Chương 8
Ngẫu Nhĩ Bất Tố Mộng
2024-07-03 13:51:38
Sau khi đưa Hưu Hưu về nhà, Sở Hàn Lan có việc phải đến công ty nên đã gọi dì Vương đến chăm sóc Hưu Hưu.
Trước khi rời đi, Sở Hàn Lan nhìn Hưu Hưu đang vui vẻ chơi đùa với con rùa, nói: "Hưu Hưu, cha đi đây."
"Ồ~" Giọng nói trẻ con trong trẻo ngọt ngào nhưng không hề có chút lưu luyến.
Hưu Hưu duỗi ngón tay ra, đưa tay vào trong hộp thủy tinh, cẩn thận chạm vào mai rùa.
Con rùa nhỏ đã rất lâu không để lộ bốn chân ra.
Sở Hàn Lan khẽ hít một hơi, không bỏ cuộc mà nói lần nữa: "Cha đi thật đấy, Hưu Hưu không định nói gì với cha sao?"
Hà Đình đứng sang một bên, mím môi nén cười, người trong công ty sợ sẽ đánh chết anh ta mới tưởng tượng được vị sếp được mệnh danh là Diêm Vương sống lại sẽ trông như thế này trước mặt con gái mình.
Than ôi, lẽ trời lại tuần hoàn như vậy.
Sếp Sở dù có nghiêm túc và máu lạnh đến đâu cũng chẳng khác gì một nô lệ cho con gái mình.
Lời nói của Sở Hàn Lan cuối cùng cũng khiến Hưu Hưu ngẩng đầu lên.
Cô bé hoang mang chớp mắt, nói cái gì?
Bộ não nhỏ chậm chạp hoạt động một lúc rồi chợt nhớ ra, à, mình phải nói tạm biệt!
"Tạm biệt cha!" Hưu Hưu giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn lên, vui vẻ lắc lắc.
Vui mừng khi thấy mình rời đi vậy sao?
Sau khi nhận được phản hồi, Sở Hàn Lan không mấy hài lòng, thậm chí càng chán nản.
Trái tim Sở Hàn Lan tan vỡ, quay người, sắc mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Nhưng không ngờ ---
"Cha!"
Một âm thanh trong trẻo ngọt ngào giống như mưa xuân rơi trên cánh đồng khô cằn đã lâu, Sở Hàn Lan dừng lại, cảm giác ấm áp mềm mại lại lần nữa hội tụ trong lòng.
Anh quay lại với ánh mắt mong chờ: "Có chuyện gì thế?"
Hưu Hưu chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, dùng đôi tay nhỏ bé kéo ống quần của anh: "Anh Tiểu Chấp khi nào mới về?"
Anh Tiểu Chấp… khi nào... sẽ quay lại?
Như bị một chậu nước lạnh tạt về phía mình, Sở Hàn Lan lắc đầu, hơi ấm trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
Khóe miệng anh giật giật: "Tiểu Chấp sẽ nhanh về thôi."
"Vâng ạ." Nhận được đáp án, Hưu Hưu không chút lưu luyến buông tay, chạy về hộp rùa.
Hà Đình không nhịn được cười đến mặt co giật, phải làm sao đây? Anh ta đột nhiên cảm thấy sếp Sở thật đáng thương, dường như anh ta nhìn thấy một đám mây đen bay lơ lửng trên đầu sếp Sở!
"Đi thôi."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Diêm Vương sống đã quay trở lại, nụ cười trên mặt Hà Đình lập tức biến mất, nét mặt thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
*
Dì Vương vào bếp pha sữa, khi quay lại phòng khách thì không thấy Hưu Hưu đâu cả.
Bà ấy giật mình, nhấc chân lên và hoảng sợ tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy đứa trẻ trên bãi cỏ bên ngoài sân với cái mông nhỏ nhô ra, không biết đang làm gì.
Hưu Hưu bế A Bát lấy ra khỏi hộp.
Cô bé cảm thấy nguyên nhân nó cứ rụt đầu vào mai chắc chắn là vì nó không thích hộp nước nhỏ này.
Giống như khi còn là một cô rồng nhỏ, cô bé cũng thích lăn lộn trên cỏ hơn.
"A Bát, chú thích nơi này sao?"
Rùa nhỏ đã quen với mùi của Hưu Hưu, dường như cảm thấy cô không có ý xấu gì với mình nên nó thận trọng thò đầu ra.
"Hưu Hưu, chao ôi dì tìm cháu mãi, cháu ở đây làm gì đó?"
Con rùa sợ hãi, cái đầu vừa nhô ra lại rụt vào.
"A..." Hưu Hưu thất vọng thở dài sau khi hụt hẫng.
Dì Vương đi đến bên Hưu Hưu, nắm tay cô bé: "Nào, chúng ta vào trong đi. Bên ngoài lạnh lắm."
Hưu Hưu không muốn, cô bé vẫn muốn chơi với A Bát thêm một lúc nữa.
"Dì ơi, cháu có thể ở lại đây không?"
Đôi mắt ngấn nước của đứa trẻ còn non nớt, trong trẻo, vẻ mặt cầu xin đáng thương khiến ai cũng khó có thể từ chối, dì Vương thỏa hiệp đưa bình sữa ra: "Được rồi, nhưng bây giờ là giờ uống sữa, cháu phải uống hết sữa trước nhé?"
Hưu Hưu cầm lấy bình sữa, lắc quai màu hồng rồi đưa miệng vào.
Vừa thơm vừa ngọt!
Mùi sữa thơm ngát khiến Hưu Hưu mê mẫn ngồi bệt xuống bãi cỏ, thậm chí còn muốn lăn lộn trong sung sướng.
Dì Vương vội vàng bế cô bé lên nói: "Cỏ bẩn lắm."
Uống xong sữa, Hưu Hưu vẫn có chút không hài lòng, cô bé cầm bình sữa rỗng nhìn dì Vương đầy mong đợi: "Hưu Hưu có thể uống thêm sữa không ạ?"
Tuy vui mừng khi thấy đứa trẻ thèm ăn, nhưng ăn quá nhiều cũng không tốt, dì Vương lấy lại bình sữa nói: "Được, nhưng phải đợi đến buổi tối khi Hưu Hưu đi ngủ."
Khi đi ngủ?
Hưu Hưu ngẩng đầu nhìn trời, trời vẫn chưa tối, muốn đi ngủ còn rất lâu nữa.
Cô bé mím môi, cảm thấy buồn bã.
Dì Vương có cách riêng của mình, chỉ vào con rùa nhỏ đang chậm rãi bò sau lưng mình: "Nhìn kìa, con rùa nhỏ đang bò rồi."
Quả nhiên, Hưu Hưu quên mất việc uống sữa, quay đầu nhìn A Bát.
*
Lúc đó đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Xe của nhà họ Sở chở hai cậu chủ vào cổng, dừng lại ở bãi đậu xe.
Sở Yến cầm cặp sách lên, như thường lệ nhanh chóng mở cửa rồi bước xuống xe.
Sở Yến ghét Sở Hưu Hưu, nhưng trước khi Sở Hưu Hưu đến, cậu ta càng ghét Tạ Chấp hơn.
Cậu ta ghét bất cứ ai tranh giành cha với cậu ta!
Trẻ con có một khát vọng chiến thắng không thể giải thích được nên dù có làm gì thì cậu cũng phải nhanh hơn và giỏi hơn Tạ Chấp.
Ngay cả khi xuống xe!
Sở Yến chạy về phía cổng, nhưng dừng lại khi nhìn thấy một bóng người thấp bé trong sân.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra chính là con nhóc Sở Hưu Hưu đó!
Sở Hưu Hưu ngồi quay lưng về phía cậu trên bãi cỏ, trên đầu cột hai chiếc bánh bao nhỏ, nhìn từ xa giống như một con gấu trúc đỏ*.
[*] Gấu trúc đỏ:
Nó đang làm gì?
Dáng vẻ khoa tay múa chân rất vui vẻ?
Nhớ đến lúc buổi sáng cha vì em gái mà tức giận, Sở Yến lại đùng đùng nổi giận, đeo cặp xách xông tới.
Cậu ta nhất định phải cho biết tay.
"Sở Hưu Hưu!"
Hưu Hưu đang cổ vũ cho A Bát cố gắng bò lên, nghe thấy tiếng gọi mình bèn ôm lấy A Bát rồi quay người lại.
Trước mặt cô bé là Sở Yến trông giống như một quả pháo nhỏ, làn khói đen trên đầu còn dày đặc hơn buổi sáng.
"Anh Tiểu Yến." Hưu Hưu nhỏ nhẹ gọi.
Dù trên đầu anh trai có khói đen nhưng cha nói rằng sẽ không để anh trai bắt nạt mình, Hưu Hưu quyết định tin tưởng cha trước.
"Tao không phải anh trai của mày..."
Sở Yến đang tức giận thì nhìn thấy thứ Hưu Hưu đang cầm, bỗng nhiên không nói được gì, trợn mắt sợ hãi, run rẩy chỉ vào con rùa và hỏi: "Cái này... cái này là cái gì?"
Hưu Hưu đưa A Bát về phía trước và giới thiệu: "Đây là A Bát của em~"
Khi cánh tay của Hưu Hưu giơ lên, cái đầu của con rùa nhỏ vốn bị sợ hãi chui vào trong mai cũng từ từ duỗi ra.
Tim Sở Yến đập thình thịch, cậu ta chậm rãi nuốt nước bọt sau khi nhìn rõ cái đầu đáng sợ của con rùa nhỏ——
"Eo ôi aaaaaaaaaa!"
Đầu cậu ta đập mạnh, sợ hãi bỏ chạy: "Tao không muốn!!!"
Cậu chủ đáng thương luôn luôn coi trời bằng vung, nhưng lại nhát hơn cả chuột.
Không muốn cái gì?
Hưu Hưu gãi đầu nhìn anh trai đang bỏ chạy với vẻ mặt bối rối.
Khi Sở Yến chạy vào nhà, cậu ta va phải Tạ Chấp ở hiên nhà.
"Tránh ra!" Sở Yến đẩy người đó ra xa, thậm chí còn không nhìn rõ đó là ai.
Tạ Chấp bị đẩy loạng choạng, cậu vịn vào tường đứng vững, cau mày nhìn bóng lưng Sở Yến đang phát khùng.
Sau đó, như nghĩ tới điều gì, cậu quay người nhìn ra ngoài sân.
Đương nhiên Hưu Hưu đi theo sau lưng Sở Yến cũng nhìn thấy Tạ Chấp.
Đôi mắt cô bé sáng lên và ôm con rùa trên tay chạy tới.
"Anh Tiểu Chấp!" Cô bé chân ngắn bước đi rất vui vẻ.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Hưu Hưu, Tạ Chấp nhớ ngay tới chuyện ngày hôm qua, cô bé này giống như con nghé con bổ nhào vào cậu ngã xuống đất.
Cơ thể Tạ Chấp cứng đờ trong giây lát, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Hưu Hưu chân ngắn, đương nhiên không thể đuổi kịp Tạ Chấp lớn hơn mấy tuổi, cuối cùng chạy vào nhà, Tạ Chấp đã biến mất.
Anh Tiểu Chấp mất tích rồi.
Anh ấy không muốn chơi với Hưu Hưu.
Nhận ra sự thật đáng buồn này, Hưu Hưu khụt khịt cái mũi nhỏ, miệng mím lại tỏ vẻ tủi thân.
[Hưu Hưu, đừng bỏ cuộc, nhanh chóng đi tìm Tạ Chấp, chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ!]
Hệ thống đã lâu không thấy bỗng nhiên online, cắt ngang nỗi buồn của Hưu Hưu.
"Chú hệ thống, chú còn ở đó à?"
Tất nhiên hệ thống vẫn ở đó, nhưng nó chỉ chọn chế độ chờ để tiết kiệm năng lượng khi Hưu Hưu không hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ.
[Chú luôn ở bên cạnh cháu, Hưu Hưu, bây giờ chúng ta hãy đi tìm Tạ Chấp.]
"Nhưng anh Tiểu Chấp đã mất tích rồi, Hưu Hưu không tìm thấy anh ấy."
Vừa nói, Hưu Hưu vừa nhìn xung quanh một cách đau khổ.
[Hưu Hưu có thể đến tìm dì Vương và nhờ dì Vương đưa cháu đến gặp cậu ấy.]
"Dì ơi!"
Dì Vương đang chuẩn bị bữa tối cho mấy đứa nhỏ, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng của Hưu Hưu: "Có chuyện gì vậy?"
Hưu Hưu kéo quần bà ấy: "Hưu Hưu muốn chơi cùng anh Tiểu Chấp, nhưng cháu tìm không thấy anh Tiểu Chấp."
Hiểu ý, dì Vương mỉm cười, rửa tay cho Hưu Hưu, đưa cho cô bé hai cái bánh quy, nắm tay trêu chọc: "Hưu Hưu thích anh Tiểu Chấp đến vậy sao?"
Hưu Hưu nhìn chiếc bánh gấu trong tay rồi nói: "Bởi vì anh ấy trông rất đẹp~"
Dì Vương buồn cười vì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hưu Hưu, lại hỏi: "Vậy anh Tiểu Yến không đẹp sao?"
“Anh Tiểu Yến cũng đẹp, nhưng mà anh ấy rất hung dữ, không tốt với Hưu Hưu.”
Giọng Hưu Hưu trầm xuống, cô bé có thể cảm nhận được sự không hài lòng của anh Tiểu Yến đối với mình, điều này khiến cô bé có chút buồn bã.
Dì Vương thở dài, lấy địa vị của bà, khó có thể nói gì với chủ nhân, chỉ vỗ nhẹ lưng Hưu Hưu nói: "Thật ra Tiểu Yến cũng không hư đâu."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra ngoài phòng ngủ của Tạ Chấp, dì Vương chỉ vào cửa nói: "Đây là phòng của anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu nhớ chưa?"
"Nhớ rồi ạ!"
Hưu Hưu kiễng chân lên và đẩy tay nắm cửa ra.
Cô bé nắm lấy nắm cửa bằng cả hai tay và thò đầu vào.
Tạ Chấp đang ngồi ở bàn học làm bài tập, dáng người gầy gò ngồi thẳng.
"Anh Tiểu Chấp~"
Cả người của Tạ Chấp cứng đờ, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một góc váy màu hồng của cô bé lộ ra, đôi mắt tròn xoe, lúm đồng tiền hình quả lê trên má mơ hồ xuất hiện.
Tạ Chấp thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bé không hào hứng lao về phía mình như hôm qua.
Hưu Hưu đẩy cửa chạy tới, giơ chiếc bánh quy trong tay lên: "Anh Tiểu Chấp, đây là bánh quy dì đưa cho em, anh ăn đi."
Tạ Chấp cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang mở rộng của cô bé.
Trên lòng bàn tay bé nhỏ đó không có một chiếc bánh quy nào cả, chỉ là một đống bánh quy vỡ.
"…" Tạ Chấp không biết nên nói gì, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, anh không ăn."
Hưu Hưu sững sờ trước lời từ chối, liếc nhìn chiếc bánh quy trên tay.
Hở?
Con gấu nhỏ đâu?
Con gấu nhỏ biến mất rồi!
Hưu Hưu giật mình: "Hưu Hưu vừa cầm hai cái bánh quy gấu nhỏ mà!" Cô nói rồi cúi xuống tìm dưới gầm bàn.
Tạ Chấp thở dài, bế cô bé đang cuộn tròn lên: "Bánh quy ở trong tay em."
Hưu Hưu ngơ ngác nhìn tay mình.
"Bị em làm nát rồi." Tạ Chấp ngắn gọn giải thích.
Nát rồi?
Hưu Hưu mở ngón tay ra, một ít hạt bánh quy vụn từ ngón tay rơi xuống.
Cô bé không biết gì về sức mạnh của chính mình.
Tạ Chấp cau mày nhìn bánh quy vỡ rơi xuống đất, nắm lấy cổ tay Hưu Hưu nói: "Đừng nhúc nhích."
Sau đó, cậu kéo cô bé lại chỗ thùng rác và nói: "Ném nó vào đây."
Nhìn thấy Hưu Hưu vứt hết bánh quy vỡ trong lòng bàn tay, Tạ Chấp mới quay trở lại bàn học, tiếp tục bài tập trước đó.
Hưu Hưu đứng đó ngơ ngác một lúc rồi không nhịn được mà tiến lại gần Tạ Chấp.
"Anh Tiểu Chấp, anh đang làm gì vậy?"
"Làm bài tập về nhà."
[Hưu Hưu, nghe chú nói đây, bây giờ cháu cầm bút vẽ lên vở bài tập của Tạ Chấp đi.] Hệ thống nhìn Tạ Chấp làm bài tập gọn gàng, nảy ra một ý tưởng.
Vẽ?
Hưu Hưu rất thích!
Hộp bút chì của Tạ Chấp được đặt cạnh cánh tay của cậu, Hưu Hưu tìm thấy trong đó một cây bút trông giống như cây bút mà cô giáo mầm non đưa cho.
Cô bé cầm chiếc bút lên và đặt nó lên cuốn bài tập dài nửa trang do Tạ Chấp viết.
"Anh Tiểu Chấp, để em vẽ gia đình của em cho anh xem nhé. Hôm nay em đã học ở trường mẫu giáo~"
Tạ Chấp dừng bút lại, định mở miệng nói, nhưng nhìn ánh mắt thích thú của cô bé nên không thể nói được gì để ngăn cản.
Trang bài tập này hoàn toàn phải bỏ rồi, nhìn thấy Hưu Hưu vẽ bậy bạ trên cuốn bài tập, Tạ Chấp khẽ mím môi.
Cuối cùng cũng hành động rồi! Hệ thống rất vui đi xem tiến độ của nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ 2: Ra oai phủ đầu nam chính]
[Tiến độ nhiệm vụ: 0%]
??? Hệ thống gần như đang hoài nghi về cuộc sống, chuyện gì đang xảy ra thế này, bài tập về nhà vất vả mới hoàn thành đã bị vẽ bậy hết, Tạ Chấp không hề tức giận sao?!
Tạ Chấp cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Tạ Chấp suy nghĩ nếu không giải quyết được kẻ gây rối ở bên cạnh thì có lẽ hôm nay sẽ không thể yên lặng làm bài tập được.
Cậu đứng dậy, kéo Hưu Hưu đang chuyên tâm vẽ lên: "Đi theo anh."
"Đi đâu ạ?" Mặc dù Hưu Hưu khó hiểu nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Tạ Chấp dẫn Hưu Hưu vào phòng trẻ em.
Trong căn phòng lớn này có đủ loại đồ chơi, đủ màu sắc, rất đa dạng.
Hưu Hưu vui sướng đến dang rộng hai tay chạy vào: "Ôi, nơi này đẹp quá!"
Tạ Chấp thở phào nhẹ nhõm: "Em ở đây chơi đi."
Nhìn thấy Hưu Hưu đã bắt đầu chơi đồ chơi bên trong, Tạ Chấp đang định lui ra.
Cậu bước đến cửa và vô thức nhìn lại.
Điều này thật khó tin, cô bé thực sự há to miệng và chuẩn bị ăn thứ gì đó.
"Đợi đã!"
Hai mắt Tạ Chấp lóe lên, vội vàng chạy tới, giành lấy thứ trong tay Hưu Hưu.
Hưu Hưu sợ hãi trợn to hai mắt, ngây ngô nhìn Tạ Chấp: "Thơm quá..."
Tạ Chấp liếc nhìn miếng nhựa mềm trong tay: "…"
Cậu mệt mỏi mở môi: "... Không ăn được."
- ------------------
Tạ Chấp: Chăm em mệt quá.
Hãy quay lại chương tiếp theo sau nhé~
Trước khi rời đi, Sở Hàn Lan nhìn Hưu Hưu đang vui vẻ chơi đùa với con rùa, nói: "Hưu Hưu, cha đi đây."
"Ồ~" Giọng nói trẻ con trong trẻo ngọt ngào nhưng không hề có chút lưu luyến.
Hưu Hưu duỗi ngón tay ra, đưa tay vào trong hộp thủy tinh, cẩn thận chạm vào mai rùa.
Con rùa nhỏ đã rất lâu không để lộ bốn chân ra.
Sở Hàn Lan khẽ hít một hơi, không bỏ cuộc mà nói lần nữa: "Cha đi thật đấy, Hưu Hưu không định nói gì với cha sao?"
Hà Đình đứng sang một bên, mím môi nén cười, người trong công ty sợ sẽ đánh chết anh ta mới tưởng tượng được vị sếp được mệnh danh là Diêm Vương sống lại sẽ trông như thế này trước mặt con gái mình.
Than ôi, lẽ trời lại tuần hoàn như vậy.
Sếp Sở dù có nghiêm túc và máu lạnh đến đâu cũng chẳng khác gì một nô lệ cho con gái mình.
Lời nói của Sở Hàn Lan cuối cùng cũng khiến Hưu Hưu ngẩng đầu lên.
Cô bé hoang mang chớp mắt, nói cái gì?
Bộ não nhỏ chậm chạp hoạt động một lúc rồi chợt nhớ ra, à, mình phải nói tạm biệt!
"Tạm biệt cha!" Hưu Hưu giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn lên, vui vẻ lắc lắc.
Vui mừng khi thấy mình rời đi vậy sao?
Sau khi nhận được phản hồi, Sở Hàn Lan không mấy hài lòng, thậm chí càng chán nản.
Trái tim Sở Hàn Lan tan vỡ, quay người, sắc mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Nhưng không ngờ ---
"Cha!"
Một âm thanh trong trẻo ngọt ngào giống như mưa xuân rơi trên cánh đồng khô cằn đã lâu, Sở Hàn Lan dừng lại, cảm giác ấm áp mềm mại lại lần nữa hội tụ trong lòng.
Anh quay lại với ánh mắt mong chờ: "Có chuyện gì thế?"
Hưu Hưu chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, dùng đôi tay nhỏ bé kéo ống quần của anh: "Anh Tiểu Chấp khi nào mới về?"
Anh Tiểu Chấp… khi nào... sẽ quay lại?
Như bị một chậu nước lạnh tạt về phía mình, Sở Hàn Lan lắc đầu, hơi ấm trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
Khóe miệng anh giật giật: "Tiểu Chấp sẽ nhanh về thôi."
"Vâng ạ." Nhận được đáp án, Hưu Hưu không chút lưu luyến buông tay, chạy về hộp rùa.
Hà Đình không nhịn được cười đến mặt co giật, phải làm sao đây? Anh ta đột nhiên cảm thấy sếp Sở thật đáng thương, dường như anh ta nhìn thấy một đám mây đen bay lơ lửng trên đầu sếp Sở!
"Đi thôi."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Diêm Vương sống đã quay trở lại, nụ cười trên mặt Hà Đình lập tức biến mất, nét mặt thay đổi trở nên nghiêm túc hơn.
*
Dì Vương vào bếp pha sữa, khi quay lại phòng khách thì không thấy Hưu Hưu đâu cả.
Bà ấy giật mình, nhấc chân lên và hoảng sợ tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy đứa trẻ trên bãi cỏ bên ngoài sân với cái mông nhỏ nhô ra, không biết đang làm gì.
Hưu Hưu bế A Bát lấy ra khỏi hộp.
Cô bé cảm thấy nguyên nhân nó cứ rụt đầu vào mai chắc chắn là vì nó không thích hộp nước nhỏ này.
Giống như khi còn là một cô rồng nhỏ, cô bé cũng thích lăn lộn trên cỏ hơn.
"A Bát, chú thích nơi này sao?"
Rùa nhỏ đã quen với mùi của Hưu Hưu, dường như cảm thấy cô không có ý xấu gì với mình nên nó thận trọng thò đầu ra.
"Hưu Hưu, chao ôi dì tìm cháu mãi, cháu ở đây làm gì đó?"
Con rùa sợ hãi, cái đầu vừa nhô ra lại rụt vào.
"A..." Hưu Hưu thất vọng thở dài sau khi hụt hẫng.
Dì Vương đi đến bên Hưu Hưu, nắm tay cô bé: "Nào, chúng ta vào trong đi. Bên ngoài lạnh lắm."
Hưu Hưu không muốn, cô bé vẫn muốn chơi với A Bát thêm một lúc nữa.
"Dì ơi, cháu có thể ở lại đây không?"
Đôi mắt ngấn nước của đứa trẻ còn non nớt, trong trẻo, vẻ mặt cầu xin đáng thương khiến ai cũng khó có thể từ chối, dì Vương thỏa hiệp đưa bình sữa ra: "Được rồi, nhưng bây giờ là giờ uống sữa, cháu phải uống hết sữa trước nhé?"
Hưu Hưu cầm lấy bình sữa, lắc quai màu hồng rồi đưa miệng vào.
Vừa thơm vừa ngọt!
Mùi sữa thơm ngát khiến Hưu Hưu mê mẫn ngồi bệt xuống bãi cỏ, thậm chí còn muốn lăn lộn trong sung sướng.
Dì Vương vội vàng bế cô bé lên nói: "Cỏ bẩn lắm."
Uống xong sữa, Hưu Hưu vẫn có chút không hài lòng, cô bé cầm bình sữa rỗng nhìn dì Vương đầy mong đợi: "Hưu Hưu có thể uống thêm sữa không ạ?"
Tuy vui mừng khi thấy đứa trẻ thèm ăn, nhưng ăn quá nhiều cũng không tốt, dì Vương lấy lại bình sữa nói: "Được, nhưng phải đợi đến buổi tối khi Hưu Hưu đi ngủ."
Khi đi ngủ?
Hưu Hưu ngẩng đầu nhìn trời, trời vẫn chưa tối, muốn đi ngủ còn rất lâu nữa.
Cô bé mím môi, cảm thấy buồn bã.
Dì Vương có cách riêng của mình, chỉ vào con rùa nhỏ đang chậm rãi bò sau lưng mình: "Nhìn kìa, con rùa nhỏ đang bò rồi."
Quả nhiên, Hưu Hưu quên mất việc uống sữa, quay đầu nhìn A Bát.
*
Lúc đó đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Xe của nhà họ Sở chở hai cậu chủ vào cổng, dừng lại ở bãi đậu xe.
Sở Yến cầm cặp sách lên, như thường lệ nhanh chóng mở cửa rồi bước xuống xe.
Sở Yến ghét Sở Hưu Hưu, nhưng trước khi Sở Hưu Hưu đến, cậu ta càng ghét Tạ Chấp hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta ghét bất cứ ai tranh giành cha với cậu ta!
Trẻ con có một khát vọng chiến thắng không thể giải thích được nên dù có làm gì thì cậu cũng phải nhanh hơn và giỏi hơn Tạ Chấp.
Ngay cả khi xuống xe!
Sở Yến chạy về phía cổng, nhưng dừng lại khi nhìn thấy một bóng người thấp bé trong sân.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra chính là con nhóc Sở Hưu Hưu đó!
Sở Hưu Hưu ngồi quay lưng về phía cậu trên bãi cỏ, trên đầu cột hai chiếc bánh bao nhỏ, nhìn từ xa giống như một con gấu trúc đỏ*.
[*] Gấu trúc đỏ:
Nó đang làm gì?
Dáng vẻ khoa tay múa chân rất vui vẻ?
Nhớ đến lúc buổi sáng cha vì em gái mà tức giận, Sở Yến lại đùng đùng nổi giận, đeo cặp xách xông tới.
Cậu ta nhất định phải cho biết tay.
"Sở Hưu Hưu!"
Hưu Hưu đang cổ vũ cho A Bát cố gắng bò lên, nghe thấy tiếng gọi mình bèn ôm lấy A Bát rồi quay người lại.
Trước mặt cô bé là Sở Yến trông giống như một quả pháo nhỏ, làn khói đen trên đầu còn dày đặc hơn buổi sáng.
"Anh Tiểu Yến." Hưu Hưu nhỏ nhẹ gọi.
Dù trên đầu anh trai có khói đen nhưng cha nói rằng sẽ không để anh trai bắt nạt mình, Hưu Hưu quyết định tin tưởng cha trước.
"Tao không phải anh trai của mày..."
Sở Yến đang tức giận thì nhìn thấy thứ Hưu Hưu đang cầm, bỗng nhiên không nói được gì, trợn mắt sợ hãi, run rẩy chỉ vào con rùa và hỏi: "Cái này... cái này là cái gì?"
Hưu Hưu đưa A Bát về phía trước và giới thiệu: "Đây là A Bát của em~"
Khi cánh tay của Hưu Hưu giơ lên, cái đầu của con rùa nhỏ vốn bị sợ hãi chui vào trong mai cũng từ từ duỗi ra.
Tim Sở Yến đập thình thịch, cậu ta chậm rãi nuốt nước bọt sau khi nhìn rõ cái đầu đáng sợ của con rùa nhỏ——
"Eo ôi aaaaaaaaaa!"
Đầu cậu ta đập mạnh, sợ hãi bỏ chạy: "Tao không muốn!!!"
Cậu chủ đáng thương luôn luôn coi trời bằng vung, nhưng lại nhát hơn cả chuột.
Không muốn cái gì?
Hưu Hưu gãi đầu nhìn anh trai đang bỏ chạy với vẻ mặt bối rối.
Khi Sở Yến chạy vào nhà, cậu ta va phải Tạ Chấp ở hiên nhà.
"Tránh ra!" Sở Yến đẩy người đó ra xa, thậm chí còn không nhìn rõ đó là ai.
Tạ Chấp bị đẩy loạng choạng, cậu vịn vào tường đứng vững, cau mày nhìn bóng lưng Sở Yến đang phát khùng.
Sau đó, như nghĩ tới điều gì, cậu quay người nhìn ra ngoài sân.
Đương nhiên Hưu Hưu đi theo sau lưng Sở Yến cũng nhìn thấy Tạ Chấp.
Đôi mắt cô bé sáng lên và ôm con rùa trên tay chạy tới.
"Anh Tiểu Chấp!" Cô bé chân ngắn bước đi rất vui vẻ.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Hưu Hưu, Tạ Chấp nhớ ngay tới chuyện ngày hôm qua, cô bé này giống như con nghé con bổ nhào vào cậu ngã xuống đất.
Cơ thể Tạ Chấp cứng đờ trong giây lát, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Hưu Hưu chân ngắn, đương nhiên không thể đuổi kịp Tạ Chấp lớn hơn mấy tuổi, cuối cùng chạy vào nhà, Tạ Chấp đã biến mất.
Anh Tiểu Chấp mất tích rồi.
Anh ấy không muốn chơi với Hưu Hưu.
Nhận ra sự thật đáng buồn này, Hưu Hưu khụt khịt cái mũi nhỏ, miệng mím lại tỏ vẻ tủi thân.
[Hưu Hưu, đừng bỏ cuộc, nhanh chóng đi tìm Tạ Chấp, chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ!]
Hệ thống đã lâu không thấy bỗng nhiên online, cắt ngang nỗi buồn của Hưu Hưu.
"Chú hệ thống, chú còn ở đó à?"
Tất nhiên hệ thống vẫn ở đó, nhưng nó chỉ chọn chế độ chờ để tiết kiệm năng lượng khi Hưu Hưu không hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ.
[Chú luôn ở bên cạnh cháu, Hưu Hưu, bây giờ chúng ta hãy đi tìm Tạ Chấp.]
"Nhưng anh Tiểu Chấp đã mất tích rồi, Hưu Hưu không tìm thấy anh ấy."
Vừa nói, Hưu Hưu vừa nhìn xung quanh một cách đau khổ.
[Hưu Hưu có thể đến tìm dì Vương và nhờ dì Vương đưa cháu đến gặp cậu ấy.]
"Dì ơi!"
Dì Vương đang chuẩn bị bữa tối cho mấy đứa nhỏ, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng của Hưu Hưu: "Có chuyện gì vậy?"
Hưu Hưu kéo quần bà ấy: "Hưu Hưu muốn chơi cùng anh Tiểu Chấp, nhưng cháu tìm không thấy anh Tiểu Chấp."
Hiểu ý, dì Vương mỉm cười, rửa tay cho Hưu Hưu, đưa cho cô bé hai cái bánh quy, nắm tay trêu chọc: "Hưu Hưu thích anh Tiểu Chấp đến vậy sao?"
Hưu Hưu nhìn chiếc bánh gấu trong tay rồi nói: "Bởi vì anh ấy trông rất đẹp~"
Dì Vương buồn cười vì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hưu Hưu, lại hỏi: "Vậy anh Tiểu Yến không đẹp sao?"
“Anh Tiểu Yến cũng đẹp, nhưng mà anh ấy rất hung dữ, không tốt với Hưu Hưu.”
Giọng Hưu Hưu trầm xuống, cô bé có thể cảm nhận được sự không hài lòng của anh Tiểu Yến đối với mình, điều này khiến cô bé có chút buồn bã.
Dì Vương thở dài, lấy địa vị của bà, khó có thể nói gì với chủ nhân, chỉ vỗ nhẹ lưng Hưu Hưu nói: "Thật ra Tiểu Yến cũng không hư đâu."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra ngoài phòng ngủ của Tạ Chấp, dì Vương chỉ vào cửa nói: "Đây là phòng của anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu nhớ chưa?"
"Nhớ rồi ạ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hưu Hưu kiễng chân lên và đẩy tay nắm cửa ra.
Cô bé nắm lấy nắm cửa bằng cả hai tay và thò đầu vào.
Tạ Chấp đang ngồi ở bàn học làm bài tập, dáng người gầy gò ngồi thẳng.
"Anh Tiểu Chấp~"
Cả người của Tạ Chấp cứng đờ, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một góc váy màu hồng của cô bé lộ ra, đôi mắt tròn xoe, lúm đồng tiền hình quả lê trên má mơ hồ xuất hiện.
Tạ Chấp thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bé không hào hứng lao về phía mình như hôm qua.
Hưu Hưu đẩy cửa chạy tới, giơ chiếc bánh quy trong tay lên: "Anh Tiểu Chấp, đây là bánh quy dì đưa cho em, anh ăn đi."
Tạ Chấp cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang mở rộng của cô bé.
Trên lòng bàn tay bé nhỏ đó không có một chiếc bánh quy nào cả, chỉ là một đống bánh quy vỡ.
"…" Tạ Chấp không biết nên nói gì, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, anh không ăn."
Hưu Hưu sững sờ trước lời từ chối, liếc nhìn chiếc bánh quy trên tay.
Hở?
Con gấu nhỏ đâu?
Con gấu nhỏ biến mất rồi!
Hưu Hưu giật mình: "Hưu Hưu vừa cầm hai cái bánh quy gấu nhỏ mà!" Cô nói rồi cúi xuống tìm dưới gầm bàn.
Tạ Chấp thở dài, bế cô bé đang cuộn tròn lên: "Bánh quy ở trong tay em."
Hưu Hưu ngơ ngác nhìn tay mình.
"Bị em làm nát rồi." Tạ Chấp ngắn gọn giải thích.
Nát rồi?
Hưu Hưu mở ngón tay ra, một ít hạt bánh quy vụn từ ngón tay rơi xuống.
Cô bé không biết gì về sức mạnh của chính mình.
Tạ Chấp cau mày nhìn bánh quy vỡ rơi xuống đất, nắm lấy cổ tay Hưu Hưu nói: "Đừng nhúc nhích."
Sau đó, cậu kéo cô bé lại chỗ thùng rác và nói: "Ném nó vào đây."
Nhìn thấy Hưu Hưu vứt hết bánh quy vỡ trong lòng bàn tay, Tạ Chấp mới quay trở lại bàn học, tiếp tục bài tập trước đó.
Hưu Hưu đứng đó ngơ ngác một lúc rồi không nhịn được mà tiến lại gần Tạ Chấp.
"Anh Tiểu Chấp, anh đang làm gì vậy?"
"Làm bài tập về nhà."
[Hưu Hưu, nghe chú nói đây, bây giờ cháu cầm bút vẽ lên vở bài tập của Tạ Chấp đi.] Hệ thống nhìn Tạ Chấp làm bài tập gọn gàng, nảy ra một ý tưởng.
Vẽ?
Hưu Hưu rất thích!
Hộp bút chì của Tạ Chấp được đặt cạnh cánh tay của cậu, Hưu Hưu tìm thấy trong đó một cây bút trông giống như cây bút mà cô giáo mầm non đưa cho.
Cô bé cầm chiếc bút lên và đặt nó lên cuốn bài tập dài nửa trang do Tạ Chấp viết.
"Anh Tiểu Chấp, để em vẽ gia đình của em cho anh xem nhé. Hôm nay em đã học ở trường mẫu giáo~"
Tạ Chấp dừng bút lại, định mở miệng nói, nhưng nhìn ánh mắt thích thú của cô bé nên không thể nói được gì để ngăn cản.
Trang bài tập này hoàn toàn phải bỏ rồi, nhìn thấy Hưu Hưu vẽ bậy bạ trên cuốn bài tập, Tạ Chấp khẽ mím môi.
Cuối cùng cũng hành động rồi! Hệ thống rất vui đi xem tiến độ của nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ 2: Ra oai phủ đầu nam chính]
[Tiến độ nhiệm vụ: 0%]
??? Hệ thống gần như đang hoài nghi về cuộc sống, chuyện gì đang xảy ra thế này, bài tập về nhà vất vả mới hoàn thành đã bị vẽ bậy hết, Tạ Chấp không hề tức giận sao?!
Tạ Chấp cũng đang trầm tư suy nghĩ.
Tạ Chấp suy nghĩ nếu không giải quyết được kẻ gây rối ở bên cạnh thì có lẽ hôm nay sẽ không thể yên lặng làm bài tập được.
Cậu đứng dậy, kéo Hưu Hưu đang chuyên tâm vẽ lên: "Đi theo anh."
"Đi đâu ạ?" Mặc dù Hưu Hưu khó hiểu nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Tạ Chấp dẫn Hưu Hưu vào phòng trẻ em.
Trong căn phòng lớn này có đủ loại đồ chơi, đủ màu sắc, rất đa dạng.
Hưu Hưu vui sướng đến dang rộng hai tay chạy vào: "Ôi, nơi này đẹp quá!"
Tạ Chấp thở phào nhẹ nhõm: "Em ở đây chơi đi."
Nhìn thấy Hưu Hưu đã bắt đầu chơi đồ chơi bên trong, Tạ Chấp đang định lui ra.
Cậu bước đến cửa và vô thức nhìn lại.
Điều này thật khó tin, cô bé thực sự há to miệng và chuẩn bị ăn thứ gì đó.
"Đợi đã!"
Hai mắt Tạ Chấp lóe lên, vội vàng chạy tới, giành lấy thứ trong tay Hưu Hưu.
Hưu Hưu sợ hãi trợn to hai mắt, ngây ngô nhìn Tạ Chấp: "Thơm quá..."
Tạ Chấp liếc nhìn miếng nhựa mềm trong tay: "…"
Cậu mệt mỏi mở môi: "... Không ăn được."
- ------------------
Tạ Chấp: Chăm em mệt quá.
Hãy quay lại chương tiếp theo sau nhé~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro