ngươi là nô tì...
2024-11-01 21:50:49
Nhiếp Tịch Chi mời cô ăn bữa cơm, Vĩnh Hi sợ mẫu thân ở nhà đợi nhưng bạn thân cô kì kèo dữ quá nên cũng chấp nhận. Dù sao sáng nay cô cũng nói Du Nguyệt rồi, chắc em ấy sẽ báo lại cho mẫu thân thôi. Đang ăn nói chuyện vui vẻ thì hạ nhân của Nhiếp Tịch Chi đến báo :
- Tiểu thư, chiều nay người phải trở về nhà rồi, lão gia và phu nhân sai người đến báo. Nếu tiểu thư không chịu về thì họ sẽ đem người đến bắt người về.
Nhiếp Tịch Chi đang ăn cũng buông đôi đũa xuống, hét lớn lên :
- Cái gì? Ta chơi còn chưa đã mà.
Cô nương đó quỳ xuống nói :
Tiểu thư, người kháng lệnh sẽ không hay đâu.Được rồi, lui ra ngoài đi. Nhiếp Tịch Chi phất tay. Đợi cung nữ đó đi rồi thì sang nắm tay Châu Vĩnh Hi, bộ dáng không nỡ rời xa.
- Hi Hi à, hình như chúng ta thực sự phải chia tay tại đây rồi. Cậu muốn sang Minh Lạ quốc chơi với tớ không ?
Châu Vĩnh Hi cũng muốn nhưng e là rất khó .
Chuyện này tớ không quyết định được. Rời khỏi Lễ Triều một mình e là phụ mẫu không cho.Vậy tiếc quá à, khi nào có dịp thì sang thăm tớ, tớ sẽ thỉnh thoảng sang chơi cậu.Trong lòng hai người cũng hụt hẫng, chắc sẽ lâu lắm mới gặp lại, Nhiếp Tịch Chi không thể đi thường xuyên được.
Bữa cơm trưa của họ cũng biến thành tiệc chia tay, ăn xong cô cũng giúp Nhiếp Tịch Chi thu dọn đồ. Thật ra đồ đạc của Tịch Chi không nhiều, với lại cũng có hạ nhân lo liệu nên hai người hàn huyên là chính.
Tiễn đưa Nhiếp Tịch Chi lên xe ngựa xong, cô nhanh đi về nhà.
Minh Vương phủ
Triệu Ngọc Dao nằm ngả người trên ghế quý phi nghe hai nha hoàn vừa bị Nhiếp Tịch Chi đánh ngất tường thuật lại:
- Nương nương, chúng nô tì vốn gần về đến phủ thì tự nhiên có lực đạo sau gáy làm bất tỉnh. Đến khi tỉnh dậy thì nằm trong sọt rơm, cũng may mặt nạ dịch dung vẫn còn. Chỉ là không nhìn thấy người đánh ngất, con hẻm đó cũng không người qua lại.
Triệu Ngọc Dao mắt vẫn nhắm.
- Mặt nạ vẫn còn ? Các ngươi thấy trên người mình có gì khác lạ không?
Nha hoàn kiểm tra lại lần nữa, đưa tay lên ngửi y phục rồi nói :
Vẫn như cũ, chỉ là trên y phục của nô tì còn lưu hương thơm của thiếu nữNô tì cũng vậy. Nha hoàn còn lại cũng ngửi y phục mìnhĐể hai chiếc mặt nạ ở đó rồi lui ra.Sau khi hai nha hoàn đi ra thì bà vú bước vào, ghé nhỏ vào tai Triệu Ngọc Dao.
Vương phi, nô tì đi điều tra hai nha hoàn lạ mặt vừa nãy, phát hiện bọn họ đã biến mất, không một ai biết hành tung của bọn họ.Ma ma, bà nhận ra hai cái mặt nạ này chứ.Bà vú suy ngẫm một hồi, nhớ ra hai nha hoàn mới vào phủ hồi chiều
- Đây là ....
Triệu Ngọc Dao lên tiếng cắt ngang :
- Hai nha hoàn lạ mặt lúc chiều đã đeo mặt nạ này vào vương phủ.
Bà vú gương mặt liền biến sắc
- Chẳng lẽ là tay chân Lý di nương và Triệu nhị tiểu thư ?
Triệu Ngọc Dao lắc đầu.
Không phải, chuyện này cũng lạ, hai cung nữ đó vẫn chưa làm gì ở vương phủ chúng ta. Ta đoán, thời gian bọn họ rời đi là lúc ta cho lui xuống không phải hầu hạ ta nữa. Cho người điều tra xem sao, nếu thực sự là tay chân của thượng thư phủ thì bắt lại tra tấn ép cung.Tuân mệnh nương nương.Triệu Ngọc Dao mở hộp gồ bên cạnh, lấy ra một tấm thiếp đưa cho bà vú.
- Ngày mai ngươi gửi mời Vĩnh Hi quận chúa đến vương phủ trò chuyện cùng ta.
Bà vú nghe đến Châu Vĩnh Hi thì tay nắm chặt, khó hiểu nhìn nương nương của mình, hỏi :
Vương phi nương nương, tại sao người lại cho mời Vĩnh Hi quận chúa ? Chẳng phải đó là người mà vương gia mong nhớ ngày đêm sao, cô ta đến đây thì ngôi vị Minh Vương phi của người sẽ bị lung layCô ta không uy hiếp ta được đâu, là người được Thần Vương điện hạ chú ý đến rồi. Hơn nữa, hoàng hậu sẽ để cho Lê Minh Thành cưới cô ta vào phủ ư? Vương gia chỉ có thể nhớ trong lòng. Tuy nhiên, dùng chút thủ đoạn thì sẽ khác ....Bà vú rất nhanh liền hiểu ra thủ đoạn mà Triệu Ngọc Dao đề cập đến.
Ý của nương nương là hạ xuân dược lên quận chúa. Sau đó ...Phải, ngôi vị Minh Vương phi này ta không cần, chỉ cần trả thù cho mẫu thân ta là được nhưng mà phải có sự giúp sức của Lê Minh Thành thì ta mới có đường lui. Hắn sẽ không giúp ta dễ dàng như vậy đâu, ta phải thể hiện chút thành ý mới được.Nương nương, xin người đừng bỏ nô tì lại. Bà vú vừa nói vừa quỳ xuống van xin.Triệu Ngọc Dao đứng dậy đỡ, trấn an bà ta .
- Yên tâm, bổn phi khi bị phế sẽ mang ngươi theo, ngươi là nô tì hồi môn của ta cơ mà
- Tiểu thư, chiều nay người phải trở về nhà rồi, lão gia và phu nhân sai người đến báo. Nếu tiểu thư không chịu về thì họ sẽ đem người đến bắt người về.
Nhiếp Tịch Chi đang ăn cũng buông đôi đũa xuống, hét lớn lên :
- Cái gì? Ta chơi còn chưa đã mà.
Cô nương đó quỳ xuống nói :
Tiểu thư, người kháng lệnh sẽ không hay đâu.Được rồi, lui ra ngoài đi. Nhiếp Tịch Chi phất tay. Đợi cung nữ đó đi rồi thì sang nắm tay Châu Vĩnh Hi, bộ dáng không nỡ rời xa.
- Hi Hi à, hình như chúng ta thực sự phải chia tay tại đây rồi. Cậu muốn sang Minh Lạ quốc chơi với tớ không ?
Châu Vĩnh Hi cũng muốn nhưng e là rất khó .
Chuyện này tớ không quyết định được. Rời khỏi Lễ Triều một mình e là phụ mẫu không cho.Vậy tiếc quá à, khi nào có dịp thì sang thăm tớ, tớ sẽ thỉnh thoảng sang chơi cậu.Trong lòng hai người cũng hụt hẫng, chắc sẽ lâu lắm mới gặp lại, Nhiếp Tịch Chi không thể đi thường xuyên được.
Bữa cơm trưa của họ cũng biến thành tiệc chia tay, ăn xong cô cũng giúp Nhiếp Tịch Chi thu dọn đồ. Thật ra đồ đạc của Tịch Chi không nhiều, với lại cũng có hạ nhân lo liệu nên hai người hàn huyên là chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiễn đưa Nhiếp Tịch Chi lên xe ngựa xong, cô nhanh đi về nhà.
Minh Vương phủ
Triệu Ngọc Dao nằm ngả người trên ghế quý phi nghe hai nha hoàn vừa bị Nhiếp Tịch Chi đánh ngất tường thuật lại:
- Nương nương, chúng nô tì vốn gần về đến phủ thì tự nhiên có lực đạo sau gáy làm bất tỉnh. Đến khi tỉnh dậy thì nằm trong sọt rơm, cũng may mặt nạ dịch dung vẫn còn. Chỉ là không nhìn thấy người đánh ngất, con hẻm đó cũng không người qua lại.
Triệu Ngọc Dao mắt vẫn nhắm.
- Mặt nạ vẫn còn ? Các ngươi thấy trên người mình có gì khác lạ không?
Nha hoàn kiểm tra lại lần nữa, đưa tay lên ngửi y phục rồi nói :
Vẫn như cũ, chỉ là trên y phục của nô tì còn lưu hương thơm của thiếu nữNô tì cũng vậy. Nha hoàn còn lại cũng ngửi y phục mìnhĐể hai chiếc mặt nạ ở đó rồi lui ra.Sau khi hai nha hoàn đi ra thì bà vú bước vào, ghé nhỏ vào tai Triệu Ngọc Dao.
Vương phi, nô tì đi điều tra hai nha hoàn lạ mặt vừa nãy, phát hiện bọn họ đã biến mất, không một ai biết hành tung của bọn họ.Ma ma, bà nhận ra hai cái mặt nạ này chứ.Bà vú suy ngẫm một hồi, nhớ ra hai nha hoàn mới vào phủ hồi chiều
- Đây là ....
Triệu Ngọc Dao lên tiếng cắt ngang :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hai nha hoàn lạ mặt lúc chiều đã đeo mặt nạ này vào vương phủ.
Bà vú gương mặt liền biến sắc
- Chẳng lẽ là tay chân Lý di nương và Triệu nhị tiểu thư ?
Triệu Ngọc Dao lắc đầu.
Không phải, chuyện này cũng lạ, hai cung nữ đó vẫn chưa làm gì ở vương phủ chúng ta. Ta đoán, thời gian bọn họ rời đi là lúc ta cho lui xuống không phải hầu hạ ta nữa. Cho người điều tra xem sao, nếu thực sự là tay chân của thượng thư phủ thì bắt lại tra tấn ép cung.Tuân mệnh nương nương.Triệu Ngọc Dao mở hộp gồ bên cạnh, lấy ra một tấm thiếp đưa cho bà vú.
- Ngày mai ngươi gửi mời Vĩnh Hi quận chúa đến vương phủ trò chuyện cùng ta.
Bà vú nghe đến Châu Vĩnh Hi thì tay nắm chặt, khó hiểu nhìn nương nương của mình, hỏi :
Vương phi nương nương, tại sao người lại cho mời Vĩnh Hi quận chúa ? Chẳng phải đó là người mà vương gia mong nhớ ngày đêm sao, cô ta đến đây thì ngôi vị Minh Vương phi của người sẽ bị lung layCô ta không uy hiếp ta được đâu, là người được Thần Vương điện hạ chú ý đến rồi. Hơn nữa, hoàng hậu sẽ để cho Lê Minh Thành cưới cô ta vào phủ ư? Vương gia chỉ có thể nhớ trong lòng. Tuy nhiên, dùng chút thủ đoạn thì sẽ khác ....Bà vú rất nhanh liền hiểu ra thủ đoạn mà Triệu Ngọc Dao đề cập đến.
Ý của nương nương là hạ xuân dược lên quận chúa. Sau đó ...Phải, ngôi vị Minh Vương phi này ta không cần, chỉ cần trả thù cho mẫu thân ta là được nhưng mà phải có sự giúp sức của Lê Minh Thành thì ta mới có đường lui. Hắn sẽ không giúp ta dễ dàng như vậy đâu, ta phải thể hiện chút thành ý mới được.Nương nương, xin người đừng bỏ nô tì lại. Bà vú vừa nói vừa quỳ xuống van xin.Triệu Ngọc Dao đứng dậy đỡ, trấn an bà ta .
- Yên tâm, bổn phi khi bị phế sẽ mang ngươi theo, ngươi là nô tì hồi môn của ta cơ mà
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro