mông lạnh nữa đâu.”
Lục Cẩn Ngôn uống một ngụm trà, không nói lời nào.
“Nếu như anh tiếp tục dùng cách này đối với Lam Nhi,thì anh nhất định sẽ đi lên vết xe đổ." Lục Vy An nói thêm một câu, “Hơn nữa,Lam Nhi vốn cũng không phải đặc biệt để ý tới anh.”
Lục Cẩn Ngôn đặt ly trà xuống,cầm cuốn tạp chí y học lên không khách khí vỗ vỗ vào đầu Lục Vy An: “Anh muốn đọc sách,em về phòng đi.”
Lục Vy An lầm bầm kêu một tiếng “Bực mình”, rồi đi lên phòng.
“Đúng rồi, chủ nhật ba và dì sẽ về ăn cơm, em nhớ dọn dẹp sạch sẽ phòng mình đi đấy.” Lục Cẩn Ngôn vừa mở tạp chí ra, vừa dặn dò.
Lục Vy An lập tức dừng bước, xoay người kháng nghị: “Không thể nào, loại phụ nữ không biết xấu hổ đó muốn tới nhà mình? Chỉ cần em vừa nhìn thấy mặt bà ta thì sẽ ăn không ngon.”
Mắt Lục Cẩn Ngôn nhìn chữ viết: “Em bao nhiêu tuổi rồi,nói chuyện sao lại không có chừng mực như vậy?”
Lục Vy An cười lạnh: “Bà ta vốn dĩ là loại phụ nữ không biết xấu hổ, em đâu có nói sai? Bà ta quấn Lục Thiên Sơn mấy chục năm,mẹ cũng bởi vì sự tồn tại của bà ta cho nên mới suy nghĩ nhiều mà sinh bệnh,em đã sớm nói với,cho dù bây giờ mẹ không còn trên đời này, cũng không tới lượt loại phụ nữ như bà ta.”
Lục Cẩn Ngôn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn em gái đang bộc phát cảm xúc.
Một lát sau,Lục Vy An khắc chế cảm xúc, tỉnh táo lại: “Thôi, em cũng không trông cậy việc anh sẽ cùng chung mối thù với em, suy nghĩ của cánh đàn ông các anh, trong vấn đề tình cảm không giống con gái bọn em, đối mặt với tình yêu cũng kém hơn rất nhiều, có lẽ anh cảm thấy em không nên cư xử như thế với bà ta, nhưng em….Không làm được.”
Lục Vy An nói xong liền chạy lên lầu.
Lục Cẩn Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon,gấp lại cuốn tạp chí trong tay,ném sang một bên,trong đầu nhớ lại người cũ chuyện xưa.
Ngày đó cãi nhau loạn cả lên,cha mẹ ở trong phòng khách gây gổ,không muốn ly dị,dì cũng ở đó,bà ấy đứng sau lưng cha,không nói một câu nào,chỉ lặng lẽ rơi nước mắt,sau đó lại nghe thấy tiếng khóc lóc, tiếng gào thét chói tai,mẹ chạy tới phòng bếp cầm con dao phay,anh đang kéo Lục Cẩn Ngôn núp dưới cánh cửa nhìn lén, liền mở cửa chạy tới,dùng sức nắm cánh tay đang cầm con dao của mẹ: “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
Vy An không phải toàn toàn:Cậu đến viện y học nghe giảng?
Nước chảy Lam Nhi: Ừ, chủ nhật tuần trước tới nghe một lần.
Vy An không phải toàn toàn: Cảm giác thế nào, anh tớ giảng bài cũng không tệ lắm đúng không?
Nước chảy Lam Nhi:Rất tuyệt.
Vy An không phải toàn toàn: hắc,tớ đã sớm nói anh ấy giảng bài rất được mà,anh ấy là người làm việc vô cùng nghiêm túc, bất kể là công việc hay tình cảm,đều như vậy cả.
Nước chảy đinh đinh: biểu tượng mặt cười.
Vy An không phải toàn toàn:cho anh ấy một cơ hội đi ^^,anh ấy sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.
Nước chảy Lam Nhi: đi vào trạng thái ẩn,một lúc sau gõ một chữ “Được.”
Vy An không phải toàn toàn: biểu tượng mặt cười gian.
Quay đầu lại,Lục An nhảy chân sáo đi xuống lầu,đi tới chỗ sofa Lục Vy An đang ngồi uống trà, không nhanh không chậm vỗ vỗ bờ vai của anh: “Nói đi,anh tính sẽ yêu đương với Lam Nhi thế nào?”
“Yêu đương?” Lục Cẩn Ngôn lạnh nhạt hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, đàn ông thì nên theo đuổi cô gái mình thích.” Lục Vy An phân tích giúp anh, “Nguyên nhân anh liên tục đi xem mắt thất bại chính là do anh không chủ động, khi đi ăn cùng lại không chu đáo giúp đối phương kéo ghế ra, cũng không mỉm cười khen ngợi trang phục của đối phương, lại chẳng chủ động mời đối phương đi xem phim, chứ đừng nói tới tặng hoa hồng, thiệp chúc mừng, chocolate, đồ trang sức này nọ khiến người ta vui vẻ, phụ nữ sẽ cảm thấy anh không thật lòng, tự nhiên sẽ thất vọng, cũng chẳng cố chấp lấy mặt nóng dán mông lạnh nữa đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Cẩn Ngôn uống một ngụm trà, không nói lời nào.
“Nếu như anh tiếp tục dùng cách này đối với Lam Nhi,thì anh nhất định sẽ đi lên vết xe đổ." Lục Vy An nói thêm một câu, “Hơn nữa,Lam Nhi vốn cũng không phải đặc biệt để ý tới anh.”
Lục Cẩn Ngôn đặt ly trà xuống,cầm cuốn tạp chí y học lên không khách khí vỗ vỗ vào đầu Lục Vy An: “Anh muốn đọc sách,em về phòng đi.”
Lục Vy An lầm bầm kêu một tiếng “Bực mình”, rồi đi lên phòng.
“Đúng rồi, chủ nhật ba và dì sẽ về ăn cơm, em nhớ dọn dẹp sạch sẽ phòng mình đi đấy.” Lục Cẩn Ngôn vừa mở tạp chí ra, vừa dặn dò.
Lục Vy An lập tức dừng bước, xoay người kháng nghị: “Không thể nào, loại phụ nữ không biết xấu hổ đó muốn tới nhà mình? Chỉ cần em vừa nhìn thấy mặt bà ta thì sẽ ăn không ngon.”
Mắt Lục Cẩn Ngôn nhìn chữ viết: “Em bao nhiêu tuổi rồi,nói chuyện sao lại không có chừng mực như vậy?”
Lục Vy An cười lạnh: “Bà ta vốn dĩ là loại phụ nữ không biết xấu hổ, em đâu có nói sai? Bà ta quấn Lục Thiên Sơn mấy chục năm,mẹ cũng bởi vì sự tồn tại của bà ta cho nên mới suy nghĩ nhiều mà sinh bệnh,em đã sớm nói với,cho dù bây giờ mẹ không còn trên đời này, cũng không tới lượt loại phụ nữ như bà ta.”
Lục Cẩn Ngôn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn em gái đang bộc phát cảm xúc.
Một lát sau,Lục Vy An khắc chế cảm xúc, tỉnh táo lại: “Thôi, em cũng không trông cậy việc anh sẽ cùng chung mối thù với em, suy nghĩ của cánh đàn ông các anh, trong vấn đề tình cảm không giống con gái bọn em, đối mặt với tình yêu cũng kém hơn rất nhiều, có lẽ anh cảm thấy em không nên cư xử như thế với bà ta, nhưng em….Không làm được.”
Lục Vy An nói xong liền chạy lên lầu.
Lục Cẩn Ngôn ngồi ở trên ghế sa lon,gấp lại cuốn tạp chí trong tay,ném sang một bên,trong đầu nhớ lại người cũ chuyện xưa.
Ngày đó cãi nhau loạn cả lên,cha mẹ ở trong phòng khách gây gổ,không muốn ly dị,dì cũng ở đó,bà ấy đứng sau lưng cha,không nói một câu nào,chỉ lặng lẽ rơi nước mắt,sau đó lại nghe thấy tiếng khóc lóc, tiếng gào thét chói tai,mẹ chạy tới phòng bếp cầm con dao phay,anh đang kéo Lục Cẩn Ngôn núp dưới cánh cửa nhìn lén, liền mở cửa chạy tới,dùng sức nắm cánh tay đang cầm con dao của mẹ: “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro