Nữ Minh Tinh Và Anh Chàng Bác Sĩ
Chương 35
2024-11-13 00:48:17
Từ My cười mời chị Châu đi ăn lẩu uyên ương,hai người trò chuyện vui vẻ, trong thang máy lúc này vô cùng náo nhiệt.
Đi ra tới cửa công ty,Diệp Lam Nhi nghĩ là mình nhìn lầm rồi,xe Lục Cẩn Ngôn dừng lại ở chỗn trống cách cô không quá 50m, so với lần trước còn gần hơn.
Lục Cẩn Ngôn thấy Diệp Lam Nhi ra ngoài, lưu loát mở cửa xuống xe, hướng cô đi tới, đi tới trước mặt cô.
Từ My và chị Châu đi ngay sau Diệp Lam Nhi cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Lục Cẩn Ngôn.
“Hôm nay phải làm thêm giờ à? Anh chờ suốt hai mươi phút rồi”.Lục Cẩn Ngôn nói với Diệp Lam Nhi, “còn chư ăn đúng không, muốn ăn đồ Tây hay món Trung, bây giờ anh gọi điện thoại đặt chỗ ngồi”.
“Anh chờ em năm mươi phút?”.
Lục Cẩn Ngôn cười nhẹ, giọng nói ôn hòa hiếm có :“ Bây giờ đói bụng chưa? Muốn ăn món Tây hay đồ ăn Trung Quốc?”.
“Ăn đồ ăn Trung Quốc là được”.Diệp Lam Nhi trả lời đồng thời bên tai truyền tới tiếng Từ My và chị Châu xôn xao bàn tán.
“Cũng được”.Lục Cẩn Ngôn gật đầu một cái, ngay sau đó ánh mắt lướt qua bả vai Diệp Lam Nhi, nhìn hai người phía sau lưng, thái độ lịch sự :” Hai người là đồng nghiệp của Lam Nhi đúng không, cám ơn hai người bình thường quan tâm tới cô ấy, hôm nào xin mời hai vị đi uống cà phê.”
Nói xong Lục Cẩn Ngôn liền kéo tay Diệp Lam Nhi,đi tới xe, đến bên cạnh xe, anh không vội vã mở cửa xe, đi thẳng tới đuôi xe, mở cốp ra, bên trong toàn bộ đều là hoa hồng Mâm Côi.
Không chỉ có một mình Diệp Lam Nhi kinh ngạc, chị Châu cũng kinh hãi :” A, giáo sư Lục này thật sự rất có phong cách!”
Từ My siết chặt tay thành quả đấm, run rẩy cắn môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Cho đến khi chiếc xe chạy đi,chị Châu vẫn còn ở đó cảm khái :”Thoạt nhìn giáo sư này rất nghiêm túc, anh ta rất thích Diệp Lam Nhi, đối với cô ấy vừa kiên nhẫn vừa quan tâm, ánh mắt và giọng nói của anh ta lúc nhìn cô ấy rất dịu dàng, chẳng khác nào đối với con nít”.Dứt lời liếc Từ My bên cạnh một cái, sắc mặt cô ta rất kém, vội vàng bổ sung một câu “Đúng là pháo hoa giữa bầu trời đầy sao, đừng nóng vội, em có thể tìm được người tốt hơn nhiều”.
Ở trên xe,Diệp Lam Nhi nói với Lục Cẩn Ngôn :” Lục Cẩn Ngôn,anh hôm nay quá phô trương rồi”.
“Lúc cần thiết anh cũng có thể miễn cưỡng làm mấy chuyện nhàm chán.”
“Nói thật đi, tại sao anh lại trở nên phô trương như vậy?”
“Em thử nói xem?”
Diệp Lam Nhi nghĩ thầm, cũng không phải là giúp cô lấy lại mặt mũi trước mặt đồng nghiệp đấy chứ? Bởi vì lần trước cô nói tới chuyện “chung đụng đàn ông” sao?
“Diệp Lam Nhi”.
“Vâng?”
“Anh chưa từng làm chuyện này vì bất kì một cô gái nào, bao gồm đối tượng hẹn hò trước đây.”
Diệp Lam Nhi: ”…”. Cô cũng nên cảm thấy vinh hạnh đi?
“Cho nên em không cần để ý chuyện trước đây, cũng không cần để ý tới lời người khác”.Lục Cẩn Ngôn nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Lam Nhi.
Diệp Lam Nhi dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút nói :”Được, em không ngại, cũng không để ý tới”.
“Hoa hồng có đẹp không?”
“Rất đẹp, nhưng không cần mua nữa, hoa hồng chỉ là hoa, không phải quả”.
“Em nói hoa hồng của anh có hoa không có quả?” Âm thanh của Lục Cẩn Ngôn hàm chứa một chút lạnh lẽo.
“Ý của em là… hoa hồng đương nhiên là rất đẹp, khiến người khác động tâm, sau này muốn tặng cũng không nên tặng nhiều như vậy, mấy bông là được rồi”.
Đi ra tới cửa công ty,Diệp Lam Nhi nghĩ là mình nhìn lầm rồi,xe Lục Cẩn Ngôn dừng lại ở chỗn trống cách cô không quá 50m, so với lần trước còn gần hơn.
Lục Cẩn Ngôn thấy Diệp Lam Nhi ra ngoài, lưu loát mở cửa xuống xe, hướng cô đi tới, đi tới trước mặt cô.
Từ My và chị Châu đi ngay sau Diệp Lam Nhi cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Lục Cẩn Ngôn.
“Hôm nay phải làm thêm giờ à? Anh chờ suốt hai mươi phút rồi”.Lục Cẩn Ngôn nói với Diệp Lam Nhi, “còn chư ăn đúng không, muốn ăn đồ Tây hay món Trung, bây giờ anh gọi điện thoại đặt chỗ ngồi”.
“Anh chờ em năm mươi phút?”.
Lục Cẩn Ngôn cười nhẹ, giọng nói ôn hòa hiếm có :“ Bây giờ đói bụng chưa? Muốn ăn món Tây hay đồ ăn Trung Quốc?”.
“Ăn đồ ăn Trung Quốc là được”.Diệp Lam Nhi trả lời đồng thời bên tai truyền tới tiếng Từ My và chị Châu xôn xao bàn tán.
“Cũng được”.Lục Cẩn Ngôn gật đầu một cái, ngay sau đó ánh mắt lướt qua bả vai Diệp Lam Nhi, nhìn hai người phía sau lưng, thái độ lịch sự :” Hai người là đồng nghiệp của Lam Nhi đúng không, cám ơn hai người bình thường quan tâm tới cô ấy, hôm nào xin mời hai vị đi uống cà phê.”
Nói xong Lục Cẩn Ngôn liền kéo tay Diệp Lam Nhi,đi tới xe, đến bên cạnh xe, anh không vội vã mở cửa xe, đi thẳng tới đuôi xe, mở cốp ra, bên trong toàn bộ đều là hoa hồng Mâm Côi.
Không chỉ có một mình Diệp Lam Nhi kinh ngạc, chị Châu cũng kinh hãi :” A, giáo sư Lục này thật sự rất có phong cách!”
Từ My siết chặt tay thành quả đấm, run rẩy cắn môi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Cho đến khi chiếc xe chạy đi,chị Châu vẫn còn ở đó cảm khái :”Thoạt nhìn giáo sư này rất nghiêm túc, anh ta rất thích Diệp Lam Nhi, đối với cô ấy vừa kiên nhẫn vừa quan tâm, ánh mắt và giọng nói của anh ta lúc nhìn cô ấy rất dịu dàng, chẳng khác nào đối với con nít”.Dứt lời liếc Từ My bên cạnh một cái, sắc mặt cô ta rất kém, vội vàng bổ sung một câu “Đúng là pháo hoa giữa bầu trời đầy sao, đừng nóng vội, em có thể tìm được người tốt hơn nhiều”.
Ở trên xe,Diệp Lam Nhi nói với Lục Cẩn Ngôn :” Lục Cẩn Ngôn,anh hôm nay quá phô trương rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc cần thiết anh cũng có thể miễn cưỡng làm mấy chuyện nhàm chán.”
“Nói thật đi, tại sao anh lại trở nên phô trương như vậy?”
“Em thử nói xem?”
Diệp Lam Nhi nghĩ thầm, cũng không phải là giúp cô lấy lại mặt mũi trước mặt đồng nghiệp đấy chứ? Bởi vì lần trước cô nói tới chuyện “chung đụng đàn ông” sao?
“Diệp Lam Nhi”.
“Vâng?”
“Anh chưa từng làm chuyện này vì bất kì một cô gái nào, bao gồm đối tượng hẹn hò trước đây.”
Diệp Lam Nhi: ”…”. Cô cũng nên cảm thấy vinh hạnh đi?
“Cho nên em không cần để ý chuyện trước đây, cũng không cần để ý tới lời người khác”.Lục Cẩn Ngôn nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Lam Nhi.
Diệp Lam Nhi dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút nói :”Được, em không ngại, cũng không để ý tới”.
“Hoa hồng có đẹp không?”
“Rất đẹp, nhưng không cần mua nữa, hoa hồng chỉ là hoa, không phải quả”.
“Em nói hoa hồng của anh có hoa không có quả?” Âm thanh của Lục Cẩn Ngôn hàm chứa một chút lạnh lẽo.
“Ý của em là… hoa hồng đương nhiên là rất đẹp, khiến người khác động tâm, sau này muốn tặng cũng không nên tặng nhiều như vậy, mấy bông là được rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro