Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để
Chương 65
2024-11-08 19:37:08
Hạ Chiếu là chiến thần trời sinh, Hạ gia quân chỉ dưới tay hắn mới là tinh nhuệ bất khả chiến bại, hắn chỉ mất bảy ngày đã dẹp yên quân khởi nghĩa, đẩy lùi Bắc Địch.
Trong cung cũng không yên ổn, sau khi ra lệnh giam Lục hoàng tử, sức khỏe của lão Hoàng đế ngày càng lụn bại, suốt ngày ho khan đến mức như muốn phổi rơi ra.
Người ta thường nói, trước khi chết, dù ngu ngốc đến đâu cũng sẽ có một khoảnh khắc tỉnh táo, câu này không sai. Lão Hoàng đế ngu ngốc cả đời, trước khi c.h.ế.t bỗng nhiên hồi quang phản chiếu, nhận ra rằng Tần Thái úy không thể dùng, Tần quý phi không thể sủng, Lục hoàng tử càng không thể kế thừa sự nghiệp đại thống.
Ông ta gọi tổng quản thái giám bên cạnh đến, cho gọi Thập Lục hoàng tử, Thập Lục hoàng tử năm nay mới mười một tuổi, thấy lão phụ thân gần đất xa trời, hoảng sợ quỳ trước giường của lão Hoàng đế.
Hoàng đế sờ sờ đầu cậu ta, “Nhi tử đừng khóc, con là một đứa trẻ tốt, trẫm không còn sống được bao lâu nữa.”
“Phụ hoàng thân thể khỏe mạnh…”
Hoàng đế ho khan, cắt ngang lời tiểu nhi tử, thở dài một hơi.
“Đứa trẻ ngốc, đừng nói những lời vô nghĩa, trẫm biết rõ cơ thể mình, trước trẫm thích uống đan dược, thật sự nghĩ đến ngàn thu vạn đại, trẫm thực sự không nỡ rời xa giang sơn này, trẫm không muốn c.h.ế.t cũng không nguyện chết… Nhưng đến bước này, hình như cũng chỉ có vậy.”
Ông ta cố gắng ngồi dậy, đưa cho Thập Lục hoàng tử bản chiếu thư đã viết sẵn, “Hôm nay trẫm gọi con đến, là chuẩn bị truyền ngôi cho con.”
Đứa trẻ mười một tuổi hoảng sợ cúi đầu, “Nhi thần, nhi thần làm sao có thể gánh vác trọng trách này.”
“Đừng sợ, trẫm đã chọn cho con những hiền thần, bọn họ sẽ giúp trợ giúp con ngồi vững vị trí này.”
Thập Lục hoàng tử ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Nghe lão Hoàng đế tiếp tục nói: “Người của tam ca của con, con đều có thể dùng, Hạ Chiếu, Thượng Quan Hổ đều là nhân tài, còn về phe Lục hoàng tử, phụ hoàng sẽ giúp con xử lý, đặc biệt là Tần Khuê, những năm qua ông ta lợi dụng trẫm say mê luyện đan, dưới mí mắt trẫm kéo bè kết phái, làm việc tham ô, đặt dân sinh vào cảnh khốn cùng, còn tưởng trẫm không biết.”
Thập Lục hoàng tử dường như có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của cậu ta, phụ hoàng luôn rất sủng ái Tần Thái úy và Tần quý phi, tam ca là người chính trực như thế lại bị Tần quý phi bôi nhọ, phụ hoàng không điều tra, chỉ giam tam ca vào tông nhân phủ, để tam ca phải tự sát để chứng minh sự trong sạch.
Giờ đây phụ hoàng lại nói, sẽ xử lý Tần Khuê và quý phi, làm sao khiến cậu ta không sợ hãi?
Lão Hoàng đế tự nhiên không bỏ qua sự nghi hoặc trong mắt tiểu nhi tử, chậm rãi nói: “Có phải con đang nghĩ, trước đây rõ ràng là trẫm rất sủng ái Tần Khuê, sao giờ lại muốn g.i.ế.c ông ta? Rõ ràng ghét bỏ tam ca con, tại sao lại chọn người của hắn để giúp con? Có những chuyện không thể nhìn bề ngoài… Lão Tam đứa nhỏ này thật sự da mặt quá mỏng, không giống lão Lục.”
Lão Tam quá chân thành, để chứng minh sự trong sạch mà tự sát trong ngục, không tranh luận gì cả, trong khi lão Lục thì mặt dày hơn nhiều, bị nhốt trong chuồng heo ba ngày vẫn sống tốt.
Bên ngoài truyền đến sự náo động, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng đế.
Chỉ thấy nội thị vốn đứng bên ngoài vội vàng chạy vào, “Thánh thượng, không xong rồi, Lục hoàng tử và Tần Thái úy đang mang binh mã đến đây!”
Trong cung cũng không yên ổn, sau khi ra lệnh giam Lục hoàng tử, sức khỏe của lão Hoàng đế ngày càng lụn bại, suốt ngày ho khan đến mức như muốn phổi rơi ra.
Người ta thường nói, trước khi chết, dù ngu ngốc đến đâu cũng sẽ có một khoảnh khắc tỉnh táo, câu này không sai. Lão Hoàng đế ngu ngốc cả đời, trước khi c.h.ế.t bỗng nhiên hồi quang phản chiếu, nhận ra rằng Tần Thái úy không thể dùng, Tần quý phi không thể sủng, Lục hoàng tử càng không thể kế thừa sự nghiệp đại thống.
Ông ta gọi tổng quản thái giám bên cạnh đến, cho gọi Thập Lục hoàng tử, Thập Lục hoàng tử năm nay mới mười một tuổi, thấy lão phụ thân gần đất xa trời, hoảng sợ quỳ trước giường của lão Hoàng đế.
Hoàng đế sờ sờ đầu cậu ta, “Nhi tử đừng khóc, con là một đứa trẻ tốt, trẫm không còn sống được bao lâu nữa.”
“Phụ hoàng thân thể khỏe mạnh…”
Hoàng đế ho khan, cắt ngang lời tiểu nhi tử, thở dài một hơi.
“Đứa trẻ ngốc, đừng nói những lời vô nghĩa, trẫm biết rõ cơ thể mình, trước trẫm thích uống đan dược, thật sự nghĩ đến ngàn thu vạn đại, trẫm thực sự không nỡ rời xa giang sơn này, trẫm không muốn c.h.ế.t cũng không nguyện chết… Nhưng đến bước này, hình như cũng chỉ có vậy.”
Ông ta cố gắng ngồi dậy, đưa cho Thập Lục hoàng tử bản chiếu thư đã viết sẵn, “Hôm nay trẫm gọi con đến, là chuẩn bị truyền ngôi cho con.”
Đứa trẻ mười một tuổi hoảng sợ cúi đầu, “Nhi thần, nhi thần làm sao có thể gánh vác trọng trách này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng sợ, trẫm đã chọn cho con những hiền thần, bọn họ sẽ giúp trợ giúp con ngồi vững vị trí này.”
Thập Lục hoàng tử ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Nghe lão Hoàng đế tiếp tục nói: “Người của tam ca của con, con đều có thể dùng, Hạ Chiếu, Thượng Quan Hổ đều là nhân tài, còn về phe Lục hoàng tử, phụ hoàng sẽ giúp con xử lý, đặc biệt là Tần Khuê, những năm qua ông ta lợi dụng trẫm say mê luyện đan, dưới mí mắt trẫm kéo bè kết phái, làm việc tham ô, đặt dân sinh vào cảnh khốn cùng, còn tưởng trẫm không biết.”
Thập Lục hoàng tử dường như có chút ngạc nhiên, trong ấn tượng của cậu ta, phụ hoàng luôn rất sủng ái Tần Thái úy và Tần quý phi, tam ca là người chính trực như thế lại bị Tần quý phi bôi nhọ, phụ hoàng không điều tra, chỉ giam tam ca vào tông nhân phủ, để tam ca phải tự sát để chứng minh sự trong sạch.
Giờ đây phụ hoàng lại nói, sẽ xử lý Tần Khuê và quý phi, làm sao khiến cậu ta không sợ hãi?
Lão Hoàng đế tự nhiên không bỏ qua sự nghi hoặc trong mắt tiểu nhi tử, chậm rãi nói: “Có phải con đang nghĩ, trước đây rõ ràng là trẫm rất sủng ái Tần Khuê, sao giờ lại muốn g.i.ế.c ông ta? Rõ ràng ghét bỏ tam ca con, tại sao lại chọn người của hắn để giúp con? Có những chuyện không thể nhìn bề ngoài… Lão Tam đứa nhỏ này thật sự da mặt quá mỏng, không giống lão Lục.”
Lão Tam quá chân thành, để chứng minh sự trong sạch mà tự sát trong ngục, không tranh luận gì cả, trong khi lão Lục thì mặt dày hơn nhiều, bị nhốt trong chuồng heo ba ngày vẫn sống tốt.
Bên ngoài truyền đến sự náo động, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng đế.
Chỉ thấy nội thị vốn đứng bên ngoài vội vàng chạy vào, “Thánh thượng, không xong rồi, Lục hoàng tử và Tần Thái úy đang mang binh mã đến đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro