Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Dẹp Quầy Bỏ Chạ...
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Việc tìm ra nguồn gốc lịch sử của những đồ cổ một phần cũng nằm trong các bước để có thể giám định thứ đó.
Giá trị của đồ cổ vốn dĩ đều nhờ vào việc lưu truyền của bản thân nó trong lịch sử.
Sầm Tuế cũng rất phối hợp, cùng anh đi ra ngoài.
Trong khi Vinh Mặc đang khóa cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn một lần, ghi nhớ tên của của hiệu này là Trân Bảo Trai.
Mà ngay khi nhìn xong cái tên này, cô bất chợt ngây người một lúc, theo bản năng cô lập tức nhớ tới chủ của cái sạp hàng kia đã nói đi nói lại hai chữ, duyên phận.
Rồi lại nhớ lúc cô ở thư phòng nhà mình lục lọi ra được cuốn sách tên Trân Bảo Lục.
Hồi chiều khi cô đứng ở sạp hàng đó nhìn thấy miếng ngọc này, cô cũng luôn có cái cảm giác giống như bây giờ.
Không hiểu sao nhưng cảm giác đây chính là duyên phận.
Vinh Mặc khóa xong cửa quay ra thấy cô đang ngây người, thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Sầm Tuế lập tức lấy lại tinh thần, thu lại tầm nhìn từ cái biển hiệu mạ vàng kia rồi cười nói: "Không có gì."
Có lẽ do cô nghĩ nhiều rồi, quý với hiếm gì chứ, thời điểm bây giờ đồ cổ quá phổ biến rồi, căn bản không phải một chữ gì quá đặc biệt.
Không nghĩ nhiều những việc mơ hồ lại vô dụng như vậy nữa, Sầm Tuế đưa Vinh Mặc đến nơi có sạp hàng kia kiểm tra.
Kết quả khi vừa mới đến nơi, cô phát hiện ra cái sạp hàng cô đã mua đồ trước đó không còn ở đấy nữa. Cô nhanh chóng hỏi chủ sạp hàng bên cạnh, ông ta lập tức chỉ về phía kia nói: "Cô vừa đi được không lâu thì người chủ đó thu dọn hàng quay về rồi."
Nghe đến đây, Sầm Tuế lập tức hiểu, cái người này cũng đáo để quá cơ, nghĩ vận khí mình tốt, kiếm được một món lời to lớn thì sợ người ta quay lại tìm mình làm phiền nên thu hàng chạy mất rồi!
Cô đứng tại chỗ cũ chớp mắt đến cạn lời: "Cũng chỉ là năm mươi tệ, không đến mức đó chứ?"
Người chủ sạp bên cạnh cũng bất ngờ, cảm thấy khó tin nhìn Sầm Tuế: "Không ngờ là cô biết bản thân mình bị lừa rồi?"
Sầm Tuế không phủ nhận nói: "Coi như ông ta lỗ đi, ngài có biết nhà ông ta ở đâu không?"
Chủ sạp kia lắc đầu: "Cái này thì tôi không biết."
Nói xong còn cười một tiếng: "Cô gái à cô cũng thật là ngốc nghếch, ông ta lừa cô những năm mươi tệ, cô còn nói ông ta lỗ to."
Sầm Tuế nhìn người này nhưng lười giải thích, chỉ nói đơn giản nhất: "Sau này mấy người sẽ biết."
Chủ sạp lại cười lớn, phát hiện ra cô gái này rất biết chọc người khác cười.
Mà Sầm Tuế cũng không hề quan tâm đến suy nghĩ của mấy người họ, xoay người nhìn về phía Vinh Mặc nhún vai một cái.
Vinh Mặc thở ra một hơi nhẹ: "Không cần vội, đợi vài ngày nữa, ông ta nghĩ có thể lừa thêm được ai, nói không chừng sẽ quay lại thôi, chúng ta cứ chờ đi, cô nhớ được ông ta trông như thế nào là tốt rồi."
Sầm Tuế gật đầu chuẩn bị đi khỏi đây.
Vinh Mặc cũng không quay về cửa hàng đồ cổ mà cùng cô đi đến cổng ra của Cổ Thành, nhìn cô không hề cầm gì trong tay mới bỗng nhiên nghĩ ra: "Cái chai cuộn tơ vàng kia của cô..."
Sầm Tuế vẫn rất bình thường, không quan tâm mấy.
Cô nói: "Tặng anh đó, dù sao thì cũng là hàng nhái, không đáng bao nhiêu tiền."
Vinh Mặc cười khẽ một tiếng: "Cô cố tình mua nó sao?"
Sầm Tuế gật đầu: "Cũng không thể cứ vậy mà lợi dụng người ta được."
Vinh Mặc cảm thấy cô gái này có chút thú vị, nhưng anh cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ bảo: "Có kết quả khảo nghiệm xong tôi sẽ liên lạc với cô."
Sầm Tuế cách lối ra ở Cổ Thành khá xa, Vinh Mặc đi đến bãi đỗ xe để khởi động xe.
Vừa ngồi xuống, xe còn chưa kịp nổ máy thì anh đã gọi cho thầy giáo đại học Triệu Minh Viễn.
Sau hai tiếng chuông thì có người bắt máy, anh hỏi: "Thầy Triệu, bây giờ thầy có rảnh không, ở chỗ em có đồ muốn đưa cho thầy xem."
Việc tìm ra nguồn gốc lịch sử của những đồ cổ một phần cũng nằm trong các bước để có thể giám định thứ đó.
Giá trị của đồ cổ vốn dĩ đều nhờ vào việc lưu truyền của bản thân nó trong lịch sử.
Sầm Tuế cũng rất phối hợp, cùng anh đi ra ngoài.
Trong khi Vinh Mặc đang khóa cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn một lần, ghi nhớ tên của của hiệu này là Trân Bảo Trai.
Mà ngay khi nhìn xong cái tên này, cô bất chợt ngây người một lúc, theo bản năng cô lập tức nhớ tới chủ của cái sạp hàng kia đã nói đi nói lại hai chữ, duyên phận.
Rồi lại nhớ lúc cô ở thư phòng nhà mình lục lọi ra được cuốn sách tên Trân Bảo Lục.
Hồi chiều khi cô đứng ở sạp hàng đó nhìn thấy miếng ngọc này, cô cũng luôn có cái cảm giác giống như bây giờ.
Không hiểu sao nhưng cảm giác đây chính là duyên phận.
Vinh Mặc khóa xong cửa quay ra thấy cô đang ngây người, thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Sầm Tuế lập tức lấy lại tinh thần, thu lại tầm nhìn từ cái biển hiệu mạ vàng kia rồi cười nói: "Không có gì."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ do cô nghĩ nhiều rồi, quý với hiếm gì chứ, thời điểm bây giờ đồ cổ quá phổ biến rồi, căn bản không phải một chữ gì quá đặc biệt.
Không nghĩ nhiều những việc mơ hồ lại vô dụng như vậy nữa, Sầm Tuế đưa Vinh Mặc đến nơi có sạp hàng kia kiểm tra.
Kết quả khi vừa mới đến nơi, cô phát hiện ra cái sạp hàng cô đã mua đồ trước đó không còn ở đấy nữa. Cô nhanh chóng hỏi chủ sạp hàng bên cạnh, ông ta lập tức chỉ về phía kia nói: "Cô vừa đi được không lâu thì người chủ đó thu dọn hàng quay về rồi."
Nghe đến đây, Sầm Tuế lập tức hiểu, cái người này cũng đáo để quá cơ, nghĩ vận khí mình tốt, kiếm được một món lời to lớn thì sợ người ta quay lại tìm mình làm phiền nên thu hàng chạy mất rồi!
Cô đứng tại chỗ cũ chớp mắt đến cạn lời: "Cũng chỉ là năm mươi tệ, không đến mức đó chứ?"
Người chủ sạp bên cạnh cũng bất ngờ, cảm thấy khó tin nhìn Sầm Tuế: "Không ngờ là cô biết bản thân mình bị lừa rồi?"
Sầm Tuế không phủ nhận nói: "Coi như ông ta lỗ đi, ngài có biết nhà ông ta ở đâu không?"
Chủ sạp kia lắc đầu: "Cái này thì tôi không biết."
Nói xong còn cười một tiếng: "Cô gái à cô cũng thật là ngốc nghếch, ông ta lừa cô những năm mươi tệ, cô còn nói ông ta lỗ to."
Sầm Tuế nhìn người này nhưng lười giải thích, chỉ nói đơn giản nhất: "Sau này mấy người sẽ biết."
Chủ sạp lại cười lớn, phát hiện ra cô gái này rất biết chọc người khác cười.
Mà Sầm Tuế cũng không hề quan tâm đến suy nghĩ của mấy người họ, xoay người nhìn về phía Vinh Mặc nhún vai một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vinh Mặc thở ra một hơi nhẹ: "Không cần vội, đợi vài ngày nữa, ông ta nghĩ có thể lừa thêm được ai, nói không chừng sẽ quay lại thôi, chúng ta cứ chờ đi, cô nhớ được ông ta trông như thế nào là tốt rồi."
Sầm Tuế gật đầu chuẩn bị đi khỏi đây.
Vinh Mặc cũng không quay về cửa hàng đồ cổ mà cùng cô đi đến cổng ra của Cổ Thành, nhìn cô không hề cầm gì trong tay mới bỗng nhiên nghĩ ra: "Cái chai cuộn tơ vàng kia của cô..."
Sầm Tuế vẫn rất bình thường, không quan tâm mấy.
Cô nói: "Tặng anh đó, dù sao thì cũng là hàng nhái, không đáng bao nhiêu tiền."
Vinh Mặc cười khẽ một tiếng: "Cô cố tình mua nó sao?"
Sầm Tuế gật đầu: "Cũng không thể cứ vậy mà lợi dụng người ta được."
Vinh Mặc cảm thấy cô gái này có chút thú vị, nhưng anh cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ bảo: "Có kết quả khảo nghiệm xong tôi sẽ liên lạc với cô."
Sầm Tuế cách lối ra ở Cổ Thành khá xa, Vinh Mặc đi đến bãi đỗ xe để khởi động xe.
Vừa ngồi xuống, xe còn chưa kịp nổ máy thì anh đã gọi cho thầy giáo đại học Triệu Minh Viễn.
Sau hai tiếng chuông thì có người bắt máy, anh hỏi: "Thầy Triệu, bây giờ thầy có rảnh không, ở chỗ em có đồ muốn đưa cho thầy xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro