Thế Thân Của Ti...
2024-10-26 09:21:11
Chưởng môn Lăng Nguyên nhịn không được phải lên tiếng, "Sao ngươi làm được?”
A Lạc hỏi ngược lại: "Chuyện này... rất khó sao?”
Nàng mới đến Kiếm tông, chẳng hiểu gì về Luyện Kiếm Tháp. Tư Đồ Không cũng chưa kịp nói cho nàng biết về nơi này, chỉ biết là dường như đây là một nơi rất đáng sợ.
Nàng vừa đi vào đã biết mình đang ở trong ảo cảnh, trình độ ảo cảnh ở Luyện Kiếm Tháp còn chưa đủ để lừa gạt thần thức của nàng, cho nên sau khi hiểu được tin tức mấu chốt mà ảo cảnh truyền lại cho nàng, nàng lập tức dùng kiếm phá nát.
Về phần kiếm thì nàng chỉ cần động ý niệm là trong tay đã xuất hiện trường kiếm Thanh Phong. Không cần đến kiếm thuật tinh diệu lợi hại gì, tất cả đều bị phá nát bằng một kiếm, nàng không có bất kỳ rối rắm hoang mang nào, ra tay gọn gàng lưu loát đến cực điểm.
Mặc kệ trước mặt xuất hiện già trẻ nam nữ gái trai, mặc kệ bọn họ nói gì hay có thân phận gì, trong mắt A Lạc cũng chẳng khác hoa cỏ cây cối là mấy. Vì vậy nàng dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc, phá vỡ tất cả ảo cảnh do Luyện Kiếm tháp thiết lập.
Lăng Nguyên tuy không hỏi ra vấn đề nhưng cũng đoán được tình hình trong đó, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Khai sơn tổ sư tu hành vô tình kiếm đạo, coi vạn vật như cỏ cây, đạo tâm hờ hững, có quyền chém giết thay trời hành đạo.
A Lạc chỉ cần một nén nhang đã phá hết ảo cảnh, nàng tu hành vô tình kiếm đạo là thích hợp nhất.
Còn chưa đợi Lăng Nguyên đưa ra quyết định, bỗng nhiên hơn ngàn vạn kiếm trong Luyện Kiếm Tháp đột nhiên cùng cộng hưởng âm thanh như đang cộng minh với nàng, phong vân phía chân trời cũng bị chúng dẫn dắt rồi xoay tròn vun vút.
Kiếm Tông vốn có một quy củ bất thành văn, sau khi đồng môn tử trận thì các đệ tử khác sẽ cố hết sức để mang bội kiếm của người đó về và đặt vào tầng cao nhất ở Luyện Kiếm Tháp, bởi vì kiếm là biểu tượng của một kiếm tu.
Nhưng loại tình cảnh tạo ra thiên địa dị tượng này vốn chưa bao giờ xuất hiện, điều này khiến toàn bộ Kiếm Tông đều chấn động tinh thần.
Chưởng môn Lăng Nguyên nhìn Luyện Kiếm tháp, trong thoáng chốc như thấy được đông đảo sư trưởng đồng môn ngày xưa.
Tư Đồ Không hiểu lầm sự im lặng của Lăng Nguyên, lập tức khẩn trương nói, "Chưởng môn sư huynh, ngươi không định đổi ý đó chứ? Trước khi A Lạc đi vào ngươi đã nói rồi mà…”
Lăng Nguyên nghiêm mặt khẽ ho một tiếng, hắn cũng không muốn để người ta nhìn ra hắn vừa mới lâm vào hồi ức. Vì thế hắn cắt ngang lời sư đệ rồi nhìn về phía A Lạc, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc cương trực thường ngày.
"Nếu ngươi đã thông qua thí luyện, lại được các tiền bối Kiếm Tông đồng ý, Lăng Nguyên ta hôm nay lấy danh dự của chưởng môn đời thứ mười chín Kiếm Tông, thu nhận ngươi làm đệ tử Kiếm tông.”
“Thật tốt quá.”
“Quá tuyệt, chúng ta rốt cuộc cũng có tiểu sư muội rồi.”
Không chỉ có Tư Đồ Không, đám đệ tử cũng vui mừng không thôi. Ngoài việc chờ đợi một vị tiểu sư muội đã lâu thì bây giờ bọn hắn càng thêm khâm phục A Lạc bởi nàng đã phá vỡ kỷ lục của chưởng môn Lăng Nguyên.
Phần vui sướng này không được bao lâu đã bị chưởng môn Lăng Nguyên nhàn nhạt liếc mắt một cái, ai nấy đều im thin thít.
Lăng Nguyên cũng mặc kệ bọn họ, đợi lát nữa xử phạt là được. Hắn nghiêm túc nói với A Lạc, "Từ nay về sau ngươi chính là đệ tử Kiếm Tông. Về phần bái ai làm sư phụ..."
Hắn hơi dừng lại, dường như có chút do dự. Tư Đồ Không nhíu mày, "A Lạc là đồ đệ của ta, chưởng môn sư huynh ngươi sẽ không muốn đoạt với ta đó chứ?”
Lăng Nguyên đích thật có suy nghĩ này, thiên phú của A Lạc quá kinh người, hơn nữa còn vô cùng thích hợp với vô tình kiếm đạo, toàn tông môn chỉ có chưởng môn và người thừa kế đời tiếp theo có thể tu hành đạo này.
A Lạc hỏi ngược lại: "Chuyện này... rất khó sao?”
Nàng mới đến Kiếm tông, chẳng hiểu gì về Luyện Kiếm Tháp. Tư Đồ Không cũng chưa kịp nói cho nàng biết về nơi này, chỉ biết là dường như đây là một nơi rất đáng sợ.
Nàng vừa đi vào đã biết mình đang ở trong ảo cảnh, trình độ ảo cảnh ở Luyện Kiếm Tháp còn chưa đủ để lừa gạt thần thức của nàng, cho nên sau khi hiểu được tin tức mấu chốt mà ảo cảnh truyền lại cho nàng, nàng lập tức dùng kiếm phá nát.
Về phần kiếm thì nàng chỉ cần động ý niệm là trong tay đã xuất hiện trường kiếm Thanh Phong. Không cần đến kiếm thuật tinh diệu lợi hại gì, tất cả đều bị phá nát bằng một kiếm, nàng không có bất kỳ rối rắm hoang mang nào, ra tay gọn gàng lưu loát đến cực điểm.
Mặc kệ trước mặt xuất hiện già trẻ nam nữ gái trai, mặc kệ bọn họ nói gì hay có thân phận gì, trong mắt A Lạc cũng chẳng khác hoa cỏ cây cối là mấy. Vì vậy nàng dùng tốc độ nhanh nhất để kết thúc, phá vỡ tất cả ảo cảnh do Luyện Kiếm tháp thiết lập.
Lăng Nguyên tuy không hỏi ra vấn đề nhưng cũng đoán được tình hình trong đó, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Khai sơn tổ sư tu hành vô tình kiếm đạo, coi vạn vật như cỏ cây, đạo tâm hờ hững, có quyền chém giết thay trời hành đạo.
A Lạc chỉ cần một nén nhang đã phá hết ảo cảnh, nàng tu hành vô tình kiếm đạo là thích hợp nhất.
Còn chưa đợi Lăng Nguyên đưa ra quyết định, bỗng nhiên hơn ngàn vạn kiếm trong Luyện Kiếm Tháp đột nhiên cùng cộng hưởng âm thanh như đang cộng minh với nàng, phong vân phía chân trời cũng bị chúng dẫn dắt rồi xoay tròn vun vút.
Kiếm Tông vốn có một quy củ bất thành văn, sau khi đồng môn tử trận thì các đệ tử khác sẽ cố hết sức để mang bội kiếm của người đó về và đặt vào tầng cao nhất ở Luyện Kiếm Tháp, bởi vì kiếm là biểu tượng của một kiếm tu.
Nhưng loại tình cảnh tạo ra thiên địa dị tượng này vốn chưa bao giờ xuất hiện, điều này khiến toàn bộ Kiếm Tông đều chấn động tinh thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưởng môn Lăng Nguyên nhìn Luyện Kiếm tháp, trong thoáng chốc như thấy được đông đảo sư trưởng đồng môn ngày xưa.
Tư Đồ Không hiểu lầm sự im lặng của Lăng Nguyên, lập tức khẩn trương nói, "Chưởng môn sư huynh, ngươi không định đổi ý đó chứ? Trước khi A Lạc đi vào ngươi đã nói rồi mà…”
Lăng Nguyên nghiêm mặt khẽ ho một tiếng, hắn cũng không muốn để người ta nhìn ra hắn vừa mới lâm vào hồi ức. Vì thế hắn cắt ngang lời sư đệ rồi nhìn về phía A Lạc, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc cương trực thường ngày.
"Nếu ngươi đã thông qua thí luyện, lại được các tiền bối Kiếm Tông đồng ý, Lăng Nguyên ta hôm nay lấy danh dự của chưởng môn đời thứ mười chín Kiếm Tông, thu nhận ngươi làm đệ tử Kiếm tông.”
“Thật tốt quá.”
“Quá tuyệt, chúng ta rốt cuộc cũng có tiểu sư muội rồi.”
Không chỉ có Tư Đồ Không, đám đệ tử cũng vui mừng không thôi. Ngoài việc chờ đợi một vị tiểu sư muội đã lâu thì bây giờ bọn hắn càng thêm khâm phục A Lạc bởi nàng đã phá vỡ kỷ lục của chưởng môn Lăng Nguyên.
Phần vui sướng này không được bao lâu đã bị chưởng môn Lăng Nguyên nhàn nhạt liếc mắt một cái, ai nấy đều im thin thít.
Lăng Nguyên cũng mặc kệ bọn họ, đợi lát nữa xử phạt là được. Hắn nghiêm túc nói với A Lạc, "Từ nay về sau ngươi chính là đệ tử Kiếm Tông. Về phần bái ai làm sư phụ..."
Hắn hơi dừng lại, dường như có chút do dự. Tư Đồ Không nhíu mày, "A Lạc là đồ đệ của ta, chưởng môn sư huynh ngươi sẽ không muốn đoạt với ta đó chứ?”
Lăng Nguyên đích thật có suy nghĩ này, thiên phú của A Lạc quá kinh người, hơn nữa còn vô cùng thích hợp với vô tình kiếm đạo, toàn tông môn chỉ có chưởng môn và người thừa kế đời tiếp theo có thể tu hành đạo này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro