Nữ Phụ Đam Mỹ Cùng Với Tình Địch He
Chương 26
2024-09-20 08:34:39
Lúc này, một bàn tay nhỏ nắm lấy nàng góc váy.
Thẩm Kim Triều bị lực kéo này liền dừng lại bước chân, nàng cúi đầu, thấy một khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu.
Tóc tai của tiểu khất cái cực kỳ lộn xộn, trên người bọc tầng tầng lớp vải rách không ra dạng gì, nó vừa dày lại vừa bẩn, đến gần quan sát thậm chí có thể thấy rận đang không ngừng bò trên đầu hắn.
Tay của nó rất nhỏ, vừa bẩn vừa đen, chỉ sờ soạng một phen trên váy của Thẩm Kim Triều, liền lưu lại vết bẩn nho nhỏ.
Thẩm Kim Triều trước đây chưa bao giờ gặp qua hài tử nào như vậy cả, ở Lạc An, khu vực nàng ở, trước nay đều là phồn hoa tráng lệ trị an và đường xã đều rất tốt, khất cái cùng người nghèo, là không được phép xuất hiện ở đây.
“Ngươi có chuyện gì sao?”
Thẩm Kim Triều không biết vì cái gì trong lòng có chút khó chịu, sự khó chịu này thậm chí còn nặng hơn lòng tự mình ghét bỏ chính mình của nàng, làm nàng không dám nhìn kỹ vào đôi mắt tiểu khất cái.
Có lẽ là giọng nói của nàng cực kỳ ôn nhu khiến cho tiểu khất cái có thêm dũng khí, tiểu khất cái buông ra tay, lui ra phía sau vài bước, không ngừng vừa khóc vừa dập đầu: “Cầu tiểu thư ra tay giúp, cứu mạng gia gia của ta! Cầu tiểu thư phát thiện tâm, cứu mạng gia của ta!”
Thẩm Kim Triều hoảng sợ, nhất thời thân mình ngồi xổm xuống ngăn lại tiểu khất cái, lại ngẩng đầu khắp nơi tìm kiếm bóng hình Lâu Già, nhìn ngó thế nào cũng nhìn không thấy thân ảnh của hắn.
“Ngươi trước tiên đừng khóc, có chuyện gì chậm rãi nói rõ ra xem?”
Tìm không thấy người, lại không có khả năng bỏ xuống tiểu khất cái này rời đi, Thẩm Kim Triều chỉ có thể trấn an tiểu khất cái này trước đã.
Tiểu khất cái liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào mà nói: “Không được... không được, tiểu thư, gia gia của ta sắp chết, chờ không được, cầu tiểu thư cứu cứu gia gia của ta đi!”
Thẩm Kim Triều lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, chân tay luống cuống: “Làm thế nào để giúp người?”
Nàng nhớ lại mấy khuê mật bằng hữu tốt nàng chia sẻ chuyện xưa, trong đó một người đã từng cũng gặp qua ăn xin khất cái, khi đó trên người nàng ta lại không bạc, liền tùy tay cho người nọ một cái trâm.
Thẩm Kim Triều trên người hiện giờ cũng không có tiền bạc, nàng theo bản năng cũng muốn gỡ xuống một cây trâm, rồi lại nhớ tới, cái trâm này đều không phải là đồ riêng của nàng, mà là thuộc về Lâu Già.
Ánh mắt của tiểu khất cái hơi lóe, chớp mắt đi, lại khôi phục bộ dạng hề hề đáng thương, cầu xin nói: “Cầu tiểu thư cùng nô đi một chuyến đến y quán, trong quán đại phu xem tiểu thư trang điểm ăn mặc kiểu này, nhất định sẽ nguyện ý đến tận nhà để khám cho nô gia gia!”
Thẩm Kim Triều do dự: “Có thể từ từ được không, ta cùng đồng bạn ta đi rời ra……”
Mặc dù Lâu Già có đối xử như thế nào cũng không tính bạn bè của nàng, nhưng ở Hồ Thành, Thẩm Kim Triều xác thật chỉ nhận thức một người quen là hắn, nàng cũng không dám tự mình đi loạn khắp nơi đây.
Hơn nữa nếu thế còn bị Lâu Già hiểu lầm bản thân mình tìm cớ bỏ trốn, không biết lại sinh ra nhiều ít sự tình.
Thẩm Kim Triều bị lực kéo này liền dừng lại bước chân, nàng cúi đầu, thấy một khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu.
Tóc tai của tiểu khất cái cực kỳ lộn xộn, trên người bọc tầng tầng lớp vải rách không ra dạng gì, nó vừa dày lại vừa bẩn, đến gần quan sát thậm chí có thể thấy rận đang không ngừng bò trên đầu hắn.
Tay của nó rất nhỏ, vừa bẩn vừa đen, chỉ sờ soạng một phen trên váy của Thẩm Kim Triều, liền lưu lại vết bẩn nho nhỏ.
Thẩm Kim Triều trước đây chưa bao giờ gặp qua hài tử nào như vậy cả, ở Lạc An, khu vực nàng ở, trước nay đều là phồn hoa tráng lệ trị an và đường xã đều rất tốt, khất cái cùng người nghèo, là không được phép xuất hiện ở đây.
“Ngươi có chuyện gì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Kim Triều không biết vì cái gì trong lòng có chút khó chịu, sự khó chịu này thậm chí còn nặng hơn lòng tự mình ghét bỏ chính mình của nàng, làm nàng không dám nhìn kỹ vào đôi mắt tiểu khất cái.
Có lẽ là giọng nói của nàng cực kỳ ôn nhu khiến cho tiểu khất cái có thêm dũng khí, tiểu khất cái buông ra tay, lui ra phía sau vài bước, không ngừng vừa khóc vừa dập đầu: “Cầu tiểu thư ra tay giúp, cứu mạng gia gia của ta! Cầu tiểu thư phát thiện tâm, cứu mạng gia của ta!”
Thẩm Kim Triều hoảng sợ, nhất thời thân mình ngồi xổm xuống ngăn lại tiểu khất cái, lại ngẩng đầu khắp nơi tìm kiếm bóng hình Lâu Già, nhìn ngó thế nào cũng nhìn không thấy thân ảnh của hắn.
“Ngươi trước tiên đừng khóc, có chuyện gì chậm rãi nói rõ ra xem?”
Tìm không thấy người, lại không có khả năng bỏ xuống tiểu khất cái này rời đi, Thẩm Kim Triều chỉ có thể trấn an tiểu khất cái này trước đã.
Tiểu khất cái liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào mà nói: “Không được... không được, tiểu thư, gia gia của ta sắp chết, chờ không được, cầu tiểu thư cứu cứu gia gia của ta đi!”
Thẩm Kim Triều lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, chân tay luống cuống: “Làm thế nào để giúp người?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nhớ lại mấy khuê mật bằng hữu tốt nàng chia sẻ chuyện xưa, trong đó một người đã từng cũng gặp qua ăn xin khất cái, khi đó trên người nàng ta lại không bạc, liền tùy tay cho người nọ một cái trâm.
Thẩm Kim Triều trên người hiện giờ cũng không có tiền bạc, nàng theo bản năng cũng muốn gỡ xuống một cây trâm, rồi lại nhớ tới, cái trâm này đều không phải là đồ riêng của nàng, mà là thuộc về Lâu Già.
Ánh mắt của tiểu khất cái hơi lóe, chớp mắt đi, lại khôi phục bộ dạng hề hề đáng thương, cầu xin nói: “Cầu tiểu thư cùng nô đi một chuyến đến y quán, trong quán đại phu xem tiểu thư trang điểm ăn mặc kiểu này, nhất định sẽ nguyện ý đến tận nhà để khám cho nô gia gia!”
Thẩm Kim Triều do dự: “Có thể từ từ được không, ta cùng đồng bạn ta đi rời ra……”
Mặc dù Lâu Già có đối xử như thế nào cũng không tính bạn bè của nàng, nhưng ở Hồ Thành, Thẩm Kim Triều xác thật chỉ nhận thức một người quen là hắn, nàng cũng không dám tự mình đi loạn khắp nơi đây.
Hơn nữa nếu thế còn bị Lâu Già hiểu lầm bản thân mình tìm cớ bỏ trốn, không biết lại sinh ra nhiều ít sự tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro