Nữ Phụ Cực Phẩm Trở Mình Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn
Chương 25
Thanh Tích
2024-10-08 20:30:02
Công an Vương nghiêm mặt nói:
"Tôi thấy ý kiến của tiểu đồng chí này không tệ, các người trả lại cho cô ấy số tiền mà cô ấy đáng được hưởng, sau đó, đồng chí này theo tôi về đồn công an một chuyến."
Ông chỉ tay về phía Trương Ái Hồng, Trương Ái Hồng lập tức hoảng hốt, cầu xin nhìn Diêu Vị Dân.
Nhưng Diêu Vị Dân không để tâm đến Trương Ái Hồng, ông ta còn muốn giữ lại số tiền tiết kiệm trong nhà!
Đúng là không dễ dàng tích cóp được chút vốn liếng, nếu đưa cho Diêu Chân Chân thì gia đình ông ta ăn gì, dùng gì?
Hơn nữa, họ là chú thím, dạy dỗ cháu trai cháu gái thì tính là ngược đãi trẻ em sao?
Diêu Vị Dân cảm thấy công an Vương nhiều chuyện nhưng vì bộ đồng phục trên người ông nên ông ta không thể nói ra nửa lời "Không", tức đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng như gan lợn.
Thấy Diêu Vị Dân không nhúc nhích, bí thư làng nhíu mày trách móc:
"Vị Dân! Đồng chí công an nói đúng, anh còn không mau nhận lỗi đi? Bao năm qua, vợ chồng Vị Quốc và Thục Phân đáng được hưởng bao nhiêu công điểm, tôi đều có ghi chép ở đây, anh cứ theo sổ sách của tôi mà trả."
Nói rồi, ông rút từ trong ngực ra một cuốn sổ ghi chép đã ố vàng, đưa cho công an Vương.
Diêu Chân Chân cúi đầu, đứng cùng các em của mình, mấy đứa trẻ gầy gò vô cùng, trông thật đáng thương, nhiều người xung quanh nhìn thấy không khỏi thở dài.
Nhà nào cũng có con cái, con cái vốn là điểm yếu của mọi người, ai mà ngờ được rằng ở nơi mà người ngoài không nhìn thấy, anh chị em Diêu Chân Chân lại bị đối xử như vậy.
Ánh mắt của những người xung quanh không ngừng giày vò vợ chồng Diêu Vị Dân, cuối cùng Diêu Vị Dân không chịu nổi nữa, tức giận rút từ trong ngực ra một xấp tiền đại đoàn kết, đếm được hai trăm đồng đưa cho họ.
Hiện tại, thịt lợn chỉ một đồng một cân, hai trăm đồng là rất nhiều nhưng Diêu Vị Dân lại có thể nói đưa là đưa.
Lúc này, dân làng càng không tin ông ta không bóc lột gia đình Diêu Vị Quốc, ánh mắt nhìn ông ta đều mang theo sự khinh thường, có mấy bà thím thích nói xấu người khác, lập tức nói Diêu Vị Dân mấy câu, không nể mặt ông ta chút nào.
"Chú hai, đây là tiền mà bố cháu đáng được hưởng, còn mẹ cháu thì sao? Trong ngoài nhà đều là mẹ cháu lo liệu, đất tự lưu ở cửa là mẹ cháu dọn dẹp, công điểm của mẹ cháu phải nộp vào tay các chú, chẳng lẽ mẹ cháu đáng phải làm việc khổ sai cho các chú sao?"
"Chú hai? Trước kia giai cấp địa chủ cũng bóc lột người ta như vậy sao?"
Diêu Chân Chân cầm tiền trong tay nói, giọng điệu không nhanh không chậm nhưng từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim Diêu Vị Dân.
Những năm gần đây, Diêu Vị Dân sợ nhất điều gì?
Chẳng qua là sợ người ta nhắc đến vấn đề thành phần của ông ta, cho dù đã qua nhiều năm, ông ta vẫn luôn cảm thấy nếu thành phần của mình có vấn đề, ông ta sẽ mất đi công việc hiện tại và mọi thứ mà mình đang có.
Nhưng Diêu Vị Dân thực sự không còn nhiều tiền, mấy năm gần đây xây nhà đã tiêu tốn không ít, số tiền còn lại phải để cho Quế Hương đi học.
"Tôi thấy ý kiến của tiểu đồng chí này không tệ, các người trả lại cho cô ấy số tiền mà cô ấy đáng được hưởng, sau đó, đồng chí này theo tôi về đồn công an một chuyến."
Ông chỉ tay về phía Trương Ái Hồng, Trương Ái Hồng lập tức hoảng hốt, cầu xin nhìn Diêu Vị Dân.
Nhưng Diêu Vị Dân không để tâm đến Trương Ái Hồng, ông ta còn muốn giữ lại số tiền tiết kiệm trong nhà!
Đúng là không dễ dàng tích cóp được chút vốn liếng, nếu đưa cho Diêu Chân Chân thì gia đình ông ta ăn gì, dùng gì?
Hơn nữa, họ là chú thím, dạy dỗ cháu trai cháu gái thì tính là ngược đãi trẻ em sao?
Diêu Vị Dân cảm thấy công an Vương nhiều chuyện nhưng vì bộ đồng phục trên người ông nên ông ta không thể nói ra nửa lời "Không", tức đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng như gan lợn.
Thấy Diêu Vị Dân không nhúc nhích, bí thư làng nhíu mày trách móc:
"Vị Dân! Đồng chí công an nói đúng, anh còn không mau nhận lỗi đi? Bao năm qua, vợ chồng Vị Quốc và Thục Phân đáng được hưởng bao nhiêu công điểm, tôi đều có ghi chép ở đây, anh cứ theo sổ sách của tôi mà trả."
Nói rồi, ông rút từ trong ngực ra một cuốn sổ ghi chép đã ố vàng, đưa cho công an Vương.
Diêu Chân Chân cúi đầu, đứng cùng các em của mình, mấy đứa trẻ gầy gò vô cùng, trông thật đáng thương, nhiều người xung quanh nhìn thấy không khỏi thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà nào cũng có con cái, con cái vốn là điểm yếu của mọi người, ai mà ngờ được rằng ở nơi mà người ngoài không nhìn thấy, anh chị em Diêu Chân Chân lại bị đối xử như vậy.
Ánh mắt của những người xung quanh không ngừng giày vò vợ chồng Diêu Vị Dân, cuối cùng Diêu Vị Dân không chịu nổi nữa, tức giận rút từ trong ngực ra một xấp tiền đại đoàn kết, đếm được hai trăm đồng đưa cho họ.
Hiện tại, thịt lợn chỉ một đồng một cân, hai trăm đồng là rất nhiều nhưng Diêu Vị Dân lại có thể nói đưa là đưa.
Lúc này, dân làng càng không tin ông ta không bóc lột gia đình Diêu Vị Quốc, ánh mắt nhìn ông ta đều mang theo sự khinh thường, có mấy bà thím thích nói xấu người khác, lập tức nói Diêu Vị Dân mấy câu, không nể mặt ông ta chút nào.
"Chú hai, đây là tiền mà bố cháu đáng được hưởng, còn mẹ cháu thì sao? Trong ngoài nhà đều là mẹ cháu lo liệu, đất tự lưu ở cửa là mẹ cháu dọn dẹp, công điểm của mẹ cháu phải nộp vào tay các chú, chẳng lẽ mẹ cháu đáng phải làm việc khổ sai cho các chú sao?"
"Chú hai? Trước kia giai cấp địa chủ cũng bóc lột người ta như vậy sao?"
Diêu Chân Chân cầm tiền trong tay nói, giọng điệu không nhanh không chậm nhưng từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim Diêu Vị Dân.
Những năm gần đây, Diêu Vị Dân sợ nhất điều gì?
Chẳng qua là sợ người ta nhắc đến vấn đề thành phần của ông ta, cho dù đã qua nhiều năm, ông ta vẫn luôn cảm thấy nếu thành phần của mình có vấn đề, ông ta sẽ mất đi công việc hiện tại và mọi thứ mà mình đang có.
Nhưng Diêu Vị Dân thực sự không còn nhiều tiền, mấy năm gần đây xây nhà đã tiêu tốn không ít, số tiền còn lại phải để cho Quế Hương đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro