Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Mưa Qua Ngày Nắ...
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vinh Mặc nhìn thấy tiền cổ thì sửng sốt một chút, nhìn Sầm Tuế một cái lại cúi đầu xem kỹ đồng xu.
Anh đặt đồng xu trong tay, lật qua lật lại, sờ soạng cảm nhận, thậm chí cầm cả kính lúp xem xét. Cuối cùng kết luận, là đồ thật.
Có được kết luận, anh ngẩng đầu nhìn Sầm Tuế, hỏi cô: “Có bán không?”
Sầm Tuế khóe miệng khẽ cười, cố ý nói: “Không bán.”
Bên trong tiệm của anh vừa hay có bốn loại tiền xu trong tiền Ngũ đế, thiếu mỗi tiền xu của nhà Đường, chơi sưu tầm thích nhất là sưu tầm trọn bộ, anh đương nhiên rất muốn đồng xu trong tay Sầm Tuế này để gom đủ bộ rồi.
Vinh Mặc nhìn cô hít vào một hơi, ngữ khí khó có được mà lên xuống một chút như người bình thường: “Làm thế nào cô mới bằng lòng bán?”
Sầm Tuế vẫn mỉm cười nhìn anh: "Khen tôi, xin tôi đi!”
Vinh Mặc: “...”
Sau một lúc, anh nói: "Tôi rút lại những gì tôi vừa nói, cô quả thật rất có hiểu biết, là do tôi thiếu hiểu biết, và..."
Dừng một chút: "Cô trông rất đẹp..."
Sầm Tuế không ngờ người đàn ông trưởng thành và nghiêm túc này lại có thể nói được lời như vậy, có chút vui vẻ trong lòng.
Kém chút lộ ra ý cười, lập tức lại cố nhịn xuống.
Cô điều chỉnh biểu tình ổn định, mở miệng nói: “Tôi đối với nghề này thật sự không hiểu rõ lắm, tôi tra lên mạng một chút, một đồng Ngũ Đế có vẻ nguyên vẹn một chút cũng có thể bán được hơn trăm vạn rồi, đồng xu này của tôi trông cũng khá đẹp, làm tròn cho anh, tôi lấy 40 vạn.”
Vinh Mặc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được."
Sầm Tuế rất hài lòng, cười và nói: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Cô đã để đồ ở đây rồi, tiền thì chỉ cần chuyển qua điện thoại là được.
Vinh Mặc rất phóng khoáng chuyển tiền cho cô, cẩn thận cất đi đồng Khai nguyên thông bảo của nhà Đường.
Sau khi thanh toán xong tiền hàng, Sầm Tuế cất điện thoại đi, trên mặt đắc ý vì nhặt được của ló.
Nhưng dường như cô không có ý định dừng lại ở đó, thò tay vào túi, bắt đầu lục lọi một lần nữa.
Vinh Mặc nhìn hành động của cô, vẻ mặt hiếu kì: “Còn có gì nữa không?”
Sầm Tuế cẩn thận lấy ra thứ gì đó và nói: “Tôi chỉ lấy ra cho anh nhìn thôi, thứ đồ này, anh không nhất định không mua nổi đâu”
Nói rồi lấy ra một hộp gỗ, để lên trên quầy, nhìn Vinh Mặc thừa nước đục thả câu nói: “Muốn xem không?”
Làm xong một cuộc làm ăn, lại trò chuyện lâu như vậy, Vinh Mặc đã không còn khách sáo với cô nữa.
Anh trực tiếp đưa tay ra lấy chiếc hộp, để ở trước mặt rồi trực tiếp mở ra.
Vốn dĩ trong lòng anh nghĩ, tự cổ chí kim đến nay, có bảo bối gì mà anh chưa từng thấy qua, đều là ít đồ vật trong dự tính mà thôi.
Kết quả là ngay khi chiếc hộp được mở ra, anh thấy được mảnh sứ vỡ đặt trong đó, anh sững người trong giây lát, vô thức nín thở.
Vinh Mặc nhìn thấy tiền cổ thì sửng sốt một chút, nhìn Sầm Tuế một cái lại cúi đầu xem kỹ đồng xu.
Anh đặt đồng xu trong tay, lật qua lật lại, sờ soạng cảm nhận, thậm chí cầm cả kính lúp xem xét. Cuối cùng kết luận, là đồ thật.
Có được kết luận, anh ngẩng đầu nhìn Sầm Tuế, hỏi cô: “Có bán không?”
Sầm Tuế khóe miệng khẽ cười, cố ý nói: “Không bán.”
Bên trong tiệm của anh vừa hay có bốn loại tiền xu trong tiền Ngũ đế, thiếu mỗi tiền xu của nhà Đường, chơi sưu tầm thích nhất là sưu tầm trọn bộ, anh đương nhiên rất muốn đồng xu trong tay Sầm Tuế này để gom đủ bộ rồi.
Vinh Mặc nhìn cô hít vào một hơi, ngữ khí khó có được mà lên xuống một chút như người bình thường: “Làm thế nào cô mới bằng lòng bán?”
Sầm Tuế vẫn mỉm cười nhìn anh: "Khen tôi, xin tôi đi!”
Vinh Mặc: “...”
Sau một lúc, anh nói: "Tôi rút lại những gì tôi vừa nói, cô quả thật rất có hiểu biết, là do tôi thiếu hiểu biết, và..."
Dừng một chút: "Cô trông rất đẹp..."
Sầm Tuế không ngờ người đàn ông trưởng thành và nghiêm túc này lại có thể nói được lời như vậy, có chút vui vẻ trong lòng.
Kém chút lộ ra ý cười, lập tức lại cố nhịn xuống.
Cô điều chỉnh biểu tình ổn định, mở miệng nói: “Tôi đối với nghề này thật sự không hiểu rõ lắm, tôi tra lên mạng một chút, một đồng Ngũ Đế có vẻ nguyên vẹn một chút cũng có thể bán được hơn trăm vạn rồi, đồng xu này của tôi trông cũng khá đẹp, làm tròn cho anh, tôi lấy 40 vạn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vinh Mặc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được."
Sầm Tuế rất hài lòng, cười và nói: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng.”
Cô đã để đồ ở đây rồi, tiền thì chỉ cần chuyển qua điện thoại là được.
Vinh Mặc rất phóng khoáng chuyển tiền cho cô, cẩn thận cất đi đồng Khai nguyên thông bảo của nhà Đường.
Sau khi thanh toán xong tiền hàng, Sầm Tuế cất điện thoại đi, trên mặt đắc ý vì nhặt được của ló.
Nhưng dường như cô không có ý định dừng lại ở đó, thò tay vào túi, bắt đầu lục lọi một lần nữa.
Vinh Mặc nhìn hành động của cô, vẻ mặt hiếu kì: “Còn có gì nữa không?”
Sầm Tuế cẩn thận lấy ra thứ gì đó và nói: “Tôi chỉ lấy ra cho anh nhìn thôi, thứ đồ này, anh không nhất định không mua nổi đâu”
Nói rồi lấy ra một hộp gỗ, để lên trên quầy, nhìn Vinh Mặc thừa nước đục thả câu nói: “Muốn xem không?”
Làm xong một cuộc làm ăn, lại trò chuyện lâu như vậy, Vinh Mặc đã không còn khách sáo với cô nữa.
Anh trực tiếp đưa tay ra lấy chiếc hộp, để ở trước mặt rồi trực tiếp mở ra.
Vốn dĩ trong lòng anh nghĩ, tự cổ chí kim đến nay, có bảo bối gì mà anh chưa từng thấy qua, đều là ít đồ vật trong dự tính mà thôi.
Kết quả là ngay khi chiếc hộp được mở ra, anh thấy được mảnh sứ vỡ đặt trong đó, anh sững người trong giây lát, vô thức nín thở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro