Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Cút…cmn! (1)
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong lời chia tay, trong lòng Sầm Tuế cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Cô muốn nhanh chóng đọc hết cuốn Trân Bảo Lục, cho nên tiết học này vẫn vùi đầu đọc sách.
Sau khi tan học, cô không trực tiếp đi về nhà mà là trở lại ký túc xá của mình.
Bình thường cô ở cả hai nơi, ở lại ký túc xá trong trường hay là về nhà, tất cả đều dựa vào tâm tình của cô ngày hôm đó thế nào.
Quan hệ giữa Sầm Tuế và ba bạn nữ khác cùng phòng trong ký túc xá không tốt mà cũng không xấu.
Bình thường không ai nói với ai lời nào, ở trong trạng thái coi nhẹ lẫn nhau, Sầm Tuế đối với các cô không có hứng thú, các cô cũng giống như những người khác, không có việc gì làm thì lén lút đem chuyện của Sầm Tuế mang ra làm trò cười, tìm kiếm niềm vui.
Thời điểm mà Sầm Tuế trở lại túc xá, ba nữ sinh kia đã ở trong phòng.
Nghe được tiếng trò chuyện rõ ràng truyền ra từ trong phòng, cô nhìn cánh cửa đang khép hờ, đứng ở ngoài cửa chứ không lập tức đi vào.
Bạn cùng phòng số một nói: "Hôm nay Sầm Tuế uống nhầm thuốc phải không?"
Bạn cùng phòng số hai hơi cười cười: "Tớ thấy là uống đúng thuốc mới đúng, cậu ấy trước kia có bệnh, hiện tại cảm giác mới đột nhiên bình thường."
Bạn cùng phòng số ba: "Các cậu không nhìn thấy đâu, cái biểu tình khiếp sợ trên khuôn mặt mọi người lúc đó á."
Bạn cùng phòng số một: "Nhưng nói một cách nghiêm tức, cậu ấy thật sự rất xinh đẹp, không những vậy lại còn rất gợi cảm nữa. Còn có cái lúc mà cậu ấy cười nói lời chia tay, Trần Vũ tái xanh cả mặt, tớ thấy sướng hết cả người, thật con mẹ nó quá hả giận! Con gái thì nên sống như thế, cần gì phải quỳ liếm mấy cái thằng chó chết đó! Ỷ vào mình dáng dấp không tồi, cảm thấy muốn làm gì thì làm sao?"
Bạn cùng phòng số hai: "Nếu cậu ấy thật sự tỉnh ngộ, bỏ quách Trần Vũ đi cũng không tiếp tục bám dính lấy anh ta nữa, thì nói thật tớ cảm thấy cũng có chút thích cậu ấy. Con gái đẹp nhất ở thời điểm được là chính mình, vì đàn ông mà làm mất đi bản thân cùng cá tính của mình, như vậy không được rồi."
Bạn cùng phòng số ba nói xéo: "Không phải bình thường cậu cũng nói xấu cậu ấy, nói đến rất vui vẻ sao?"
Bạn cùng phòng số hai "Hừ" một tiếng: "Anti chuyển thành fan, cậu thì biết cái gì!"
Bạn cùng phòng số một: "Tớ cầu nguyện cậu ấy thật sự đừng có để ý tới Trần Vũ kia nữa, các cậu nói thử xem, anh ta ngoại trừ dáng dấp đẹp trai, trong nhà có tiền một chút, còn có cái gì tốt chứ? Vừa lông bông vừa phóng túng, hết lần này tới lần khác còn nhiều nữ sinh thích anh ta như thế, haizz..."
Bạn cùng phòng số hai: "Anh ta chính là ỷ vào có nhiều nữ sinh thích, không thiếu bạn gái, mới cặn bã như vậy. Anh ta đối với Sầm Tuế cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nghe nói bình thường cũng không ở bên cậu ấy, cơ bản đều là bỏ mặc cậu ấy, chính ra cậu ấy còn không quan trọng bằng đám bạn bè của anh ta đâu."
Bạn cùng phòng số ba: "Huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo..."
Sầm Tuế nghe đến đó, không tiếp tục đứng ngoài nữa, đưa tay đẩy cửa ra.
Ba người bạn cùng phòng rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ trở về, thời điểm thấy được cô cả ba bỗng nhiên sửng sốt, im lặng không nói tiếng nào.
Sau khi ngậm miệng, lén lút đưa mắt nhìn nhau, lúng túng nghĩ, không biết có bị Sầm Tuế nghe được hay không.
Sầm Tuế thì vẫn giống như ngày thường, trước tiên đến chỗ nằm của mình, treo túi xách lên rồi ngồi xuống, không nói gì cả.
Ngồi ở bên cạnh bàn, cô kéo cái ghế ra một chút, lật cuốn Trân Bảo Lục ra lại tiếp tục vùi đầu đọc sách, cô định đọc nốt nội dung phần còn lại.
Nói xong lời chia tay, trong lòng Sầm Tuế cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Cô muốn nhanh chóng đọc hết cuốn Trân Bảo Lục, cho nên tiết học này vẫn vùi đầu đọc sách.
Sau khi tan học, cô không trực tiếp đi về nhà mà là trở lại ký túc xá của mình.
Bình thường cô ở cả hai nơi, ở lại ký túc xá trong trường hay là về nhà, tất cả đều dựa vào tâm tình của cô ngày hôm đó thế nào.
Quan hệ giữa Sầm Tuế và ba bạn nữ khác cùng phòng trong ký túc xá không tốt mà cũng không xấu.
Bình thường không ai nói với ai lời nào, ở trong trạng thái coi nhẹ lẫn nhau, Sầm Tuế đối với các cô không có hứng thú, các cô cũng giống như những người khác, không có việc gì làm thì lén lút đem chuyện của Sầm Tuế mang ra làm trò cười, tìm kiếm niềm vui.
Thời điểm mà Sầm Tuế trở lại túc xá, ba nữ sinh kia đã ở trong phòng.
Nghe được tiếng trò chuyện rõ ràng truyền ra từ trong phòng, cô nhìn cánh cửa đang khép hờ, đứng ở ngoài cửa chứ không lập tức đi vào.
Bạn cùng phòng số một nói: "Hôm nay Sầm Tuế uống nhầm thuốc phải không?"
Bạn cùng phòng số hai hơi cười cười: "Tớ thấy là uống đúng thuốc mới đúng, cậu ấy trước kia có bệnh, hiện tại cảm giác mới đột nhiên bình thường."
Bạn cùng phòng số ba: "Các cậu không nhìn thấy đâu, cái biểu tình khiếp sợ trên khuôn mặt mọi người lúc đó á."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn cùng phòng số một: "Nhưng nói một cách nghiêm tức, cậu ấy thật sự rất xinh đẹp, không những vậy lại còn rất gợi cảm nữa. Còn có cái lúc mà cậu ấy cười nói lời chia tay, Trần Vũ tái xanh cả mặt, tớ thấy sướng hết cả người, thật con mẹ nó quá hả giận! Con gái thì nên sống như thế, cần gì phải quỳ liếm mấy cái thằng chó chết đó! Ỷ vào mình dáng dấp không tồi, cảm thấy muốn làm gì thì làm sao?"
Bạn cùng phòng số hai: "Nếu cậu ấy thật sự tỉnh ngộ, bỏ quách Trần Vũ đi cũng không tiếp tục bám dính lấy anh ta nữa, thì nói thật tớ cảm thấy cũng có chút thích cậu ấy. Con gái đẹp nhất ở thời điểm được là chính mình, vì đàn ông mà làm mất đi bản thân cùng cá tính của mình, như vậy không được rồi."
Bạn cùng phòng số ba nói xéo: "Không phải bình thường cậu cũng nói xấu cậu ấy, nói đến rất vui vẻ sao?"
Bạn cùng phòng số hai "Hừ" một tiếng: "Anti chuyển thành fan, cậu thì biết cái gì!"
Bạn cùng phòng số một: "Tớ cầu nguyện cậu ấy thật sự đừng có để ý tới Trần Vũ kia nữa, các cậu nói thử xem, anh ta ngoại trừ dáng dấp đẹp trai, trong nhà có tiền một chút, còn có cái gì tốt chứ? Vừa lông bông vừa phóng túng, hết lần này tới lần khác còn nhiều nữ sinh thích anh ta như thế, haizz..."
Bạn cùng phòng số hai: "Anh ta chính là ỷ vào có nhiều nữ sinh thích, không thiếu bạn gái, mới cặn bã như vậy. Anh ta đối với Sầm Tuế cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nghe nói bình thường cũng không ở bên cậu ấy, cơ bản đều là bỏ mặc cậu ấy, chính ra cậu ấy còn không quan trọng bằng đám bạn bè của anh ta đâu."
Bạn cùng phòng số ba: "Huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo..."
Sầm Tuế nghe đến đó, không tiếp tục đứng ngoài nữa, đưa tay đẩy cửa ra.
Ba người bạn cùng phòng rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ trở về, thời điểm thấy được cô cả ba bỗng nhiên sửng sốt, im lặng không nói tiếng nào.
Sau khi ngậm miệng, lén lút đưa mắt nhìn nhau, lúng túng nghĩ, không biết có bị Sầm Tuế nghe được hay không.
Sầm Tuế thì vẫn giống như ngày thường, trước tiên đến chỗ nằm của mình, treo túi xách lên rồi ngồi xuống, không nói gì cả.
Ngồi ở bên cạnh bàn, cô kéo cái ghế ra một chút, lật cuốn Trân Bảo Lục ra lại tiếp tục vùi đầu đọc sách, cô định đọc nốt nội dung phần còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro