Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Sinh Tồn (Mạt Thế Chi Hoa Quỳnh Không Gian)
Chương 42
2024-10-10 18:10:01
“Đáng tiếc a, đẹp như vậy nhất định có thể tìm được một cái lão công tốt rồi” - La Mãn Lâu nói xong trực tiếp một gậy kết thúc kiếp sống tang thi.
Trong đại sảnh, tiếng tang thi gầm nhẹ đưa tới không ít tang thi du tẩu dọc hành lang, thân thể Điền Nhiễm mạnh mẽ thoăn thoắt, xuyên qua mấy con tang thi kia, lách đến chô không có tang thi đứng.
Đi sâu vào kho vũ khí, hai người có thể thầm nói là may mắn, bởi vì cửa kho vũ khí đang mở rộng ra. Hơn nữa, bên trong hỗn độn bất kham, có thể thấy được ngay lúc đó cục Cảnh sát hoảng loạn cỡ nào. Trên mặt đất, nơi nơi rơi rụng mấy khẩu súng cùng đạn dược, hai người các nàng đem cửa đóng lại, bắt đầu nhặt đồ vật trên mặt đất.
Mà lúc này Lục Sở bọn họ đem địa phương mà Điền Nhiễm các nàng từng đi qua lần trước với Đại Tráng nhất nhất bài trừ. Nhưng cho dù vậy cũng vẫn là tốn đi không ít công phu mới đưa toàn bộ thùng xe lấp đầy các vật phẩm.
Bất quá, may mắn chính là bọn họ tìm được không ít xăng dầu ở một cửa hàng sửa chữa ô tô, có chừng này xăng thì bọn họ có thể đem chiếc xe bảo bối của lão đại vốn hết xăng dừng ở bên ngoài lái trở về.
“Dương Khê, cậu mang hai người đi đem xe lái trở về, chúng ta ở lại đây chờ các cô ấy” - đám người Lục Sở đem xe dừng ở giao lộ, tang thi hấp dẫn tới đây đều bị bọn họ dùng súng phóng đảo.
“Vâng, Sở ca!” - Dương Khê cười nói, sau đó quay đầu lại kêu hai người nọ rồi đi sang đường, tìm kiếm một chiếc xe có thể sử dụng.
Dương Khê bọn họ đi rồi, mọi người ở cửa đợi một hồi lâu cũng vẫn không thấy hai người Điền Nhiễm xuất hiện.
“Sở ca, Điền tiểu thư cô ấy còn chưa trở về, có thể hay không gặp phải phiền toái?” – Nam nhân ngăm đen tên Tạ Duẫn từng ngổi trong xe nói chuyện qua với Điền Nhiễm có chút lo lắng nói.
“Nửa giờ nữa”
Lục Sở nhìn nhìn đồng hồ, thời gian ước định đã trôi đi mười mấy phút, trên đường phố vẫn không có thân ảnh hai người.
-----------------
Kẽo kẹt kẽo kẹt……
Bước chân dừng trên mặt tuyết của hai người đều là cẩn thận đặt xuống, cuối cùng vẫn phát ra tiếng vang rất nhỏ.
“Mập mạp! Sao bây giờ?” - La Mãn Lâu nhìn phía trước tìm kiếm thanh âm nơi tang thi phát ra, quay đầu hướng Điền Nhiễm hỏi.
“Chạy mau, còn có thể làm gì nữa” - Điền Nhiễm nhìn thoáng qua tình trạng phía trước, nói xong với La Mãn Lâu thì đem ba lô vung ra sau lưng rồi quay về phía sau mà chạy.
La Mãn Lâu có chút bực mình nhìn thoáng qua phía trước, nhấc chân chạy theo sát phía sau Điền Nhiễm.
Các tang thi tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, thấy được thân ảnh hai người vừa thoát đi liền rít gào đuổi theo, từng đôi mắt xám trắng kia dường như có thần thái mà toả ra ánh sáng vui mừng.
Ngẫm lại, tang thi cũng là đã thật lâu không có cơm ăn nên khi nhìn thấy hai người, tự nhiên giống như một con sói đói xổng chuồng gào thét.
“Thật xui xẻo!”
La Mãn Lâu một chân cao một chân thấp đạp lên nền tuyết, chân đã mang giày bó giữ ấm không sợ ở lâu trên nền tuyết bị đông lạnh.
“Ai bảo chị ham hố lớn làm gì chứ” - Điền Nhiễm trừng La Mãn Lâu một cái, hai người đã nhanh tay thu dọn xong đồ vật cần thiết ở Cục Công An, vốn dĩ lẽ ra trở lại địa điểm đã ước định cùng bọn Lục Sở hội hợp từ lâu. Nào biết trên đường đi ra, La Mãn Lâu nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được một kho hàng có cửa đang mở một nửa, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn kỹ, bên trong xác thật chất đầy đồ vật, La Mãn Lâu vừa thấy liền di bất động chân.
Mạt thế có vật tư là sự tồn tại quý giá cỡ nào, rõ ràng đã thấy thì các nàng làm sao buông bỏ được, vì thế hai người tính toán một lúc liền hành động.
“Mập mạp, hai ta đều tám lạng nửa cân, ai cũng đừng hòng nói người khác a!” - La Mãn Lâu hất mắt về phía Điền Nhiễm.
“Khụ khụ, vâng vâng vâng, là em sai, em không đúng, em không nên có tâm tư lớn, mong đại nhân đại lượng liền tha thứ cho tiểu nhân đi”
Nhìn ý vị thâm trường ẩn trong ánh mắt Điền Nhiễm, tông giọng La Mãn Lâu có chút yếu xìu đi xuống, định phản bác rồi im lặng… Cứ vậy đi, tất cả là lòng tham của mình, mình không nên luyến tiếc vài món đồ vật kia, lại càng không nên vô ý đẩy ngã thùng giấy, âm thanh tai hại đó đưa tới một đám tang thi vây quanh.
“Còn chạy được mà không chạy mau, còn đứng ngốc, ngốc một hồi hai ta đều được lưu lại nơi này làm đồ ăn cho tang thi!” - Nhìn bộ dáng thẫn thờ của La Mãn Lâu, Điền Nhiễm bất đắc dĩ thúc giục.
“Tuân lệnh!”
La Mãn Lâu vươn hai ngón trỏ cùng ngón giữa, trước hướng Điền Nhiễm sau lại hướng về đám tang thi cao thấp bắn vài cái, lúc này mới quay đầu tăng tốc bước chân.
Tang thi bị hai người đánh trúng liền ngã gục trên mặt tuyết, đỉnh đầu phun ra chất lỏng trắng hồng làm tăng thêm không ít sắc thái ghê rợn.
Răng rắc răng rắc…… Trong chớp mắt, đám tang thi phía sau vẫn đuổi theo, dẫm lên rồi lại ngã xuống nhưng chúng vẫn kiên trì đuổi theo, trong đó không ít con tang thi cứng đờ bị vướng ngã trên mặt đất, khi không bò dậy kịp thì phần lớn bị đồng bọn ở sau đạp lên, khiến đầu chúng đều bị dẫm nát nhừ.
Trong đại sảnh, tiếng tang thi gầm nhẹ đưa tới không ít tang thi du tẩu dọc hành lang, thân thể Điền Nhiễm mạnh mẽ thoăn thoắt, xuyên qua mấy con tang thi kia, lách đến chô không có tang thi đứng.
Đi sâu vào kho vũ khí, hai người có thể thầm nói là may mắn, bởi vì cửa kho vũ khí đang mở rộng ra. Hơn nữa, bên trong hỗn độn bất kham, có thể thấy được ngay lúc đó cục Cảnh sát hoảng loạn cỡ nào. Trên mặt đất, nơi nơi rơi rụng mấy khẩu súng cùng đạn dược, hai người các nàng đem cửa đóng lại, bắt đầu nhặt đồ vật trên mặt đất.
Mà lúc này Lục Sở bọn họ đem địa phương mà Điền Nhiễm các nàng từng đi qua lần trước với Đại Tráng nhất nhất bài trừ. Nhưng cho dù vậy cũng vẫn là tốn đi không ít công phu mới đưa toàn bộ thùng xe lấp đầy các vật phẩm.
Bất quá, may mắn chính là bọn họ tìm được không ít xăng dầu ở một cửa hàng sửa chữa ô tô, có chừng này xăng thì bọn họ có thể đem chiếc xe bảo bối của lão đại vốn hết xăng dừng ở bên ngoài lái trở về.
“Dương Khê, cậu mang hai người đi đem xe lái trở về, chúng ta ở lại đây chờ các cô ấy” - đám người Lục Sở đem xe dừng ở giao lộ, tang thi hấp dẫn tới đây đều bị bọn họ dùng súng phóng đảo.
“Vâng, Sở ca!” - Dương Khê cười nói, sau đó quay đầu lại kêu hai người nọ rồi đi sang đường, tìm kiếm một chiếc xe có thể sử dụng.
Dương Khê bọn họ đi rồi, mọi người ở cửa đợi một hồi lâu cũng vẫn không thấy hai người Điền Nhiễm xuất hiện.
“Sở ca, Điền tiểu thư cô ấy còn chưa trở về, có thể hay không gặp phải phiền toái?” – Nam nhân ngăm đen tên Tạ Duẫn từng ngổi trong xe nói chuyện qua với Điền Nhiễm có chút lo lắng nói.
“Nửa giờ nữa”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Sở nhìn nhìn đồng hồ, thời gian ước định đã trôi đi mười mấy phút, trên đường phố vẫn không có thân ảnh hai người.
-----------------
Kẽo kẹt kẽo kẹt……
Bước chân dừng trên mặt tuyết của hai người đều là cẩn thận đặt xuống, cuối cùng vẫn phát ra tiếng vang rất nhỏ.
“Mập mạp! Sao bây giờ?” - La Mãn Lâu nhìn phía trước tìm kiếm thanh âm nơi tang thi phát ra, quay đầu hướng Điền Nhiễm hỏi.
“Chạy mau, còn có thể làm gì nữa” - Điền Nhiễm nhìn thoáng qua tình trạng phía trước, nói xong với La Mãn Lâu thì đem ba lô vung ra sau lưng rồi quay về phía sau mà chạy.
La Mãn Lâu có chút bực mình nhìn thoáng qua phía trước, nhấc chân chạy theo sát phía sau Điền Nhiễm.
Các tang thi tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, thấy được thân ảnh hai người vừa thoát đi liền rít gào đuổi theo, từng đôi mắt xám trắng kia dường như có thần thái mà toả ra ánh sáng vui mừng.
Ngẫm lại, tang thi cũng là đã thật lâu không có cơm ăn nên khi nhìn thấy hai người, tự nhiên giống như một con sói đói xổng chuồng gào thét.
“Thật xui xẻo!”
La Mãn Lâu một chân cao một chân thấp đạp lên nền tuyết, chân đã mang giày bó giữ ấm không sợ ở lâu trên nền tuyết bị đông lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai bảo chị ham hố lớn làm gì chứ” - Điền Nhiễm trừng La Mãn Lâu một cái, hai người đã nhanh tay thu dọn xong đồ vật cần thiết ở Cục Công An, vốn dĩ lẽ ra trở lại địa điểm đã ước định cùng bọn Lục Sở hội hợp từ lâu. Nào biết trên đường đi ra, La Mãn Lâu nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được một kho hàng có cửa đang mở một nửa, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn kỹ, bên trong xác thật chất đầy đồ vật, La Mãn Lâu vừa thấy liền di bất động chân.
Mạt thế có vật tư là sự tồn tại quý giá cỡ nào, rõ ràng đã thấy thì các nàng làm sao buông bỏ được, vì thế hai người tính toán một lúc liền hành động.
“Mập mạp, hai ta đều tám lạng nửa cân, ai cũng đừng hòng nói người khác a!” - La Mãn Lâu hất mắt về phía Điền Nhiễm.
“Khụ khụ, vâng vâng vâng, là em sai, em không đúng, em không nên có tâm tư lớn, mong đại nhân đại lượng liền tha thứ cho tiểu nhân đi”
Nhìn ý vị thâm trường ẩn trong ánh mắt Điền Nhiễm, tông giọng La Mãn Lâu có chút yếu xìu đi xuống, định phản bác rồi im lặng… Cứ vậy đi, tất cả là lòng tham của mình, mình không nên luyến tiếc vài món đồ vật kia, lại càng không nên vô ý đẩy ngã thùng giấy, âm thanh tai hại đó đưa tới một đám tang thi vây quanh.
“Còn chạy được mà không chạy mau, còn đứng ngốc, ngốc một hồi hai ta đều được lưu lại nơi này làm đồ ăn cho tang thi!” - Nhìn bộ dáng thẫn thờ của La Mãn Lâu, Điền Nhiễm bất đắc dĩ thúc giục.
“Tuân lệnh!”
La Mãn Lâu vươn hai ngón trỏ cùng ngón giữa, trước hướng Điền Nhiễm sau lại hướng về đám tang thi cao thấp bắn vài cái, lúc này mới quay đầu tăng tốc bước chân.
Tang thi bị hai người đánh trúng liền ngã gục trên mặt tuyết, đỉnh đầu phun ra chất lỏng trắng hồng làm tăng thêm không ít sắc thái ghê rợn.
Răng rắc răng rắc…… Trong chớp mắt, đám tang thi phía sau vẫn đuổi theo, dẫm lên rồi lại ngã xuống nhưng chúng vẫn kiên trì đuổi theo, trong đó không ít con tang thi cứng đờ bị vướng ngã trên mặt đất, khi không bò dậy kịp thì phần lớn bị đồng bọn ở sau đạp lên, khiến đầu chúng đều bị dẫm nát nhừ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro