Chương 44
2024-11-01 21:50:49
Ớ Lễ Triều
Trong thư phòng của hoàng đế, Lê Ngọc Hàn đi đứng không yên, thuyết phục hoàng huynh cho phép bản thân xuất binh
- Hoàng huynh, Nhiếp Thiên Cẩn đó muốn lập Vĩnh Hi làm thái tử phi. Rõ ràng nàng ấy đã được hứa hôn cho ta rồi mà. Cho dù thế nào ta cũng phải đưa nàng về.
Lê Ngọc Phong đau đầu với hoàng đệ suốt nửa tháng nay, lúc nào cũng nói muốn cướp Vĩnh Hi quận chúa về.
- Lê Ngọc Hàn, đệ bình tĩnh đi. Minh Lạ quốc hiện giờ đã lớn mạnh, nếu gây hấn với họ chưa chắc đã thắng. Hơn nữa, nếu có chiến thắng cũng hao tổn binh lực, dân chúng lầm than. Thái tử Minh Lạ quốc cũng đã đưa hai toà thành Đông Vực làm sính lê, điều này rất có lợi cho chúng ta. Văn võ bá quan trên triều không đồng ý đế đệ đi chinh phạt bọn họ.
Hoàng đế nhìn sang Châu Vĩnh Ninh đang đứng bên cạnh hỏi
Thừa Tướng, khanh nghĩ thế nào ?Thần không dám kháng lệnh chỉ mong muốn được gặp ái nữ.Lê Ngọc Phong đồng cảm với Châu Vĩnh Ninh, biết ái nữ bị bắt cóc, đúng là ấm ức cho Thừa Tướng phủ. Nhiếp Thiên Cấn làm vậy đúng là không thoa đáng.
- Ta sẽ gửi thư báo cho phía hoàng thất Minh Lạ quốc.
Châu Vĩnh Ninh ôm tâm trạng nặng nề về nhà, thê tử đứng đợi ở cửa phủ
Phu quân, sao rồi ?Ta xin bệ hạ cho được gặp Hi HiTần thị rưng rưng nước mắt ngả vào lòng phu quân
- Chẳng biết nó sống bên đó có tốt không nữa
Châu Vĩnh Ninh nắm chặt tay phu nhân nhẹ giọng an ủi.
Ở Thừa Đức điện, Châu Vĩnh Hi đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng cầu xin
- Nhiếp Thiên Cẩn, ta muốn gặp phụ mẫu, ta nhớ họ rồi.
Hơn nửa tháng nay nàng rất nhớ gia đình nàng, không biết khi nàng bị bắt tới đây có lo lắng đến sức khỏe suy giảm không. Nhiếp Thiên Cẩn kéo nàng ngồi lên đùi hắn, kề mũi sát ngực nàng hít lấy hương thơm. Châu Vĩnh Hi theo bản năng muốn tránh né nhưng nghĩ đến tình huống bản thân đang xin xỏ hắn nên đành nhịn xuống
Đầu năm mới ta sẽ cho người mời nhạc phụ nhạc mẫu tham dự đại hôn của chúng ta.Lâu như vậy àNgày mai ta dẫn nàng ra ngoài chơi. Nhưng hôm nay nàng phải chủ độngChâu Vĩnh Hi suy nghĩ một lúc. Nếu ra ngoài thì nàng sẽ được tháo cái xích khóa này ra, cơ hội trốn khỏi đây cũng cao lên. Nàng chủ động ôm cố hắn, ấn xuống nụ hôn. Cả hai người dây dưa một lúc, Nhiếp Thiên Cấn rút ra chìa khóa nhỏ, nắm lấy cổ chân nàng. "Ca", cơ quan khóa vòng được mở ra khiến Vĩnh Hi vui sướng kích động
- Trước tiên ta dẫn nàng đi xem trò vui
Nhiếp Thiên Cẩn dẫn nàng xuống đại lao Đông cung. Châu Vĩnh Hi cảm thấy bất an, trong đại lao tăm tối lạnh lẽo, mặc dù có đuốc lửa thắp sáng nhưng cũng lạnh thấu xương.
- Ngươi dẫn ta xuống đây làm gì.
Nhiếp Thiên Cẩn ôm nàng kề sát bên mình, vừa đi vừa nói :
- Dẫn nàng đi xem ta trừng phạt những kẻ lòng lang dạ sói thế nào.
Đứng trước cửa ngục bằng sắt, nàng nhịn thấy hai người phụ nữ không mảnh vải che thân nằm lăn lộn dưới nền nhà đầy rơm rạ. Trên người các nàng chằng chịt những vết thường bẩm tím, dấu tay đen đỏ dữ tợn in sâu trên làn da được bảo dưỡng tỉ mỉ. Trên ngực các nàng còn in dấu nô lệ - tượng trưng cho thân phận thấp kém nhất trong xã hội. Hai nữ nhân đó là Trịnh lương đệ và Lâm lương viên. Mấy ngày trước khi bọn họ bị bắt vào ngục, Thái tử đã ra lệnh lột hết quần áo của họ ra, cho mười tên mãng phu uống xuân dược cực mạnh vào "chơi" bọn họ, khiến hai người mất gần nửa cái mạng, hai bắp đùi cứng đờ không thể khép lại được. Châu Vĩnh Hi nhíu mày.
- Sao không mặc quần áo cho họ?
Thị vệ lấy hai cái ghế đặt trước cửa ngục sắt, Nhiếp Thiên Cẩn kéo nàng ngồi xuống, cười ha hả:
- Nàng có thấy súc sinh được mặc quần áo chưa ? Tạt nước lạnh vào cho hai ả tỉnh, cắt lưỡi rút móng lột da
Trịnh lương đệ, Lâm lương viên bị thị vệ tát xô nước băng vào khiến hai người lạnh buốt, tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Thấy Nhiếp Thiên Cẩn đến, hai nàng lết tới run rẫy dập đầu.
Thái tử tha mạng, chúng thần thiếp biết lỗi rồi.Bọn họ là thiếp thất của ngươi à ?Đúng, nàng ghen à ?Nhiếp Thiên Cẩn cố gắng tìm nét ghen ghét, tức giận trên khuôn mặt nàng nhưng khiến hắn thất vọng rồi. Châu Vĩnh Hi thản nhiên nói :
- Không có, ta cảm thấy ngươi nên nghĩ đến tình cảm phu thê mà cho bọn họ cái chết nhẹ nhàng.
Nhiếp Thiên Cẩn cư nhiên bực mình, kéo nàng lại gần hôn mạnh bạo, đến khi nàng khó thở đánh vào lưng hắn liên tục thì mới buông ra, chỉnh sửa lại vạt áo cho nàng.
- Nàng mới là thê tử của ta, còn lại đều là nô tì ti tiện
Dứt lời, Nhiếp Thiên Cẩn cho mấy tên thị vệ đem thanh sắt nóng, dao kéo vào trong lao. Trịnh Nha Nguyên và
Lâm Ngọc la hét, chống cự nhưng bị thị vệ khống chế. Thọc thanh sắt nóng vào miệng, lôi lưỡi ra, bàn tay cũng bị rút móng. Châu Vĩnh Hi không dám nhìn cảnh tượng này, quay đầu chỗ khác nhưng cả người mềm nhũn, cổ họng cũng nhờn nhợn muốn ói.... Nhiếp Thiên Cấn thấy mặt mày nàng tái mét, cả người run run thì hối hận khi đưa nàng vào, vội bế nàng ra khỏi đại lao. Hắn nhỏ giọng
- Xin lỗi...
Châu Vĩnh Hi đẩy hắn ra, chạy vội tới gốc cây ói, tiếng la hét, tiếng dao kéo cắt thịt con người cứ văng vẳng bên tai nàng. Khó chịu! Thiên Cẩn chạy tới vuốt nhẹ lưng nàng
- Xin lỗi, lần sau ta không dám cho nàng xem cảnh tượng máu me nữa. Để ta kêu thái y mang thuốc an thần cho nàng.
Về lại Thừa Đức điện, Vĩnh Hi cũng không có tâm trạng ăn uống, cuộn chặt người trong chăn. Nhiếp Thiên Cẩn muốn ôm nàng nhưng bị nàng tránh, hắn cho rằng nàng còn sợ cảnh tượng vừa rồi vội ăn ủi
- Đừng sợ, ta bảo vệ nàng.
Nhiếp Thiên Cẩn không biết hắn mới là nguyên nhân làm nàng sợ, hắn đối với người khác tàn độc như vậy, sợ rằng sau này bản thân một ngày nào đó cũng giống hai nữ nhân ở trong ngục kia. Có câu "gần vua như gần hổ", nàng phải nhanh chóng chạy khỏi hắn, tránh sau này hắn thay lòng, sinh hứng thú với nữ nhân khác giết nàng.
Trước tiên phải xây dựng lòng tin từ hắn, dễ dàng ra vào Đông cung, như vậy mới dễ thoát. Nghĩ là làm nàng liền chui vào ngực ôm lấy hắn, nỉ non nói :
- Ta sợ...
Nhiếp Thiên Cẩn cứng đờ, chậm rãi đưa tay ra sau lưng ôm nàng.
Châu Vĩnh Hi uống bát thuốc an thần từ thái y viện thì chìm vào giấc ngủ, Nhiếp Thiên Cẩn nằm với nàng một lúc thì đi ra ngoài.
Trong thư phòng của hoàng đế, Lê Ngọc Hàn đi đứng không yên, thuyết phục hoàng huynh cho phép bản thân xuất binh
- Hoàng huynh, Nhiếp Thiên Cẩn đó muốn lập Vĩnh Hi làm thái tử phi. Rõ ràng nàng ấy đã được hứa hôn cho ta rồi mà. Cho dù thế nào ta cũng phải đưa nàng về.
Lê Ngọc Phong đau đầu với hoàng đệ suốt nửa tháng nay, lúc nào cũng nói muốn cướp Vĩnh Hi quận chúa về.
- Lê Ngọc Hàn, đệ bình tĩnh đi. Minh Lạ quốc hiện giờ đã lớn mạnh, nếu gây hấn với họ chưa chắc đã thắng. Hơn nữa, nếu có chiến thắng cũng hao tổn binh lực, dân chúng lầm than. Thái tử Minh Lạ quốc cũng đã đưa hai toà thành Đông Vực làm sính lê, điều này rất có lợi cho chúng ta. Văn võ bá quan trên triều không đồng ý đế đệ đi chinh phạt bọn họ.
Hoàng đế nhìn sang Châu Vĩnh Ninh đang đứng bên cạnh hỏi
Thừa Tướng, khanh nghĩ thế nào ?Thần không dám kháng lệnh chỉ mong muốn được gặp ái nữ.Lê Ngọc Phong đồng cảm với Châu Vĩnh Ninh, biết ái nữ bị bắt cóc, đúng là ấm ức cho Thừa Tướng phủ. Nhiếp Thiên Cấn làm vậy đúng là không thoa đáng.
- Ta sẽ gửi thư báo cho phía hoàng thất Minh Lạ quốc.
Châu Vĩnh Ninh ôm tâm trạng nặng nề về nhà, thê tử đứng đợi ở cửa phủ
Phu quân, sao rồi ?Ta xin bệ hạ cho được gặp Hi HiTần thị rưng rưng nước mắt ngả vào lòng phu quân
- Chẳng biết nó sống bên đó có tốt không nữa
Châu Vĩnh Ninh nắm chặt tay phu nhân nhẹ giọng an ủi.
Ở Thừa Đức điện, Châu Vĩnh Hi đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng cầu xin
- Nhiếp Thiên Cẩn, ta muốn gặp phụ mẫu, ta nhớ họ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nửa tháng nay nàng rất nhớ gia đình nàng, không biết khi nàng bị bắt tới đây có lo lắng đến sức khỏe suy giảm không. Nhiếp Thiên Cẩn kéo nàng ngồi lên đùi hắn, kề mũi sát ngực nàng hít lấy hương thơm. Châu Vĩnh Hi theo bản năng muốn tránh né nhưng nghĩ đến tình huống bản thân đang xin xỏ hắn nên đành nhịn xuống
Đầu năm mới ta sẽ cho người mời nhạc phụ nhạc mẫu tham dự đại hôn của chúng ta.Lâu như vậy àNgày mai ta dẫn nàng ra ngoài chơi. Nhưng hôm nay nàng phải chủ độngChâu Vĩnh Hi suy nghĩ một lúc. Nếu ra ngoài thì nàng sẽ được tháo cái xích khóa này ra, cơ hội trốn khỏi đây cũng cao lên. Nàng chủ động ôm cố hắn, ấn xuống nụ hôn. Cả hai người dây dưa một lúc, Nhiếp Thiên Cấn rút ra chìa khóa nhỏ, nắm lấy cổ chân nàng. "Ca", cơ quan khóa vòng được mở ra khiến Vĩnh Hi vui sướng kích động
- Trước tiên ta dẫn nàng đi xem trò vui
Nhiếp Thiên Cẩn dẫn nàng xuống đại lao Đông cung. Châu Vĩnh Hi cảm thấy bất an, trong đại lao tăm tối lạnh lẽo, mặc dù có đuốc lửa thắp sáng nhưng cũng lạnh thấu xương.
- Ngươi dẫn ta xuống đây làm gì.
Nhiếp Thiên Cẩn ôm nàng kề sát bên mình, vừa đi vừa nói :
- Dẫn nàng đi xem ta trừng phạt những kẻ lòng lang dạ sói thế nào.
Đứng trước cửa ngục bằng sắt, nàng nhịn thấy hai người phụ nữ không mảnh vải che thân nằm lăn lộn dưới nền nhà đầy rơm rạ. Trên người các nàng chằng chịt những vết thường bẩm tím, dấu tay đen đỏ dữ tợn in sâu trên làn da được bảo dưỡng tỉ mỉ. Trên ngực các nàng còn in dấu nô lệ - tượng trưng cho thân phận thấp kém nhất trong xã hội. Hai nữ nhân đó là Trịnh lương đệ và Lâm lương viên. Mấy ngày trước khi bọn họ bị bắt vào ngục, Thái tử đã ra lệnh lột hết quần áo của họ ra, cho mười tên mãng phu uống xuân dược cực mạnh vào "chơi" bọn họ, khiến hai người mất gần nửa cái mạng, hai bắp đùi cứng đờ không thể khép lại được. Châu Vĩnh Hi nhíu mày.
- Sao không mặc quần áo cho họ?
Thị vệ lấy hai cái ghế đặt trước cửa ngục sắt, Nhiếp Thiên Cẩn kéo nàng ngồi xuống, cười ha hả:
- Nàng có thấy súc sinh được mặc quần áo chưa ? Tạt nước lạnh vào cho hai ả tỉnh, cắt lưỡi rút móng lột da
Trịnh lương đệ, Lâm lương viên bị thị vệ tát xô nước băng vào khiến hai người lạnh buốt, tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Thấy Nhiếp Thiên Cẩn đến, hai nàng lết tới run rẫy dập đầu.
Thái tử tha mạng, chúng thần thiếp biết lỗi rồi.Bọn họ là thiếp thất của ngươi à ?Đúng, nàng ghen à ?Nhiếp Thiên Cẩn cố gắng tìm nét ghen ghét, tức giận trên khuôn mặt nàng nhưng khiến hắn thất vọng rồi. Châu Vĩnh Hi thản nhiên nói :
- Không có, ta cảm thấy ngươi nên nghĩ đến tình cảm phu thê mà cho bọn họ cái chết nhẹ nhàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Thiên Cẩn cư nhiên bực mình, kéo nàng lại gần hôn mạnh bạo, đến khi nàng khó thở đánh vào lưng hắn liên tục thì mới buông ra, chỉnh sửa lại vạt áo cho nàng.
- Nàng mới là thê tử của ta, còn lại đều là nô tì ti tiện
Dứt lời, Nhiếp Thiên Cẩn cho mấy tên thị vệ đem thanh sắt nóng, dao kéo vào trong lao. Trịnh Nha Nguyên và
Lâm Ngọc la hét, chống cự nhưng bị thị vệ khống chế. Thọc thanh sắt nóng vào miệng, lôi lưỡi ra, bàn tay cũng bị rút móng. Châu Vĩnh Hi không dám nhìn cảnh tượng này, quay đầu chỗ khác nhưng cả người mềm nhũn, cổ họng cũng nhờn nhợn muốn ói.... Nhiếp Thiên Cấn thấy mặt mày nàng tái mét, cả người run run thì hối hận khi đưa nàng vào, vội bế nàng ra khỏi đại lao. Hắn nhỏ giọng
- Xin lỗi...
Châu Vĩnh Hi đẩy hắn ra, chạy vội tới gốc cây ói, tiếng la hét, tiếng dao kéo cắt thịt con người cứ văng vẳng bên tai nàng. Khó chịu! Thiên Cẩn chạy tới vuốt nhẹ lưng nàng
- Xin lỗi, lần sau ta không dám cho nàng xem cảnh tượng máu me nữa. Để ta kêu thái y mang thuốc an thần cho nàng.
Về lại Thừa Đức điện, Vĩnh Hi cũng không có tâm trạng ăn uống, cuộn chặt người trong chăn. Nhiếp Thiên Cẩn muốn ôm nàng nhưng bị nàng tránh, hắn cho rằng nàng còn sợ cảnh tượng vừa rồi vội ăn ủi
- Đừng sợ, ta bảo vệ nàng.
Nhiếp Thiên Cẩn không biết hắn mới là nguyên nhân làm nàng sợ, hắn đối với người khác tàn độc như vậy, sợ rằng sau này bản thân một ngày nào đó cũng giống hai nữ nhân ở trong ngục kia. Có câu "gần vua như gần hổ", nàng phải nhanh chóng chạy khỏi hắn, tránh sau này hắn thay lòng, sinh hứng thú với nữ nhân khác giết nàng.
Trước tiên phải xây dựng lòng tin từ hắn, dễ dàng ra vào Đông cung, như vậy mới dễ thoát. Nghĩ là làm nàng liền chui vào ngực ôm lấy hắn, nỉ non nói :
- Ta sợ...
Nhiếp Thiên Cẩn cứng đờ, chậm rãi đưa tay ra sau lưng ôm nàng.
Châu Vĩnh Hi uống bát thuốc an thần từ thái y viện thì chìm vào giấc ngủ, Nhiếp Thiên Cẩn nằm với nàng một lúc thì đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro