Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Khí Phách Đại T...
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô hiện tại đang mặc một chiếc váy dài màu trắng thanh thuần, bên ngoài khoác một chiếc vest ngắn, mái tóc đen dài đến ngang lưng, tùy tiện xõa thẳng trên vai.
Đây chính là kiểu con gái mà Trần Vũ thích—ôn nhu thục nữ, đơn giản thanh thuần.
Nữ chính trong tiểu thuyết Lâm Vũ Tây, chính là kiểu bạch liên hoa ôn nhu như vậy.
Sầm Tuế hít một hơi thật sâu, nhìn lại chiếc váy trắng dài đang mặc cùng mái tóc đen xõa thẳng của bản thân, bất mãn hừ một tiếng.
Cô không phải cảm thấy trang phục đang mặc thật xấu, chỉ là bản chất con người cô không phải là cái dạng ôn nhu thục nữ kia, ngoại hình cũng không phải, vì vậy bộ trang phục mặc trên người cô lại đem đến cảm giác không hài hòa khó giải thích.
Tất cả cách ăn mặc trang điểm của Sầm Tuế đều dựa trên sở thích của Trần Vũ, để phù hợp với sở thích của anh cũng như kiểu quần áo cô mặc, Sầm Tuế luôn cố gắng làm ra vẻ ôn nhu dịu dàng. Vì vậy nhiều lúc chính cô cảm thấy bản thân mình rất giả tạo.
Một người vì tình yêu mà đánh mất bản thân, đến cả phong cách ăn mặc cũng thuận theo sở thích của người đó, chính là cô chứ ai.
Điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, Sầm Tuế cẩn thận nhìn lại vé xem phim trong tay, bắt đầu lục tìm cảnh tượng này trong ký ức.
Nếu như cô nhớ không lầm, hai ngày trước Trần Vũ tùy tiện nói muốn đi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng mới phát hành gần đây, cô liên cùng anh hẹn thời gian, rồi mua hai tấm vé xem phim.
Mua được vé xong cô nhắn tin gửi thời gian và vị trí cho Trần Vũ, trong lòng rất mong chờ buổi hẹn hò ngày hôm nay.
Kết quả cô cầm vé đứng đợi anh ở rạp đến tận lúc phim sắp chiếu, Trần Vũ vẫn chưa đến.
Cô gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh đều không nghe, mãi sau anh rốt cuộc cũng nhận, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến nhưng âm thanh ồn ào, anh rõ ràng đang làm gì đó, ngữ khí thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì?”
Trong lúc còn làm công cụ bị tình yêu che mờ mắt, Sầm Tuế hèn mọn đến muốn mạng.
Rõ ràng cô vừa có tiền, vừa xinh đẹp, cái gì cũng không thiếu, nhưng trước mặt Trần Vũ lại không thể cứng đầu một chút, không dám giận càng không dám vô lý náo loạn, bởi vì Trần Vũ vốn dĩ không thèm để ý đến cô.
Nhưng Trần Vũ là tất cả đối với cô, không có anh, cô sống không nổi.
Đoạn thời gian này cô vẫn chỉ là một đứa ngây thơ, ngoài tình yêu ra, cô cái gì cũng chưa từng để tâm.
Sau này trong tiểu thuyết cô biến thành tâm lý méo mó hắc hóa, cũng tại vì Trần Vũ đã yêu Lâm Vũ Tây, hơn nữa còn là chân tình thực cảm, đối với những cô gái khác hoàn toàn không giống. Cô cảm thấy yêu chính là một loại vũ nhục cực đại, không trải qua kích thích, sẽ trở nên cực đoan.
Sầm Tuế vẫn còn nhớ dáng vẻ lấy lòng Trần Vũ của mình lúc đó.
Cô siết nhẹ cổ họng, nhẹ nhàng hỏi anh: “Chúng ta đã hẹn nhau đi xem phim, anh quên rồi sao?”
Trần Vũ vĩnh viễn là bộ dáng thờ ơ, không để tâm nói: “Đúng là bận quá nên quên rồi, lần sau đi, ở đây còn có việc không đến được, không thì em xem một mình đi, lúc nào có thời gian tôi sẽ đi xem sau.”
Trần Vũ nói xong câu này, không để Sầm Tuế có cơ hội đáp lời, cúp máy ngay.
Sầm Tuế cố nhịn sự tủi thân đang trào dâng trong lòng, lại gọi đi lần nữa, hai lần gọi đi, anh trực tiếp tắt máy luôn.
Hồi tưởng xong, Sầm Tuế chỉ cảm thấy bản thân lúc đó vừa đáng thương vừa đáng trách.
Mặc dù cô cũng từng vì những chuyện tương tự mà tức giận với Trần Vũ, nhưng mỗi lần cũng đều là cô tự dỗ dành bản thân, rồi lại đi nhận sai lấy lòng Trần Vũ, sau đó làm hòa.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình cô độc diễn.
Cô hiện tại đang mặc một chiếc váy dài màu trắng thanh thuần, bên ngoài khoác một chiếc vest ngắn, mái tóc đen dài đến ngang lưng, tùy tiện xõa thẳng trên vai.
Đây chính là kiểu con gái mà Trần Vũ thích—ôn nhu thục nữ, đơn giản thanh thuần.
Nữ chính trong tiểu thuyết Lâm Vũ Tây, chính là kiểu bạch liên hoa ôn nhu như vậy.
Sầm Tuế hít một hơi thật sâu, nhìn lại chiếc váy trắng dài đang mặc cùng mái tóc đen xõa thẳng của bản thân, bất mãn hừ một tiếng.
Cô không phải cảm thấy trang phục đang mặc thật xấu, chỉ là bản chất con người cô không phải là cái dạng ôn nhu thục nữ kia, ngoại hình cũng không phải, vì vậy bộ trang phục mặc trên người cô lại đem đến cảm giác không hài hòa khó giải thích.
Tất cả cách ăn mặc trang điểm của Sầm Tuế đều dựa trên sở thích của Trần Vũ, để phù hợp với sở thích của anh cũng như kiểu quần áo cô mặc, Sầm Tuế luôn cố gắng làm ra vẻ ôn nhu dịu dàng. Vì vậy nhiều lúc chính cô cảm thấy bản thân mình rất giả tạo.
Một người vì tình yêu mà đánh mất bản thân, đến cả phong cách ăn mặc cũng thuận theo sở thích của người đó, chính là cô chứ ai.
Điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, Sầm Tuế cẩn thận nhìn lại vé xem phim trong tay, bắt đầu lục tìm cảnh tượng này trong ký ức.
Nếu như cô nhớ không lầm, hai ngày trước Trần Vũ tùy tiện nói muốn đi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng mới phát hành gần đây, cô liên cùng anh hẹn thời gian, rồi mua hai tấm vé xem phim.
Mua được vé xong cô nhắn tin gửi thời gian và vị trí cho Trần Vũ, trong lòng rất mong chờ buổi hẹn hò ngày hôm nay.
Kết quả cô cầm vé đứng đợi anh ở rạp đến tận lúc phim sắp chiếu, Trần Vũ vẫn chưa đến.
Cô gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh đều không nghe, mãi sau anh rốt cuộc cũng nhận, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến nhưng âm thanh ồn ào, anh rõ ràng đang làm gì đó, ngữ khí thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì?”
Trong lúc còn làm công cụ bị tình yêu che mờ mắt, Sầm Tuế hèn mọn đến muốn mạng.
Rõ ràng cô vừa có tiền, vừa xinh đẹp, cái gì cũng không thiếu, nhưng trước mặt Trần Vũ lại không thể cứng đầu một chút, không dám giận càng không dám vô lý náo loạn, bởi vì Trần Vũ vốn dĩ không thèm để ý đến cô.
Nhưng Trần Vũ là tất cả đối với cô, không có anh, cô sống không nổi.
Đoạn thời gian này cô vẫn chỉ là một đứa ngây thơ, ngoài tình yêu ra, cô cái gì cũng chưa từng để tâm.
Sau này trong tiểu thuyết cô biến thành tâm lý méo mó hắc hóa, cũng tại vì Trần Vũ đã yêu Lâm Vũ Tây, hơn nữa còn là chân tình thực cảm, đối với những cô gái khác hoàn toàn không giống. Cô cảm thấy yêu chính là một loại vũ nhục cực đại, không trải qua kích thích, sẽ trở nên cực đoan.
Sầm Tuế vẫn còn nhớ dáng vẻ lấy lòng Trần Vũ của mình lúc đó.
Cô siết nhẹ cổ họng, nhẹ nhàng hỏi anh: “Chúng ta đã hẹn nhau đi xem phim, anh quên rồi sao?”
Trần Vũ vĩnh viễn là bộ dáng thờ ơ, không để tâm nói: “Đúng là bận quá nên quên rồi, lần sau đi, ở đây còn có việc không đến được, không thì em xem một mình đi, lúc nào có thời gian tôi sẽ đi xem sau.”
Trần Vũ nói xong câu này, không để Sầm Tuế có cơ hội đáp lời, cúp máy ngay.
Sầm Tuế cố nhịn sự tủi thân đang trào dâng trong lòng, lại gọi đi lần nữa, hai lần gọi đi, anh trực tiếp tắt máy luôn.
Hồi tưởng xong, Sầm Tuế chỉ cảm thấy bản thân lúc đó vừa đáng thương vừa đáng trách.
Mặc dù cô cũng từng vì những chuyện tương tự mà tức giận với Trần Vũ, nhưng mỗi lần cũng đều là cô tự dỗ dành bản thân, rồi lại đi nhận sai lấy lòng Trần Vũ, sau đó làm hòa.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình cô độc diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro