Nữ Minh Tinh Và Anh Chàng Bác Sĩ
Chương 9
2024-11-13 00:48:17
Thứ năm,lúc Diệp Lam Nhi đến khám lại,bác sĩ Lưu cũng xem lại những ghi
chép trước trong sổ của Diệp Lam Nhi,hỏi cô: "Cô được bác sĩ Lục phẫu
thuật tại sao không tìm anh ấy mà khám lại,sao muốn đổi bác sĩ vậy?"
Diệp Lam Nhi không ngờ bác sĩ Lưu lại hỏi điều này, bỗng nhiên lúng túng không biết trả lời ra sao.
Bác sĩ Lưu thoáng nhìn cô một cái,khóe môi nở nụ cười, "Bác sĩ Lục rất giỏi, anh ấy còn là giáo sư nữa đó.Y đức thì miễn bàn, ngay cả những cô bé đến đây cũng khen anh ấy không ngớt nữa đó."
Diệp Lam Nhi cười cười, không nói thêm gì.
Lúc ra đến cổng bệnh viện, Diệp Lam Nhi nhận được điện thoại của mẹ.Mẹ cô nói chủ nhật sẽ đến thăm cô,đưa một chút đồ,rồi giúp cô vệ sinh nhà cửa.
Ba mẹ Diệp Lam Nhi sống ở thị trấn,phải mất 40 phút ngồi xe mới đến trung tâm. Sau khi Diệp Lam Nhi tốt nghiệp ở thành phố thì thuê nhà trọ.Lâu lâu thì mẹ cô sẽ đến thăm cô một lần.Chỉ là khoảng thời gian trước đây, bà ngoại ở thành phố S bị ốm nên mẹ Diệp phải đến chăm sóc bà ngoại,không có thời gian đến thăm con gái.
Tám giờ sáng chủ nhật, mẹ Diệp Lam Nhi là Cao Minh Phụng đã đến.Lúc chuông cửa vang lên,Diệp Lam Nhi vẫn còn ngủ nướng.Cô vội vàng tỉnh dậy,mở cửa giúp mẹ.
Cao Minh Phụng hùng hùng hổ hổ đi vào,trong tay bà là hai túi lớn gì đó.
"Mẹ,không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Đừng có lần nào đến mẹ cũng mang nhiều đồ như thế. Con ở đây chẳng thiếu thứ gì cả mà!"Diệp Lam Nhi liếc mắt nhìn trong túi thấy mấy hộp sữa tươi,vẻ mặt bất đắc dĩ, "Những thứ này đều có ở siêu thị đối diện mà,việc gì mẹ phải tốn công mang đến làm gì chứ?"
"Ở nhà chúng ta có mà." Cao Minh Phụng cười,vỗ lưng con gái, "Nhanh đi rửa mặt đi.Mẹ sẽ nấu bữa sáng cho con."
Diệp Lam Nhi cười cười, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đến lúc đi ra,thì Cao Minh Phụng đã tắt bếp làm xong một bát hoành thánh rồi.
Diệp Lam Nhi vừa ăn sáng vừa tán gẫu với Cao Minh Phụng.Nói đến đoạn mấy tháng trước đến bệnh viện phẫu thuật,Cao Minh Phụng kinh ngạc, "Chuyện lớn như thế sao con không nói gì với mẹ hả?"
Diệp Lam Nhi để thìa xuống,lấy một chiếc giấy ăn lau miệng, "Chỉ là u sơ nhỏ thôi mà, cũng không phải là phẫu thuật gì cả, chỉ là tiểu phẫu thôi ạ.Mẹ không cần lo lắng đâu."
"Dù thế nào cũng động đến dao kéo rồi.Ai,đúng rồi,vết thương lành chưa? Đợi lát nữa thì để mẹ xem một chút."
"Vẫn chưa hết sẹo.Bác sĩ nói cơ địa con dễ thành sẹo,sẽ khó lành hơn những người khác."
"Không phải chứ? Bác sĩ nói như thế nào? Có cách nào giải quyết không? Trên ngực phụ nữ mà có một vết sẹo thì rất khó coi." Cao Minh Phụng than nhẹ, "Con ăn nhanh lên,ăn xong thì vào phòng cho mẹ xem chút!"
Diệp Lam Nhi vội vàng giải quyết bữa sáng,rồi bị Cao Minh Phụng thúc giục vào phòng cởi áo để bà kiểm tra vết sẹo trên ngực cô.
"Thật may cũng không phải sâu lắm,nhưng cũng rõ quá!" Cao Minh Phụng nói, "Con có bôi thuốc đúng theo lời dặn của bác sĩ không?"
Diệp Lam Nhi vội vàng gật đầu.
"Lúc tắm rửa thì đừng dùng lực ở chỗ đó.Còn về chuyện ăn uống thì ăn thanh đạm một chút,tốt nhất là đừng uống những thứ kích thích gì gì đó." Cao Minh Phụng dặn dò,
"Tóm lại,chỗ này rất quan trọng với con gái,nên chú ý một chút."
"Vâng ạ." Diệp Lam Nhi gật đầu như băm tỏi.
Diệp Lam Nhi không ngờ bác sĩ Lưu lại hỏi điều này, bỗng nhiên lúng túng không biết trả lời ra sao.
Bác sĩ Lưu thoáng nhìn cô một cái,khóe môi nở nụ cười, "Bác sĩ Lục rất giỏi, anh ấy còn là giáo sư nữa đó.Y đức thì miễn bàn, ngay cả những cô bé đến đây cũng khen anh ấy không ngớt nữa đó."
Diệp Lam Nhi cười cười, không nói thêm gì.
Lúc ra đến cổng bệnh viện, Diệp Lam Nhi nhận được điện thoại của mẹ.Mẹ cô nói chủ nhật sẽ đến thăm cô,đưa một chút đồ,rồi giúp cô vệ sinh nhà cửa.
Ba mẹ Diệp Lam Nhi sống ở thị trấn,phải mất 40 phút ngồi xe mới đến trung tâm. Sau khi Diệp Lam Nhi tốt nghiệp ở thành phố thì thuê nhà trọ.Lâu lâu thì mẹ cô sẽ đến thăm cô một lần.Chỉ là khoảng thời gian trước đây, bà ngoại ở thành phố S bị ốm nên mẹ Diệp phải đến chăm sóc bà ngoại,không có thời gian đến thăm con gái.
Tám giờ sáng chủ nhật, mẹ Diệp Lam Nhi là Cao Minh Phụng đã đến.Lúc chuông cửa vang lên,Diệp Lam Nhi vẫn còn ngủ nướng.Cô vội vàng tỉnh dậy,mở cửa giúp mẹ.
Cao Minh Phụng hùng hùng hổ hổ đi vào,trong tay bà là hai túi lớn gì đó.
"Mẹ,không phải con đã nói với mẹ rồi sao? Đừng có lần nào đến mẹ cũng mang nhiều đồ như thế. Con ở đây chẳng thiếu thứ gì cả mà!"Diệp Lam Nhi liếc mắt nhìn trong túi thấy mấy hộp sữa tươi,vẻ mặt bất đắc dĩ, "Những thứ này đều có ở siêu thị đối diện mà,việc gì mẹ phải tốn công mang đến làm gì chứ?"
"Ở nhà chúng ta có mà." Cao Minh Phụng cười,vỗ lưng con gái, "Nhanh đi rửa mặt đi.Mẹ sẽ nấu bữa sáng cho con."
Diệp Lam Nhi cười cười, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đến lúc đi ra,thì Cao Minh Phụng đã tắt bếp làm xong một bát hoành thánh rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Lam Nhi vừa ăn sáng vừa tán gẫu với Cao Minh Phụng.Nói đến đoạn mấy tháng trước đến bệnh viện phẫu thuật,Cao Minh Phụng kinh ngạc, "Chuyện lớn như thế sao con không nói gì với mẹ hả?"
Diệp Lam Nhi để thìa xuống,lấy một chiếc giấy ăn lau miệng, "Chỉ là u sơ nhỏ thôi mà, cũng không phải là phẫu thuật gì cả, chỉ là tiểu phẫu thôi ạ.Mẹ không cần lo lắng đâu."
"Dù thế nào cũng động đến dao kéo rồi.Ai,đúng rồi,vết thương lành chưa? Đợi lát nữa thì để mẹ xem một chút."
"Vẫn chưa hết sẹo.Bác sĩ nói cơ địa con dễ thành sẹo,sẽ khó lành hơn những người khác."
"Không phải chứ? Bác sĩ nói như thế nào? Có cách nào giải quyết không? Trên ngực phụ nữ mà có một vết sẹo thì rất khó coi." Cao Minh Phụng than nhẹ, "Con ăn nhanh lên,ăn xong thì vào phòng cho mẹ xem chút!"
Diệp Lam Nhi vội vàng giải quyết bữa sáng,rồi bị Cao Minh Phụng thúc giục vào phòng cởi áo để bà kiểm tra vết sẹo trên ngực cô.
"Thật may cũng không phải sâu lắm,nhưng cũng rõ quá!" Cao Minh Phụng nói, "Con có bôi thuốc đúng theo lời dặn của bác sĩ không?"
Diệp Lam Nhi vội vàng gật đầu.
"Lúc tắm rửa thì đừng dùng lực ở chỗ đó.Còn về chuyện ăn uống thì ăn thanh đạm một chút,tốt nhất là đừng uống những thứ kích thích gì gì đó." Cao Minh Phụng dặn dò,
"Tóm lại,chỗ này rất quan trọng với con gái,nên chú ý một chút."
"Vâng ạ." Diệp Lam Nhi gật đầu như băm tỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro