Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 40
2024-10-10 18:10:01
Sau khi về nhà, đoàn người Lục Sở cùng Điền Nhiễm các nàng đều ngồi ở trong phòng khách, chắc là muốn tiến hành một phen đàm phán.
“Điền tiểu thư, chúng ta không ở không, bắt đầu từ hôm nay, ba bữa cơm của các cô một ngày do chúng tôi phụ trách, tính là tiền thuê nhà” - Lục Sở nhìn về phía Điền Nhiễm, trên mặt vẫn là một bộ lạnh băng b•iểu t•ình, không có chút nào giống thái độ thương lượng.
Khi mới trở về, Dương Khê đã đem sự tình phát sinh ở nhà bác Lưu nói với mọi người, ai cũng đều biết, nếu Điền Nhiễm các nàng không đồng ý cho bọn họ ở lại, hơn nữa bên ngoài tuyết lớn bay như lông ngỗng, chỉ sợ Sở ca sẽ thực hiện thủ đoạn cường ngạnh mà chống chịu.
Tuy rằng lượng cơm Điền tiểu thư ăn xác thật có chút kinh người, bất quá ở trong mắt bọn họ, khoản chi phí này không đáng để vào mắt, bằng thực lực của bọn họ, chỉ cần đi ra ngoài thu thập một chuyến, nhất định có thể thắng lợi trở về.
“Thành, bất quá chúng tôi cũng không chiếm tiện nghi của các anh, ba bữa cơm cứ vậy đi”
Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu liếc nhau, các nàng phải thỏa hiệp, nếu không đồng ý, bọn họ sẽ thu hồi hành lý rời đi ngay. Trải qua một phen mâu thuẫn, không bằng ngay từ đầu liền đưa hắn một cái nhân tình sẽ tốt cho 2 bên. Hơn nữa Lục Sở đưa ra điều kiện không tồi, như vậy nàng cùng Mãn Lâu sẽ có nhiều thời gian để luyện tập sức mạnh, cho nên không phải không thể tiếp thu.
“Trừ bỏ kia gian phòng chúng tôi đang ở, còn có chỗ ngoặt của căn nhà, còn lại các anh cứ tùy ý”
Điền Nhiễm chỉ chỉ tầng trên, nhiều người đàn ông to lớn như vậy mà chỉ ở hai cái phòng, đích xác có chút khó xử cho bọn họ.
“Nhiễm… Nhiễm tỷ, không biết thôn này nhà ai có xe không, mọi người muốn đi tìm vật tư” - Dương Khê đẩy đẩy mắt kính to trên mặt, có chút ngượng ngùng hỏi.
“Nga! Thời điểm chúng em tới có đem xe đậu ở bên ngoài, hiện tại muốn đi tìm vật tư thì phải đem xe lái trở về”
Cái xe kia chính là bảo bối Sở ca, hơn nữa hiện tại tuyết đã chồng chất đến mức xe khó đi nổi, chiếu theo chiều hướng này, không được mấy ngày nữa xe bọn họ phỏng chừng phải bị tuyết chôn.
“Nhà Đại Tráng có một chiếc xe vận tải nhỏ, bất quá nếu các anh dùng, dù sao cũng phải cho người ta mấy điểm đồ tốt” - trong thôn này, duy nhất cùng các nàng quan hệ tốt cũng chỉ có nhà Đại Tráng.
“Cái này chúng ta hiểu, có thể hay không phiền toái Nhiễm tỷ giúp chúng ta đi hỏi một câu?” - Dương Khê biết Điền Nhiễm khẳng định có biện pháp tìm được xe, bằng không nếu không có xe bọn họ cũng không có biện pháp đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, nếu không tìm được bọn họ làm sao phụ trách chi phí cho các nàng đây!
“Khi nào dùng?” - Điền Nhiễm khinh bỉ liếc mắt quét Dương Khê một cái.
“Hôm nay, càng lâu càng không hành động được” - Lục Sở đứng một bên Mãn Lâu đột nhiên mở miệng nói.
“Hiện tại tôi đi hỏi một chút vậy” - Điền Nhiễm nhìn thoáng qua Lục Sở, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như đối với mấy việc này dường như rất quen thuộc.
Vài phút sau, Điền Nhiễm liền từ nhà Đại Tráng đã trở lại. Sau khi Đại Tráng biết Điền Nhiễm tới mượn xe, hai lời chưa nói xong liền đem chìa khóa cho nàng, còn cố ý đem xe đổ đầy xăng.
“Chúng ta cũng muốn đi” - chìa khóa vừa mới định đặt vào trong tay Lục Sở, Điền Nhiễm đột nhiên vừa thu tay đề nghị.
“Đừng dùng ánh mắt này xem tôi, sẽ không kéo chân sau của các anh, thời điểm đến cửa thành là chúng tôi xuống xe” - Điền Nhiễm thấy Lục Sở dùng một loại ánh mắt rất là khôi hài nhìn nàng, không khỏi muốn nổi giận.
“Các cô vào thành làm cái gì?” - Lục Sở khó hiểu hỏi.
“Đến lúc đó các anh sẽ biết” - Điền Nhiễm nói xong, nhẹ buông tay, chìa khóa liền rơi xuống trong tay Lục Sở.
“Xuất phát” - Lục Sở tiếp nhận chìa khóa, ra lệnh với cấp dưới phía sau.
“Ok” - Điền Nhiễm nhìn thấy mấy người đàn ông trong đội đều vác vũ khí đi ra ngoài theo lệnh, trừ bỏ một người.
Bất quá Điền Nhiễm nghĩ nhanh cũng sẽ hiểu, người này hẳn là Lục Sở cố ý lưu lại, rốt cuộc bọn họ vừa mới nhận nhiệm vụ phụ trách an toàn thôn này. Hiện tại tuyết lớn, trừ bỏ tang thi không cẩn thận du đãng đến nơi đây, cơ bản sẽ không có đội tang thi kết bè kết phái cố ý đi đến, cho nên hắn chỉ để lại một người cũng hợp lý.
Trong cabin xe, trừ bỏ người lái xe và Lục Sở ngồi ở bên cạnh, còn lại đều ngồi ở trong thùng xe phía sau.
“Như thế nào? Nhiễm tỷ cảm thấy hứng thú?!” - Dương Khê thấy Điền Nhiễm nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay hắn, vì thế cười hỏi.
Điền Nhiễm gật gật đầu, thời điểm nàng cùng La Mãn Lâu nhìn thấy bọn họ cầm v•ũ kh•í vọt vào nhà, trong mắt đều hiện lên cuồng nhiệt, thế nên mới nghĩ cơ hội muốn tiến vào Cục Công An ở huyện thành thử thời vận.
“Cho chị sờ một chút này” - Dương Khê trong ánh mắt mang theo ý vị không rõ mà tươi cười.
“Ai nha, nhưng mà thứ này dễ cướp cò, lát trở về em đưa Nhiễm tỷ tiếp tục ngắm, nơi này quá hẹp, bị cướp cò không lắm đâu” - lúc tay Điền Nhiễm vừa mới muốn chạm vào mặt trên vũ khí, Dương Khê đột nhiên đem đồ vật thu trở về.
“Điền tiểu thư, chúng ta không ở không, bắt đầu từ hôm nay, ba bữa cơm của các cô một ngày do chúng tôi phụ trách, tính là tiền thuê nhà” - Lục Sở nhìn về phía Điền Nhiễm, trên mặt vẫn là một bộ lạnh băng b•iểu t•ình, không có chút nào giống thái độ thương lượng.
Khi mới trở về, Dương Khê đã đem sự tình phát sinh ở nhà bác Lưu nói với mọi người, ai cũng đều biết, nếu Điền Nhiễm các nàng không đồng ý cho bọn họ ở lại, hơn nữa bên ngoài tuyết lớn bay như lông ngỗng, chỉ sợ Sở ca sẽ thực hiện thủ đoạn cường ngạnh mà chống chịu.
Tuy rằng lượng cơm Điền tiểu thư ăn xác thật có chút kinh người, bất quá ở trong mắt bọn họ, khoản chi phí này không đáng để vào mắt, bằng thực lực của bọn họ, chỉ cần đi ra ngoài thu thập một chuyến, nhất định có thể thắng lợi trở về.
“Thành, bất quá chúng tôi cũng không chiếm tiện nghi của các anh, ba bữa cơm cứ vậy đi”
Điền Nhiễm cùng La Mãn Lâu liếc nhau, các nàng phải thỏa hiệp, nếu không đồng ý, bọn họ sẽ thu hồi hành lý rời đi ngay. Trải qua một phen mâu thuẫn, không bằng ngay từ đầu liền đưa hắn một cái nhân tình sẽ tốt cho 2 bên. Hơn nữa Lục Sở đưa ra điều kiện không tồi, như vậy nàng cùng Mãn Lâu sẽ có nhiều thời gian để luyện tập sức mạnh, cho nên không phải không thể tiếp thu.
“Trừ bỏ kia gian phòng chúng tôi đang ở, còn có chỗ ngoặt của căn nhà, còn lại các anh cứ tùy ý”
Điền Nhiễm chỉ chỉ tầng trên, nhiều người đàn ông to lớn như vậy mà chỉ ở hai cái phòng, đích xác có chút khó xử cho bọn họ.
“Nhiễm… Nhiễm tỷ, không biết thôn này nhà ai có xe không, mọi người muốn đi tìm vật tư” - Dương Khê đẩy đẩy mắt kính to trên mặt, có chút ngượng ngùng hỏi.
“Nga! Thời điểm chúng em tới có đem xe đậu ở bên ngoài, hiện tại muốn đi tìm vật tư thì phải đem xe lái trở về”
Cái xe kia chính là bảo bối Sở ca, hơn nữa hiện tại tuyết đã chồng chất đến mức xe khó đi nổi, chiếu theo chiều hướng này, không được mấy ngày nữa xe bọn họ phỏng chừng phải bị tuyết chôn.
“Nhà Đại Tráng có một chiếc xe vận tải nhỏ, bất quá nếu các anh dùng, dù sao cũng phải cho người ta mấy điểm đồ tốt” - trong thôn này, duy nhất cùng các nàng quan hệ tốt cũng chỉ có nhà Đại Tráng.
“Cái này chúng ta hiểu, có thể hay không phiền toái Nhiễm tỷ giúp chúng ta đi hỏi một câu?” - Dương Khê biết Điền Nhiễm khẳng định có biện pháp tìm được xe, bằng không nếu không có xe bọn họ cũng không có biện pháp đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, nếu không tìm được bọn họ làm sao phụ trách chi phí cho các nàng đây!
“Khi nào dùng?” - Điền Nhiễm khinh bỉ liếc mắt quét Dương Khê một cái.
“Hôm nay, càng lâu càng không hành động được” - Lục Sở đứng một bên Mãn Lâu đột nhiên mở miệng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiện tại tôi đi hỏi một chút vậy” - Điền Nhiễm nhìn thoáng qua Lục Sở, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như đối với mấy việc này dường như rất quen thuộc.
Vài phút sau, Điền Nhiễm liền từ nhà Đại Tráng đã trở lại. Sau khi Đại Tráng biết Điền Nhiễm tới mượn xe, hai lời chưa nói xong liền đem chìa khóa cho nàng, còn cố ý đem xe đổ đầy xăng.
“Chúng ta cũng muốn đi” - chìa khóa vừa mới định đặt vào trong tay Lục Sở, Điền Nhiễm đột nhiên vừa thu tay đề nghị.
“Đừng dùng ánh mắt này xem tôi, sẽ không kéo chân sau của các anh, thời điểm đến cửa thành là chúng tôi xuống xe” - Điền Nhiễm thấy Lục Sở dùng một loại ánh mắt rất là khôi hài nhìn nàng, không khỏi muốn nổi giận.
“Các cô vào thành làm cái gì?” - Lục Sở khó hiểu hỏi.
“Đến lúc đó các anh sẽ biết” - Điền Nhiễm nói xong, nhẹ buông tay, chìa khóa liền rơi xuống trong tay Lục Sở.
“Xuất phát” - Lục Sở tiếp nhận chìa khóa, ra lệnh với cấp dưới phía sau.
“Ok” - Điền Nhiễm nhìn thấy mấy người đàn ông trong đội đều vác vũ khí đi ra ngoài theo lệnh, trừ bỏ một người.
Bất quá Điền Nhiễm nghĩ nhanh cũng sẽ hiểu, người này hẳn là Lục Sở cố ý lưu lại, rốt cuộc bọn họ vừa mới nhận nhiệm vụ phụ trách an toàn thôn này. Hiện tại tuyết lớn, trừ bỏ tang thi không cẩn thận du đãng đến nơi đây, cơ bản sẽ không có đội tang thi kết bè kết phái cố ý đi đến, cho nên hắn chỉ để lại một người cũng hợp lý.
Trong cabin xe, trừ bỏ người lái xe và Lục Sở ngồi ở bên cạnh, còn lại đều ngồi ở trong thùng xe phía sau.
“Như thế nào? Nhiễm tỷ cảm thấy hứng thú?!” - Dương Khê thấy Điền Nhiễm nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay hắn, vì thế cười hỏi.
Điền Nhiễm gật gật đầu, thời điểm nàng cùng La Mãn Lâu nhìn thấy bọn họ cầm v•ũ kh•í vọt vào nhà, trong mắt đều hiện lên cuồng nhiệt, thế nên mới nghĩ cơ hội muốn tiến vào Cục Công An ở huyện thành thử thời vận.
“Cho chị sờ một chút này” - Dương Khê trong ánh mắt mang theo ý vị không rõ mà tươi cười.
“Ai nha, nhưng mà thứ này dễ cướp cò, lát trở về em đưa Nhiễm tỷ tiếp tục ngắm, nơi này quá hẹp, bị cướp cò không lắm đâu” - lúc tay Điền Nhiễm vừa mới muốn chạm vào mặt trên vũ khí, Dương Khê đột nhiên đem đồ vật thu trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro