Nữ Phụ Đam Mỹ Cùng Với Tình Địch He
Chương 11
2024-09-20 08:34:39
Trong lúc Thẩm Kim Triều một mình hỗn loạn, vẫn còn hoài nghi nhân sinh, giọng nói lảnh lót của Tiểu Đậu Đinh lại từ ngoài phòng truyền đến.
“Sư huynh, Tiểu kim nhân mà ngươi mang về này khi chảy ra nước mắt thật sự có thể hoá thành vàng sao? Mấy ngày nay ta đã chiếu cố Tiểu kim nhân như vậy, ngươi có thể nói chuyện với nàng ấy không, không biết vì sao nàng ta lại khóc thảm như vậy …”
Tiểu kim nhân?
Thẩm Kim Triều nhất thời không hiểu ra sao.
Ba từ này không phải đang nói đến nàng đó chứ?
"Vương Phú Quý tiểu tử thối, ngươi lại bày ra chuyện xấu nữa phải không? Còn muốn kiếm chuyện hại ta. Nhóc con, ta sẽ nói chuyện bậy bạ khiến gà bay chó chạy mà ngươi làm cho sư phụ ngươi nghe, để lão già kia tận tâm dạy bảo ngươi mới được !”
Tiểu đậu đinh nghe vậy nháy mắt nóng nảy, hét lớn chói tại: “Đồ khốn, ngươi nói bậy gì đó! Khi nào ta đã bày chuyện hại người chứ! Ta chỉ là, chỉ là... Thật sự ban đầu, ta chỉ là chỉ đùa trêu một chút thôi, tên khốn nhà ngươi dầu mỡ không thông, đã vậy còn nghĩ cách mồm miệng lắt léo muốn mách lẻo ta!”
Tiếng bước chân thô bạo “ rầm rầm rầm rầm”, tiểu đậu đinh ôm chén thuốc, tức giận mà chạy vào bên trong căn phòng.
Ánh mắt của Thẩm Kim Triều lướt qua tiểu đậu đinh chạy hậm hực vao một đường thẳng tắp nhìn về người đàn ông từ tốn đi phía sau.
Lâu Già đã khôi phục bộ dạng vốn có, tóc được vấn kỹ càng trâm ngọc cài cố định vào, như cũ một thân thanh y nhàn nhạt, hoa văn phức tạp hoa lệ, eo đeo ngọc bội chuỗi lua tua, tuy không giống phong cách dị vực phong tình, nhưng lại như cũ mười phần yêu dị phong lưu, đạo mạo yêu nghiệt.
Hắn nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Kim Triều , cáo già nhướng mày: “Tiểu quận chúa, ngươi nhưng rốt cuộc tỉnh nha...”
Hiên ngang phách lối, ung dung tự tại, bình thản như không có gì.
Không hề một chút áy náy!
Thẩm Kim Triều quay đầu đi, giận dỗi không hề để ý đến hắn.
Vương Phú Quý nghe vậy, hai mắt sáng lấp lánh tiến đến trước mặt của Thẩm Kim Triều: “Quận chúa? Tỷ tỷ ngươi là quận chúa!”
Thẩm Kim Triều: “ Ừ."
Tiểu đậu đinh ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: “Ha ha ha Thế mà thật là cái tiểu kim nhân, ta Vương Phú Quý cả đời cũng không có gặp được.”
Thẩm Kim Triều:..
Nàng biết nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng nàng cảm giác, cái người sư muội của Lâu Già, cùng hắn một giuộc giống nhau, đều là không bình thường…
“Sư huynh, Tiểu kim nhân mà ngươi mang về này khi chảy ra nước mắt thật sự có thể hoá thành vàng sao? Mấy ngày nay ta đã chiếu cố Tiểu kim nhân như vậy, ngươi có thể nói chuyện với nàng ấy không, không biết vì sao nàng ta lại khóc thảm như vậy …”
Tiểu kim nhân?
Thẩm Kim Triều nhất thời không hiểu ra sao.
Ba từ này không phải đang nói đến nàng đó chứ?
"Vương Phú Quý tiểu tử thối, ngươi lại bày ra chuyện xấu nữa phải không? Còn muốn kiếm chuyện hại ta. Nhóc con, ta sẽ nói chuyện bậy bạ khiến gà bay chó chạy mà ngươi làm cho sư phụ ngươi nghe, để lão già kia tận tâm dạy bảo ngươi mới được !”
Tiểu đậu đinh nghe vậy nháy mắt nóng nảy, hét lớn chói tại: “Đồ khốn, ngươi nói bậy gì đó! Khi nào ta đã bày chuyện hại người chứ! Ta chỉ là, chỉ là... Thật sự ban đầu, ta chỉ là chỉ đùa trêu một chút thôi, tên khốn nhà ngươi dầu mỡ không thông, đã vậy còn nghĩ cách mồm miệng lắt léo muốn mách lẻo ta!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng bước chân thô bạo “ rầm rầm rầm rầm”, tiểu đậu đinh ôm chén thuốc, tức giận mà chạy vào bên trong căn phòng.
Ánh mắt của Thẩm Kim Triều lướt qua tiểu đậu đinh chạy hậm hực vao một đường thẳng tắp nhìn về người đàn ông từ tốn đi phía sau.
Lâu Già đã khôi phục bộ dạng vốn có, tóc được vấn kỹ càng trâm ngọc cài cố định vào, như cũ một thân thanh y nhàn nhạt, hoa văn phức tạp hoa lệ, eo đeo ngọc bội chuỗi lua tua, tuy không giống phong cách dị vực phong tình, nhưng lại như cũ mười phần yêu dị phong lưu, đạo mạo yêu nghiệt.
Hắn nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Kim Triều , cáo già nhướng mày: “Tiểu quận chúa, ngươi nhưng rốt cuộc tỉnh nha...”
Hiên ngang phách lối, ung dung tự tại, bình thản như không có gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không hề một chút áy náy!
Thẩm Kim Triều quay đầu đi, giận dỗi không hề để ý đến hắn.
Vương Phú Quý nghe vậy, hai mắt sáng lấp lánh tiến đến trước mặt của Thẩm Kim Triều: “Quận chúa? Tỷ tỷ ngươi là quận chúa!”
Thẩm Kim Triều: “ Ừ."
Tiểu đậu đinh ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: “Ha ha ha Thế mà thật là cái tiểu kim nhân, ta Vương Phú Quý cả đời cũng không có gặp được.”
Thẩm Kim Triều:..
Nàng biết nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng nàng cảm giác, cái người sư muội của Lâu Già, cùng hắn một giuộc giống nhau, đều là không bình thường…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro