Nữ Phụ Cá Mặn Nằm Thắng Ở Niên Đại Văn
Chương 5
2024-10-19 14:27:07
Lý Lâm: “Con bé này, nếu con và Xảo Mạn quan hệ không tốt, thì hôm nay mẹ đã không để ba con xào thịt khô rồi.”
“Mẹ, mẹ đối với con thật tốt.” Vẻ mặt Tô Ngư cảm động, ôm lấy mẹ.
Quan hệ giữa dì hai và Lý Lâm không được tốt, tất nhiên cũng không hoan nghênh con gái dì hai là Chu Xảo Mạn. Ở niên đại này, mọi người sẽ không mời người lạ về ăn cơm chứ đừng nói là mời ăn thịt.
Ly Lâm đưa tay chọc trán Tô Ngư: “Biết là tốt rồi, nóng chết đi mất, con thả ra một tý đi.”
Tô Ngư bị ghét bỏ: “Mẹ QAQ~”
Tô Quý Hoa: “Cho nên con gái à, mẹ mặc kệ việc này, cũng không nói ra bên ngoài làm gì. Xảo Mạn đã là người trưởng thành, biết mình muốn làm cái gì. Hơn nữa, cha mẹ con bé đều ở đây, mẹ cũng không tiện xen vào. Vôn nghĩ nếu con muốn quản, cha mẹ nhất định hỗ trợ. Bây giờ thì tốt rồi, cả người thoải mái.”
Tô Ngư sửng sốt, cảm động không thôi, hốc mắt đều hiện ra nước.
Lần này, đến lượt Lý Lâm sợ hãi, Tô Quý Hoa thiếu chút mất hồn, khẩn trương gọi con gái.
Tô Ngư nín khóc mỉm cười, lấy tay dụi mắt: “Ba mẹ, đây là con bị cảm động mà khóc. Ba mẹ tốt như thế, sao con có thể không khóc được đây?”
Lý Lâm Tô Quý Hoa nhìn nhau. Sau đó, nở nụ cười. Tuy rằng, họ biết con gái có một chút nói dối, nhưng bây giờ, coi như là bị cảm động đi.
“Ba mẹ, hai người thật tốt.” Tô Ngư ôm lấy Lý Lâm, oa oa kêu to.
Lý Lâm đẩy ra: “Cả người đầy mồ hôi rồi này.”
Tô Ngư lên án: “Mẹ, con có phải bảo bối mẹ của mẹ không vậy?”
Mặt Lý Lâm ghét bỏ: “Nếu mùa đông mà con nhào tới, thì chính là áo bông nhỏ của mẹ.”
Tô Ngư: “...” Tình mẹ con có chắc bền lâu.
“Đừng nghĩ nhiều, mau đi ngủ đi, lát nữa hai người còn phải đi làm nữa đấy..” Tô Quý Hoa lên tiếng, cứ vãn tình mẹ con đang trên bờ vực tan vỡ.
Tô Ngư nhìn ba mẹ, tâm tình vui vẻ muốn bay lên trời: “Vâng ạ!”
Thế nhưng, tâm tình tốt của cô chỉ được duy trì đến trước khi bước ra khỏi cửa.
“Lý Lâm, Tiểu Ngư nhà cô lớn lên thật xinh đẹp, vừa nhìn liền ưng. Tính cả tuổi mụ thì năm nay rồi hai mươi mốt rồi nhỉ, đã là cô gái lớn rồi đấy, cô không định cho con bé tìm người yêu à?”
“Mẹ, mẹ đối với con thật tốt.” Vẻ mặt Tô Ngư cảm động, ôm lấy mẹ.
Quan hệ giữa dì hai và Lý Lâm không được tốt, tất nhiên cũng không hoan nghênh con gái dì hai là Chu Xảo Mạn. Ở niên đại này, mọi người sẽ không mời người lạ về ăn cơm chứ đừng nói là mời ăn thịt.
Ly Lâm đưa tay chọc trán Tô Ngư: “Biết là tốt rồi, nóng chết đi mất, con thả ra một tý đi.”
Tô Ngư bị ghét bỏ: “Mẹ QAQ~”
Tô Quý Hoa: “Cho nên con gái à, mẹ mặc kệ việc này, cũng không nói ra bên ngoài làm gì. Xảo Mạn đã là người trưởng thành, biết mình muốn làm cái gì. Hơn nữa, cha mẹ con bé đều ở đây, mẹ cũng không tiện xen vào. Vôn nghĩ nếu con muốn quản, cha mẹ nhất định hỗ trợ. Bây giờ thì tốt rồi, cả người thoải mái.”
Tô Ngư sửng sốt, cảm động không thôi, hốc mắt đều hiện ra nước.
Lần này, đến lượt Lý Lâm sợ hãi, Tô Quý Hoa thiếu chút mất hồn, khẩn trương gọi con gái.
Tô Ngư nín khóc mỉm cười, lấy tay dụi mắt: “Ba mẹ, đây là con bị cảm động mà khóc. Ba mẹ tốt như thế, sao con có thể không khóc được đây?”
Lý Lâm Tô Quý Hoa nhìn nhau. Sau đó, nở nụ cười. Tuy rằng, họ biết con gái có một chút nói dối, nhưng bây giờ, coi như là bị cảm động đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ba mẹ, hai người thật tốt.” Tô Ngư ôm lấy Lý Lâm, oa oa kêu to.
Lý Lâm đẩy ra: “Cả người đầy mồ hôi rồi này.”
Tô Ngư lên án: “Mẹ, con có phải bảo bối mẹ của mẹ không vậy?”
Mặt Lý Lâm ghét bỏ: “Nếu mùa đông mà con nhào tới, thì chính là áo bông nhỏ của mẹ.”
Tô Ngư: “...” Tình mẹ con có chắc bền lâu.
“Đừng nghĩ nhiều, mau đi ngủ đi, lát nữa hai người còn phải đi làm nữa đấy..” Tô Quý Hoa lên tiếng, cứ vãn tình mẹ con đang trên bờ vực tan vỡ.
Tô Ngư nhìn ba mẹ, tâm tình vui vẻ muốn bay lên trời: “Vâng ạ!”
Thế nhưng, tâm tình tốt của cô chỉ được duy trì đến trước khi bước ra khỏi cửa.
“Lý Lâm, Tiểu Ngư nhà cô lớn lên thật xinh đẹp, vừa nhìn liền ưng. Tính cả tuổi mụ thì năm nay rồi hai mươi mốt rồi nhỉ, đã là cô gái lớn rồi đấy, cô không định cho con bé tìm người yêu à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro