Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để
Chương 6
2024-11-03 19:18:40
Diệp Trấp Đào cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, quay đầu lại thì phát hiện người đó chính là Hạ nhị tẩu, đang tranh giành một chiếc áo với một tiểu thư quý tộc có gò má cao, lông mày dài, cùng gu ăn mặc đáng lo ngại.
Ngày thường nguyên thân ít khi giao tiếp với Hạ nhị tẩu, thỉnh thoảng cũng chỉ nói chuyện ở nơi đông người.
Chỉ cần nói lần gặp mặt trước, thái độ của nhị tẩu với nàng vẫn lạnh nhạt thản nhiên.
Nhưng nói gì thì nói, không ngăn được Diệp Trấp Đào đứng ra giúp đỡ.
Nàng nhanh chóng bước lên, bất ngờ chắn giữa hai người.
Quay mặt về phía quý nữ kia, hai tay chống hông, lý luận: “Người ta đã đặt cọc từ một tháng trước rồi, ngươi không quan tâm mà muốn cướp, có nói lý không đấy?”
Hạ nhị tẩu trợn tròn mắt.
Quý nữ trước mặt thấy nửa đường có Trình Giảo Kim nhảy ra, mày liễu dựng thẳng, “Ngươi là ai?”
“Ta là người qua đường chính nghĩa không thể nhắm mắt làm ngơ!”
Nói xong, đối phương cẩn thận đánh giá nàng vài lần, bỗng cười rộ lên đến run rẩy cả người, “Ta cứ tưởng ai, ngươi chính là tiểu quả phụ mà phủ tướng quân đã đưa về mấy tháng trước nhỉ, nghe nói mẫu thân ngươi là vũ cơ, đã hầu hạ không ít quan lại, nói vậy chắc ngươi cũng thế nhỉ.”
Nói chuyện thì nói chuyện, công kích nhân thân và bôi nhọ danh dự thì không được.
Có thể nhẫn, nhưng không thể nhịn.
Diệp Trấp Đào xắn tay áo lên, ta đây là người nóng tính!
“Bốp——” Quăng một cái tát thật mạnh vào mặt quý nữ, liền làm đầu nàng ta lệch đi.
“Ngươi dám đánh ta!” Quý nữ ôm mặt, tức đến mức môi phát run.
Diệp Trấp Đào buông tay xuống, nói ra câu thoại kinh điển trong các bộ phim cung đấu của TVB, “Đánh ngươi thì đánh ngươi, ngươi còn muốn chọn ngày sao?”
Quý nữ chua chát nghiến răng, “Ngươi có biết sau lưng ta là ai không?”
“Ta không quan tâm sau lưng ngươi là ai, làm người thì phải sòng phẳng, chiếc áo này là nàng ấy đã đặt trước, ngươi muốn cướp, cho dù bẩm lên thiên tử, bọn ta cũng có lý.”
Ngay lúc này, một kẻ thoạt nhìn ăn chơi trác táng, dáng vẻ phù phiếm bước vào cửa hàng, vẻ mặt trắng bách, môi thâm, thân hình gầy gò, hơi còng lưng, trông có vẻ như không sống được lâu.
Quý nữ vừa thấy hắn ta, như thấy được cứu tinh, ôm mặt, nũng nịu nói: “Lang quân, chàng phải làm chủ cho ta.”
“Ai ôi, tiểu tâm can của ta sao thế? Khuôn mặt nhỏ của nàng sao lại đỏ lên vậy?”
“Bị nữ nhân này đánh, nàng ta cướp áo của ta còn đánh ta.”
Nghe vậy, kẻ ăn chơi kia gấp quạt lại, giọng điệu hung tợn, “Ta thật muốn xem là ai dám bắt nạt tiểu tâm can của ta.”
Nhưng khi nhìn thấy mặt Diệp Trấp Đào, thái độ lập tức chuyển biến 180 độ, “Là vị tiểu nương tử này đánh sao?”
“Chiếc áo này vốn là của bọn ta đã đặt trước, nàng ta cố tình cướp, còn mắng bọn ta, lúc này ta mới phản kháng.”
“Một khi đã vậy, là bọn ta không có lý rồi, tiểu nương tử đừng trách.”
“Lang quân!” Quý nữ dậm chân nũng nịu.
Kẻ ăn chơi kia không để ý, kéo nàng ta đến xin lỗi Diệp Trấp Đào.
Quý nẽ không cam lòng liếc oán giận hai người một cái, tức giận bỏ đi.
Hạ nhị tẩu nắm tay Diệp Trấp Đào đầy cảm kích, “Trấp Đào, trước đây ta đã hiểu lầm ngươi, không ngờ lúc có chuyện thì chính ngươi đã ra mặt giúp ta.”
“Không sao.”
Diệp Trấp Đào cười tươi như không có gì.
“Ngươi cũng đến mua sắm quần áo sao?” Hạ nhị tẩu hỏi nàng.
Diệp Trấp Đào ngượng ngùng cười, “Đúng vậy.”
“Chọn được chưa?”
“Còn chưa.”
Đống quần áo cũ kia, giống như rác thải ở thế kỷ hai mươi mốt, đủ loại nam nữ, già trẻ, quần áo lộn xộn chồng chất thành đống, không nói đến việc tìm một bộ đồ đơn sắc, ngay cả một bộ đồ của nữ tử cũng khó tìm.
“Không sao, ta sẽ chọn thêm.”
Nói xong, Diệp Trấp Đào lại định quay về chọn đống quần áo cũ.
Hạ nhị tẩu thấy nàng túng thiếu, trong lòng hiểu ra, lập tức kéo nàng lại, “Trấp Đào, hôm nay ngươi đã giúp ta, ngươi thích bộ quần áo nào? Ta tặng ngươi.”
Diệp Trấp Đào: “! Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Hạ nhị tẩu ngại ngùng nói: “Nương gia của ta là thương gia ở Giang Nam, cái gì cũng không có, chỉ có tiền là nhiều.”
Đại gia nha!
Nhìn xem cái gì gọi là đại gia, chính là đây!
Nàng chọn ba bộ váy dài mùa hè đơn sắc, vui vẻ cùng Hạ nhị tẩu trở về phủ.
Ngày thường nguyên thân ít khi giao tiếp với Hạ nhị tẩu, thỉnh thoảng cũng chỉ nói chuyện ở nơi đông người.
Chỉ cần nói lần gặp mặt trước, thái độ của nhị tẩu với nàng vẫn lạnh nhạt thản nhiên.
Nhưng nói gì thì nói, không ngăn được Diệp Trấp Đào đứng ra giúp đỡ.
Nàng nhanh chóng bước lên, bất ngờ chắn giữa hai người.
Quay mặt về phía quý nữ kia, hai tay chống hông, lý luận: “Người ta đã đặt cọc từ một tháng trước rồi, ngươi không quan tâm mà muốn cướp, có nói lý không đấy?”
Hạ nhị tẩu trợn tròn mắt.
Quý nữ trước mặt thấy nửa đường có Trình Giảo Kim nhảy ra, mày liễu dựng thẳng, “Ngươi là ai?”
“Ta là người qua đường chính nghĩa không thể nhắm mắt làm ngơ!”
Nói xong, đối phương cẩn thận đánh giá nàng vài lần, bỗng cười rộ lên đến run rẩy cả người, “Ta cứ tưởng ai, ngươi chính là tiểu quả phụ mà phủ tướng quân đã đưa về mấy tháng trước nhỉ, nghe nói mẫu thân ngươi là vũ cơ, đã hầu hạ không ít quan lại, nói vậy chắc ngươi cũng thế nhỉ.”
Nói chuyện thì nói chuyện, công kích nhân thân và bôi nhọ danh dự thì không được.
Có thể nhẫn, nhưng không thể nhịn.
Diệp Trấp Đào xắn tay áo lên, ta đây là người nóng tính!
“Bốp——” Quăng một cái tát thật mạnh vào mặt quý nữ, liền làm đầu nàng ta lệch đi.
“Ngươi dám đánh ta!” Quý nữ ôm mặt, tức đến mức môi phát run.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Trấp Đào buông tay xuống, nói ra câu thoại kinh điển trong các bộ phim cung đấu của TVB, “Đánh ngươi thì đánh ngươi, ngươi còn muốn chọn ngày sao?”
Quý nữ chua chát nghiến răng, “Ngươi có biết sau lưng ta là ai không?”
“Ta không quan tâm sau lưng ngươi là ai, làm người thì phải sòng phẳng, chiếc áo này là nàng ấy đã đặt trước, ngươi muốn cướp, cho dù bẩm lên thiên tử, bọn ta cũng có lý.”
Ngay lúc này, một kẻ thoạt nhìn ăn chơi trác táng, dáng vẻ phù phiếm bước vào cửa hàng, vẻ mặt trắng bách, môi thâm, thân hình gầy gò, hơi còng lưng, trông có vẻ như không sống được lâu.
Quý nữ vừa thấy hắn ta, như thấy được cứu tinh, ôm mặt, nũng nịu nói: “Lang quân, chàng phải làm chủ cho ta.”
“Ai ôi, tiểu tâm can của ta sao thế? Khuôn mặt nhỏ của nàng sao lại đỏ lên vậy?”
“Bị nữ nhân này đánh, nàng ta cướp áo của ta còn đánh ta.”
Nghe vậy, kẻ ăn chơi kia gấp quạt lại, giọng điệu hung tợn, “Ta thật muốn xem là ai dám bắt nạt tiểu tâm can của ta.”
Nhưng khi nhìn thấy mặt Diệp Trấp Đào, thái độ lập tức chuyển biến 180 độ, “Là vị tiểu nương tử này đánh sao?”
“Chiếc áo này vốn là của bọn ta đã đặt trước, nàng ta cố tình cướp, còn mắng bọn ta, lúc này ta mới phản kháng.”
“Một khi đã vậy, là bọn ta không có lý rồi, tiểu nương tử đừng trách.”
“Lang quân!” Quý nữ dậm chân nũng nịu.
Kẻ ăn chơi kia không để ý, kéo nàng ta đến xin lỗi Diệp Trấp Đào.
Quý nẽ không cam lòng liếc oán giận hai người một cái, tức giận bỏ đi.
Hạ nhị tẩu nắm tay Diệp Trấp Đào đầy cảm kích, “Trấp Đào, trước đây ta đã hiểu lầm ngươi, không ngờ lúc có chuyện thì chính ngươi đã ra mặt giúp ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao.”
Diệp Trấp Đào cười tươi như không có gì.
“Ngươi cũng đến mua sắm quần áo sao?” Hạ nhị tẩu hỏi nàng.
Diệp Trấp Đào ngượng ngùng cười, “Đúng vậy.”
“Chọn được chưa?”
“Còn chưa.”
Đống quần áo cũ kia, giống như rác thải ở thế kỷ hai mươi mốt, đủ loại nam nữ, già trẻ, quần áo lộn xộn chồng chất thành đống, không nói đến việc tìm một bộ đồ đơn sắc, ngay cả một bộ đồ của nữ tử cũng khó tìm.
“Không sao, ta sẽ chọn thêm.”
Nói xong, Diệp Trấp Đào lại định quay về chọn đống quần áo cũ.
Hạ nhị tẩu thấy nàng túng thiếu, trong lòng hiểu ra, lập tức kéo nàng lại, “Trấp Đào, hôm nay ngươi đã giúp ta, ngươi thích bộ quần áo nào? Ta tặng ngươi.”
Diệp Trấp Đào: “! Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Hạ nhị tẩu ngại ngùng nói: “Nương gia của ta là thương gia ở Giang Nam, cái gì cũng không có, chỉ có tiền là nhiều.”
Đại gia nha!
Nhìn xem cái gì gọi là đại gia, chính là đây!
Nàng chọn ba bộ váy dài mùa hè đơn sắc, vui vẻ cùng Hạ nhị tẩu trở về phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro