Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 18
2024-10-10 18:10:01
Cầm vũ khí tìm một vòng, Điền Nhiễm nhìn thấy cô gái kia đứng bên chiếc xe việt dã màu trắng với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, đang chăm chú ở bên trong xe thu thập mấy cái đồ vật.
“Ai da, mập mạp ơi, chiếc xe này không tồi đâu, chúng ta không cần phải lái xe điện nữa”
Nhìn thấy Điền Nhiễm bước lại đây, cô gái hướng Điền Nhiễm cười, nụ cười khiến dung mạo kia vốn bình thường lại trở nên rạng rỡ lên không ít.
“Giờ muốn ngồi xe đó ngươi cũng không ngồi được, điện đã sắp hết rồi”
Điền Nhiễm trừng mắt liếc nhìn nữ nhân kia một cái, nàng đã giảm béo không ít đấy. Hiện tại nhìn tuy rằng có điểm vẫn còn mập, nhưng tuyệt đối không có béo quá mức như lúc trước nữa.
Bây giờ có thời gian, Điền Nhiễm mới hảo hảo quan sát cô nàng trước mặt một phen, cô gái tuổi tác đại khái tầm 24-25 tuổi, thân hình so với nàng cao hơn một chút, dáng người lại phi thường nóng bỏng. Một dáng người quyến rũ như thế, chỉ liếc mắt một cái, liền dễ khiến người khác mơ màng say đắm. Dù cho dáng người táo bạo như vậy, nhưng cô gái lại mang một gương mặt thập phần bình thường. Bất quá Điền Nhiễm hiện tại phát hiện, chỉ cần cô gái này nở nụ cười, như vậy toàn bộ khuôn mặt sẽ rất khác biệt, đặc biệt đôi mắt kia cong cong lên làm khí chất rạng rỡ hẳn lên.
Đôi mắt cong hình bán nguyệt, ánh mắt long lanh phảng phất không khí ngày mùa thu, chậm rãi thâm tình, nhất thời để lộ ra tia phong tình vạn chủng, lại tương xứng với dáng người tuyệt hảo, giờ khắc này cô nàng quả thực kiều mị thêm mười phần.
Ngay lúc này, La Mãn Lâu đã xé tới bao mì ăn liền thứ năm, tiến đến nhìn vào bên trong chiếc ba lô lớn dùng để chứa đồ ăn trước mặt kia, cả người đều trở nên cứng đờ ngây dại.
“Ta rốt cuộc biết ngươi vì sao lại béo như vậy rồi, ăn uống như thế này không khỏi quá ác độc với cơ thể mình hả?”
La Mãn Lâu hút lên một ngụm mì gói vào miệng, lúc này mới nói.
“Ta từ nhỏ ăn uống đều thoải mái”
Điền Nhiễm ngẩng đầu, cười trừ liếc mắt một cái, nhìn cô gái trước mặt , thấy trong mắt cô ấy chỉ có tò mò, không có thần sắc gì khác, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Thế nhưng ngươi ăn uống như thế này, nếu là đặt ở thời điểm trước mạt thế thì không sao, hiện tại đã mạt thế, ăn uống như ngươi thật là.... Bất quá, mập mạp, ngươi yên tâm, nếu là ngươi đã cứu mạng chị đây, chị đây về sau tuyệt đối sẽ không làm ngươi phải đói chết, nhìn xem một ba lô của chị, bên trong tất cả đều là đồ ăn, chúng ta trên đường lại đi thu hoạch một chút, sẽ không khiến ngươi đến nỗi phải chịu đói”
La Mãn Lâu vỗ vỗ bả vai Điền Nhiễm, ánh mắt kiên định nhìn nàng, bản thân cô từ trước đến nay có ân tất báo, huống chi cô gái mập này tuy rằng hơi béo một chút thôi, nhưng nhìn vẫn thực thuận mắt.
“Cảm ơn, kỳ thật ngươi không cần làm như vậy, bởi vì đồng hồ báo thức kia chính là do ta bày ra, thực xin lỗi đã liên lụy đến ngươi.”
Điền Nhiễm trong lòng ấm áp một mảnh, chiếc đũa đang kéo mì tôm ngừng hẳn, nhìn La Mãn Lâu nói ra lời xin lỗi về sự tình đồng hồ báo thức.
“Nhưng cuối cùng không phải cũng là ngươi cứu ta sao, chúng ta đây là duyên phận a!”
Nghe được nguyên nhân đằng sau đồng hồ báo thức, trong mắt cô gái hiện lên một tia phức tạp nhưng rồi sau đó vừa cười vừa vỗ vỗ lên bả vai Điền Nhiễm sảng khoái nói. Thời điểm Mập mạp bày ra đều không biết sẽ liên lụy tới nàng đi, bản thân nàng cũng không phải có ý định trách móc.
“Ân, ăn mì đi, nói một hồi sẽ nguội mất”
Điền Nhiễm nói xong cúi đầu kẹp mấy sợi mì đưa lên miệng ăn. Thực ra nàng cảm thấy không cần người khác phải bảo hộ, điều này chỉ làm nàng yếu đuối, khả năng sinh tồn ở thế giới này sẽ đi xuống mất, bất quá hảo tâm của cô gái này nàng sẽ ghi tạc trong lòng. Rốt cuộc đây chính là mạt thế, giờ phút ấm áp này vô cùng hiếm có.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi tới thu thập tốt phòng bên trong. Tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai còn đủ sức tiếp tục lên đường.
Nhìn Điền Nhiễm đem đao kiếm thủ sẵn bên người, La Mãn Lâu cười cười, cái này chỉ sợ mập mạp không cần đến nàng ấy bảo hộ nữa rồi, khi ngủ đều cảnh giác như thế cơ mà.
“Mập mạp, hình như ta chưa hỏi đến tên ngươi thì phải?”
Nhìn trần nhà một lúc, La Mãn Lâu nhỏ giọng hỏi.
“Ai da, mập mạp ơi, chiếc xe này không tồi đâu, chúng ta không cần phải lái xe điện nữa”
Nhìn thấy Điền Nhiễm bước lại đây, cô gái hướng Điền Nhiễm cười, nụ cười khiến dung mạo kia vốn bình thường lại trở nên rạng rỡ lên không ít.
“Giờ muốn ngồi xe đó ngươi cũng không ngồi được, điện đã sắp hết rồi”
Điền Nhiễm trừng mắt liếc nhìn nữ nhân kia một cái, nàng đã giảm béo không ít đấy. Hiện tại nhìn tuy rằng có điểm vẫn còn mập, nhưng tuyệt đối không có béo quá mức như lúc trước nữa.
Bây giờ có thời gian, Điền Nhiễm mới hảo hảo quan sát cô nàng trước mặt một phen, cô gái tuổi tác đại khái tầm 24-25 tuổi, thân hình so với nàng cao hơn một chút, dáng người lại phi thường nóng bỏng. Một dáng người quyến rũ như thế, chỉ liếc mắt một cái, liền dễ khiến người khác mơ màng say đắm. Dù cho dáng người táo bạo như vậy, nhưng cô gái lại mang một gương mặt thập phần bình thường. Bất quá Điền Nhiễm hiện tại phát hiện, chỉ cần cô gái này nở nụ cười, như vậy toàn bộ khuôn mặt sẽ rất khác biệt, đặc biệt đôi mắt kia cong cong lên làm khí chất rạng rỡ hẳn lên.
Đôi mắt cong hình bán nguyệt, ánh mắt long lanh phảng phất không khí ngày mùa thu, chậm rãi thâm tình, nhất thời để lộ ra tia phong tình vạn chủng, lại tương xứng với dáng người tuyệt hảo, giờ khắc này cô nàng quả thực kiều mị thêm mười phần.
Ngay lúc này, La Mãn Lâu đã xé tới bao mì ăn liền thứ năm, tiến đến nhìn vào bên trong chiếc ba lô lớn dùng để chứa đồ ăn trước mặt kia, cả người đều trở nên cứng đờ ngây dại.
“Ta rốt cuộc biết ngươi vì sao lại béo như vậy rồi, ăn uống như thế này không khỏi quá ác độc với cơ thể mình hả?”
La Mãn Lâu hút lên một ngụm mì gói vào miệng, lúc này mới nói.
“Ta từ nhỏ ăn uống đều thoải mái”
Điền Nhiễm ngẩng đầu, cười trừ liếc mắt một cái, nhìn cô gái trước mặt , thấy trong mắt cô ấy chỉ có tò mò, không có thần sắc gì khác, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế nhưng ngươi ăn uống như thế này, nếu là đặt ở thời điểm trước mạt thế thì không sao, hiện tại đã mạt thế, ăn uống như ngươi thật là.... Bất quá, mập mạp, ngươi yên tâm, nếu là ngươi đã cứu mạng chị đây, chị đây về sau tuyệt đối sẽ không làm ngươi phải đói chết, nhìn xem một ba lô của chị, bên trong tất cả đều là đồ ăn, chúng ta trên đường lại đi thu hoạch một chút, sẽ không khiến ngươi đến nỗi phải chịu đói”
La Mãn Lâu vỗ vỗ bả vai Điền Nhiễm, ánh mắt kiên định nhìn nàng, bản thân cô từ trước đến nay có ân tất báo, huống chi cô gái mập này tuy rằng hơi béo một chút thôi, nhưng nhìn vẫn thực thuận mắt.
“Cảm ơn, kỳ thật ngươi không cần làm như vậy, bởi vì đồng hồ báo thức kia chính là do ta bày ra, thực xin lỗi đã liên lụy đến ngươi.”
Điền Nhiễm trong lòng ấm áp một mảnh, chiếc đũa đang kéo mì tôm ngừng hẳn, nhìn La Mãn Lâu nói ra lời xin lỗi về sự tình đồng hồ báo thức.
“Nhưng cuối cùng không phải cũng là ngươi cứu ta sao, chúng ta đây là duyên phận a!”
Nghe được nguyên nhân đằng sau đồng hồ báo thức, trong mắt cô gái hiện lên một tia phức tạp nhưng rồi sau đó vừa cười vừa vỗ vỗ lên bả vai Điền Nhiễm sảng khoái nói. Thời điểm Mập mạp bày ra đều không biết sẽ liên lụy tới nàng đi, bản thân nàng cũng không phải có ý định trách móc.
“Ân, ăn mì đi, nói một hồi sẽ nguội mất”
Điền Nhiễm nói xong cúi đầu kẹp mấy sợi mì đưa lên miệng ăn. Thực ra nàng cảm thấy không cần người khác phải bảo hộ, điều này chỉ làm nàng yếu đuối, khả năng sinh tồn ở thế giới này sẽ đi xuống mất, bất quá hảo tâm của cô gái này nàng sẽ ghi tạc trong lòng. Rốt cuộc đây chính là mạt thế, giờ phút ấm áp này vô cùng hiếm có.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi tới thu thập tốt phòng bên trong. Tối nay phải nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai còn đủ sức tiếp tục lên đường.
Nhìn Điền Nhiễm đem đao kiếm thủ sẵn bên người, La Mãn Lâu cười cười, cái này chỉ sợ mập mạp không cần đến nàng ấy bảo hộ nữa rồi, khi ngủ đều cảnh giác như thế cơ mà.
“Mập mạp, hình như ta chưa hỏi đến tên ngươi thì phải?”
Nhìn trần nhà một lúc, La Mãn Lâu nhỏ giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro