Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 20
2024-10-10 18:10:01
Nàng suy nghĩ mấy lần vẫn không phát hiện ra điểm nào là không đúng, cũng đem nghi vấn đè sâu dưới đáy lòng, sau này không cần chú ý tới điểm đó là được.
Tuy rằng nàng cảm thấy ý tứ bản thân mình như vậy, xác thật giống như đem lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử, nhưng đây là mạt thế, nàng không thể không suy nghĩ riêng một chút.
“Thiên hạ có biết bao nhiêu người tốt, lại vì gặp phải cái loại nam nhân này, ôm hai đùi nam nhân mà than khóc, thật quá mất mặt chúng ta rồi! Vì nam nhân như vậy mà thương tâm thì thật không đáng lắm”
Lời này nàng không chỉ nói cho La Mãn Lâu nghe, cũng là nói cho linh hồn nguyên thân nghe. Bây giờ nàng không còn có nghĩ tới muốn tìm đàn ông yêu đương gì cả, nàng cảm thấy chính mình đơn độc sống cũng khá tốt.
“Đúng vậy, lời này Tiểu Nhiễm nói không sai, cho nên chị sẽ không vì hắn ta mà thương tâm, nước mắt sớm đã ở thời điểm trong ngăn tủ chảy khô cạn hết rồi!”
La Mãn Lâu hai bàn tay nắm chặt thành quyền, nếu không phải được ông trời chiếu cố, không chừng bản thân nàng đã phải biến thành một cái xác khô bị khóa ở trong tủ quần áo.
“Bất quá được nói ra những điều này cũng dễ chịu hơn nhiều”
La Mãn Lâu hít sâu một hơi rồi thở phào, tâm trạng nghẹn uất mấy ngày nay phảng phất vẫn luôn đè chặt ở ngực nàng, lần này giống như đều bị nàng một hơi phun đi ra ngoài hết vậy.
“Ân, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường đó”
Điền Nhiễm nói xong hai mắt liền nhắm lại, thực tế bản thân lại không hề hoàn toàn ngủ say hẳn. Chỉ cần bên ngoài nghe được một động tĩnh nhỏ, ngón tay dịch qua một chút là có thể đụng tới trường đao ngay bên cạnh, lỗ tai luôn đối với tình huống bên ngoài thập phần cảnh giác.
La Mãn Lâu nghe người bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn vững vàng, đem những cảnh tượng đang suy nghĩ trong đầu đánh tan, cũng ngủ theo.
Thế nhưng một đêm này, cả hai người đều không có được giấc ngủ ngon. Bên ngoài gió to bắt đầu nổi lên, có đôi khi không cẩn thận đem lon đồ uống thổi bay, đập vào thùng xe, liền vang lên một trận thanh âm thanh thúy, hai người vừa nghe đến tiếng động liền lập tức thức giấc, ghé mắt vào cửa sổ xem động tĩnh bên ngoài.
Vì để ngày hôm sau La Mãn Lâu có tinh thần lái xe, Điền Nhiễm chủ động ngồi bên cửa sổ gác đêm. La Mãn Lâu hiểu rằng ngày mai có thể lái được xe hay không chính là chỉ dựa vào một người cô ấy, liền quay lưng ngủ say. Cũng không biết có phải vì có người canh giữ động tĩnh, một giấc này La Mãn Lâu ngủ đặc biệt sâu, thẳng một mạch đến ngày hôm sau ánh sáng chiếu vào, lúc này mới tỉnh lại.
“Tiểu Nhiễm a, lát nữa thời điểm chị lái xe em cứ an tâm ngủ đi”
Nhìn vành mắt Điền Nhiễm có chút thâm đen, La Mãn Lâu liền ngượng ngùng nói.
“Ân” Điền Nhiễm gật gật đầu, từ trong túi nhỏ lấy ra một bịch khăn giấy ướt ra, hai người tùy tiện rút một tờ xoa xoa mặt, coi như là rửa mặt, đến nỗi ăn bánh mì uống sữa bò cũng tùy tiện cho xong bữa.
“Mãn Lâu, ngươi cứ khởi động xe, ta đi dọn dẹp mấy tang thi này đã”
Có vài ba tang thi, hẳn là đêm qua từ bên trong thành rải rác bước tới đây, hoặc là từ quốc lộ phía trước đi tới, không biết tình huống nào đều dồn lại đây, bọn chúng nhìn thấy hai người liền gào rống xông vọt đến.
“Ta biết rồi”
La Mãn Lâu rất muốn nhắc lại vấn đề xưng hô của Tiểu Nhiễm, sao không gọi nàng là chị Mãn Lâu chứ. Chính là vừa định nói liền nhìn bóng người kia đã hướng tang thi nhào tới, bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể hướng đi qua chiếc xe đã chọn xong ngày trước.
Ngày hôm qua, hai người không chỉ có đem xe đổ đầy bình xăng, còn phải đem toàn bộ nhiên liệu bên trong phần lớn chiếc xe chung quanh rút ra. Đến nỗi từ trạm xăng dầu vì người đến trước đã lấy gần hết, thời điểm bọn họ bơm cạn vòi cũng chỉ đủ đổ đầy một bình xăng của chiếc xe kia.
Điền Nhiễm vì cái lý do gì không gọi La Mãn Lâu là chị? Đó là bởi vì nàng ở kiếp trước cùng La Mãn Lâu bằng tuổi nhau, cho nên nàng mới không mở miệng kêu nàng là chị được.
“Tiểu Nhiễm, lên xe nhanh” - La Mãn Lâu đạp thẳng xe lên phía trước đem tang thi đẩy ra, mở cửa xe giúp Điền Nhiễm đi lên.
“Thật là bạo lực!”
Điền Nhiễm nhìn tang thi bay ra đi thật xa, không khỏi ở trong lòng phun một tiếng cảm thán.
“Tiểu Nhiễm ngươi ngủ đi, đường đi ra sao tối hôm qua chúng ta đã nghiên cứu kỹ, cho nên không thành vấn đề với ta”
La Mãn Lâu một tay nắm lấy vô lăng, một tay đánh vào trên cửa sổ xe, bộ dáng rất là nhàn nhã.
“Ân, có việc thì kêu ta a”
Điền Nhiễm nhìn đường phía trước, càng đi thẳng tới, xe hỏng vứt bỏ dọc hai bên lề quốc lộ càng ngày càng ít, hơn nữa tang thi cũng ít xuất hiện ở đây, vì thế Điền Nhiễm nhắm lại hai mắt, an tĩnh ngủ.
Tuy rằng nàng cảm thấy ý tứ bản thân mình như vậy, xác thật giống như đem lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử, nhưng đây là mạt thế, nàng không thể không suy nghĩ riêng một chút.
“Thiên hạ có biết bao nhiêu người tốt, lại vì gặp phải cái loại nam nhân này, ôm hai đùi nam nhân mà than khóc, thật quá mất mặt chúng ta rồi! Vì nam nhân như vậy mà thương tâm thì thật không đáng lắm”
Lời này nàng không chỉ nói cho La Mãn Lâu nghe, cũng là nói cho linh hồn nguyên thân nghe. Bây giờ nàng không còn có nghĩ tới muốn tìm đàn ông yêu đương gì cả, nàng cảm thấy chính mình đơn độc sống cũng khá tốt.
“Đúng vậy, lời này Tiểu Nhiễm nói không sai, cho nên chị sẽ không vì hắn ta mà thương tâm, nước mắt sớm đã ở thời điểm trong ngăn tủ chảy khô cạn hết rồi!”
La Mãn Lâu hai bàn tay nắm chặt thành quyền, nếu không phải được ông trời chiếu cố, không chừng bản thân nàng đã phải biến thành một cái xác khô bị khóa ở trong tủ quần áo.
“Bất quá được nói ra những điều này cũng dễ chịu hơn nhiều”
La Mãn Lâu hít sâu một hơi rồi thở phào, tâm trạng nghẹn uất mấy ngày nay phảng phất vẫn luôn đè chặt ở ngực nàng, lần này giống như đều bị nàng một hơi phun đi ra ngoài hết vậy.
“Ân, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường đó”
Điền Nhiễm nói xong hai mắt liền nhắm lại, thực tế bản thân lại không hề hoàn toàn ngủ say hẳn. Chỉ cần bên ngoài nghe được một động tĩnh nhỏ, ngón tay dịch qua một chút là có thể đụng tới trường đao ngay bên cạnh, lỗ tai luôn đối với tình huống bên ngoài thập phần cảnh giác.
La Mãn Lâu nghe người bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn vững vàng, đem những cảnh tượng đang suy nghĩ trong đầu đánh tan, cũng ngủ theo.
Thế nhưng một đêm này, cả hai người đều không có được giấc ngủ ngon. Bên ngoài gió to bắt đầu nổi lên, có đôi khi không cẩn thận đem lon đồ uống thổi bay, đập vào thùng xe, liền vang lên một trận thanh âm thanh thúy, hai người vừa nghe đến tiếng động liền lập tức thức giấc, ghé mắt vào cửa sổ xem động tĩnh bên ngoài.
Vì để ngày hôm sau La Mãn Lâu có tinh thần lái xe, Điền Nhiễm chủ động ngồi bên cửa sổ gác đêm. La Mãn Lâu hiểu rằng ngày mai có thể lái được xe hay không chính là chỉ dựa vào một người cô ấy, liền quay lưng ngủ say. Cũng không biết có phải vì có người canh giữ động tĩnh, một giấc này La Mãn Lâu ngủ đặc biệt sâu, thẳng một mạch đến ngày hôm sau ánh sáng chiếu vào, lúc này mới tỉnh lại.
“Tiểu Nhiễm a, lát nữa thời điểm chị lái xe em cứ an tâm ngủ đi”
Nhìn vành mắt Điền Nhiễm có chút thâm đen, La Mãn Lâu liền ngượng ngùng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ân” Điền Nhiễm gật gật đầu, từ trong túi nhỏ lấy ra một bịch khăn giấy ướt ra, hai người tùy tiện rút một tờ xoa xoa mặt, coi như là rửa mặt, đến nỗi ăn bánh mì uống sữa bò cũng tùy tiện cho xong bữa.
“Mãn Lâu, ngươi cứ khởi động xe, ta đi dọn dẹp mấy tang thi này đã”
Có vài ba tang thi, hẳn là đêm qua từ bên trong thành rải rác bước tới đây, hoặc là từ quốc lộ phía trước đi tới, không biết tình huống nào đều dồn lại đây, bọn chúng nhìn thấy hai người liền gào rống xông vọt đến.
“Ta biết rồi”
La Mãn Lâu rất muốn nhắc lại vấn đề xưng hô của Tiểu Nhiễm, sao không gọi nàng là chị Mãn Lâu chứ. Chính là vừa định nói liền nhìn bóng người kia đã hướng tang thi nhào tới, bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể hướng đi qua chiếc xe đã chọn xong ngày trước.
Ngày hôm qua, hai người không chỉ có đem xe đổ đầy bình xăng, còn phải đem toàn bộ nhiên liệu bên trong phần lớn chiếc xe chung quanh rút ra. Đến nỗi từ trạm xăng dầu vì người đến trước đã lấy gần hết, thời điểm bọn họ bơm cạn vòi cũng chỉ đủ đổ đầy một bình xăng của chiếc xe kia.
Điền Nhiễm vì cái lý do gì không gọi La Mãn Lâu là chị? Đó là bởi vì nàng ở kiếp trước cùng La Mãn Lâu bằng tuổi nhau, cho nên nàng mới không mở miệng kêu nàng là chị được.
“Tiểu Nhiễm, lên xe nhanh” - La Mãn Lâu đạp thẳng xe lên phía trước đem tang thi đẩy ra, mở cửa xe giúp Điền Nhiễm đi lên.
“Thật là bạo lực!”
Điền Nhiễm nhìn tang thi bay ra đi thật xa, không khỏi ở trong lòng phun một tiếng cảm thán.
“Tiểu Nhiễm ngươi ngủ đi, đường đi ra sao tối hôm qua chúng ta đã nghiên cứu kỹ, cho nên không thành vấn đề với ta”
La Mãn Lâu một tay nắm lấy vô lăng, một tay đánh vào trên cửa sổ xe, bộ dáng rất là nhàn nhã.
“Ân, có việc thì kêu ta a”
Điền Nhiễm nhìn đường phía trước, càng đi thẳng tới, xe hỏng vứt bỏ dọc hai bên lề quốc lộ càng ngày càng ít, hơn nữa tang thi cũng ít xuất hiện ở đây, vì thế Điền Nhiễm nhắm lại hai mắt, an tĩnh ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro