Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Tôi Giả Bộ (4)
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Vũ nhận lấy điện thoại di động để xem, chỉ thấy là ảnh chụp Sầm Tuế đi xuống từ một chiếc xe.
Mặc dù hình ảnh tối, nhưng dưới ánh sáng đèn đường, vẫn có thể nhìn thấy, ngồi trên ghế lái là một người đàn ông.
Không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng từ khí chất mơ hồ cũng có thể được nhìn thấy được người này không giống như một sinh viên.
Ánh mắt Trần Vũ càng ngày càng thâm trầm, giống như muốn tụ tập một cơn bão.
Các đốt ngón tay siết điện thoại di động đến trắng bệch, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khi Triệu Tử Trừng cho rằng anh sẽ giận dữ ném điện thoại di động đi thì cổ tay anh buông lỏng rồi ném điện thoại vào trong ngực Triệu Tử Trừng.
Triệu Tử Trừng bắt lấy, theo bản năng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đáy lòng yên lặng.
Kết quả hơi thở này còn chưa thoát ra xong đã thấy Trần Vũ đứng dậy, cầm lấy phi tiêu ném một cái vào hồng tâm của bia ngắm.
Bịch một tiếng, khiến sống lưng Triệu Tử Trừng và Uông Kiệt đều lạnh lẽo.
Cơn lạnh lẽo này còn chưa qua, chợt nghe Trần Vũ nói: "Đi."
Uông Kiệt nhìn anh, miễn cưỡng đáp: "Đi đâu?"
Là... Đi tìm Sầm Tuế?
Trần Vũ đi ra ngoài chứ không quay đầu lại: "Đi uống rượu."
Uông Kiệt và Triệu Tử Trừng cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo: "Có muốn gọi thêm mấy người nữa không?"
Giọng nói Trần Vũ lạnh lùng: "Gọi thêm vài người."
Uông Kiệt nghĩ rằng cuối cùng anh cũng bình thường trở lại.
Chia tay có thể không là gì với anh, ngược lại chia tay còn rất dễ dàng.
Nếu anh muốn yêu, thì tìm bạn gái không phải chỉ cần một phút thôi sao?
Uông Kiệt vừa lên xe đã gọi điện thoại cho Ôn Đình, bảo cô ta tìm thêm vài người ra ngoài chơi.
Xong việc lại liên lạc với Chu Nhất Miểu, bảo anh ta nhanh chóng ra ngoài chơi cùng anh em.
Uông Kiệt và Trần Vũ đến quán bar đặt chỗ ngồi trước, sau đó Chu Nhất Miểu và Ôn Đình lần lượt dẫn theo một hai người đến đây, ước chừng gom góp cũng được mười người cùng nhau ngồi xuống uống rượu, nói chuyện phiếm rồi chơi trò chơi.
Ôn Đình cũng mang theo một cô gái mới quen, cố ý đẩy cô đến ngồi bên cạnh Trần Vũ.
Cô gái ăn mặc khá đơn giản, tóc dài ngang vai, không phù hợp với bầu không khí của quán bar.
Người ta thoạt nhìn cũng rất non nớt, nói chuyện còn có chút nhút nhát, lên tiếng nói với Trần Vũ: "Xin chào, tôi tên là Lâm Vũ Tây."
Trần Vũ liếc cô một cái, không nói gì chỉ trực tiếp đặt một ly rượu trước mặt cô.
Lâm Vũ Tây cúi đầu liếc mắt nhìn ly rượu trước mặt, có chút lí lẽ: "Tôi không thể uống rượu."
Trần Vũ không mặn không nhạt mà nói: "Không thể uống rượu thì đến quán bar làm gì?"
Trên má Lâm Vũ Tây nhuộm đỏ, mím môi không lên tiếng.
Lúc này Ôn Đình lên tiếng giải vây cho cô: "Đây là lần đầu tiên Tây Tây đến quán bar, Trần Vũ, anh chăm sóc một chút không được sao?"
Trần Vũ cười lạnh, giống như nhìn thấy cái gì cũng không thoải mái, lên tiếng đáp lại: "Sẽ không chăm sóc."
Trong lòng Uông Kiệt lên tiếng, ôi, từ khi nào Trần Vũ của anh ta lại phải đi chăm sóc con gái vậy.
Anh không phải là một quý ông, từ trước đến nay luôn luôn bất cần đời, không có kiên nhẫn với các cô gái hoặc là chuyện yêu đương.
Vì không muốn bầu không khí trở nên xấu hổ, Uông Kiệt vội vàng lên tiếng hòa giải: "Vũ ca, đến đây, mình uống cùng cậu."
Trần Vũ cũng không cố ý làm khó Lâm Vũ Tây, nâng ly rượu nhìn về phía Uông Kiệt, trực tiếp ngó lơ cô.
Lâm Vũ Tây thực sự là lần đầu tiên đến quán bar, chỉ tò mò muốn trải nghiệm.
Cô vừa làm bạn với Ôn Đình, hôm nay tâm huyết dâng trào nên đi theo chơi, kết quả không ngờ lại xấu hổ như vậy.
Cũng may Ôn Đình chăm sóc cô, làm cho mặt cô không đến mức quá khó coi.
Sau đó, cô cũng đã thích nghi một chút, cũng uống một vài ly chung vui với bầu không khí, uống đến mức hai má cũng đỏ bừng lên.
Trần Vũ nhận lấy điện thoại di động để xem, chỉ thấy là ảnh chụp Sầm Tuế đi xuống từ một chiếc xe.
Mặc dù hình ảnh tối, nhưng dưới ánh sáng đèn đường, vẫn có thể nhìn thấy, ngồi trên ghế lái là một người đàn ông.
Không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng từ khí chất mơ hồ cũng có thể được nhìn thấy được người này không giống như một sinh viên.
Ánh mắt Trần Vũ càng ngày càng thâm trầm, giống như muốn tụ tập một cơn bão.
Các đốt ngón tay siết điện thoại di động đến trắng bệch, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khi Triệu Tử Trừng cho rằng anh sẽ giận dữ ném điện thoại di động đi thì cổ tay anh buông lỏng rồi ném điện thoại vào trong ngực Triệu Tử Trừng.
Triệu Tử Trừng bắt lấy, theo bản năng thở phào một hơi nhẹ nhõm, đáy lòng yên lặng.
Kết quả hơi thở này còn chưa thoát ra xong đã thấy Trần Vũ đứng dậy, cầm lấy phi tiêu ném một cái vào hồng tâm của bia ngắm.
Bịch một tiếng, khiến sống lưng Triệu Tử Trừng và Uông Kiệt đều lạnh lẽo.
Cơn lạnh lẽo này còn chưa qua, chợt nghe Trần Vũ nói: "Đi."
Uông Kiệt nhìn anh, miễn cưỡng đáp: "Đi đâu?"
Là... Đi tìm Sầm Tuế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Vũ đi ra ngoài chứ không quay đầu lại: "Đi uống rượu."
Uông Kiệt và Triệu Tử Trừng cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo: "Có muốn gọi thêm mấy người nữa không?"
Giọng nói Trần Vũ lạnh lùng: "Gọi thêm vài người."
Uông Kiệt nghĩ rằng cuối cùng anh cũng bình thường trở lại.
Chia tay có thể không là gì với anh, ngược lại chia tay còn rất dễ dàng.
Nếu anh muốn yêu, thì tìm bạn gái không phải chỉ cần một phút thôi sao?
Uông Kiệt vừa lên xe đã gọi điện thoại cho Ôn Đình, bảo cô ta tìm thêm vài người ra ngoài chơi.
Xong việc lại liên lạc với Chu Nhất Miểu, bảo anh ta nhanh chóng ra ngoài chơi cùng anh em.
Uông Kiệt và Trần Vũ đến quán bar đặt chỗ ngồi trước, sau đó Chu Nhất Miểu và Ôn Đình lần lượt dẫn theo một hai người đến đây, ước chừng gom góp cũng được mười người cùng nhau ngồi xuống uống rượu, nói chuyện phiếm rồi chơi trò chơi.
Ôn Đình cũng mang theo một cô gái mới quen, cố ý đẩy cô đến ngồi bên cạnh Trần Vũ.
Cô gái ăn mặc khá đơn giản, tóc dài ngang vai, không phù hợp với bầu không khí của quán bar.
Người ta thoạt nhìn cũng rất non nớt, nói chuyện còn có chút nhút nhát, lên tiếng nói với Trần Vũ: "Xin chào, tôi tên là Lâm Vũ Tây."
Trần Vũ liếc cô một cái, không nói gì chỉ trực tiếp đặt một ly rượu trước mặt cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vũ Tây cúi đầu liếc mắt nhìn ly rượu trước mặt, có chút lí lẽ: "Tôi không thể uống rượu."
Trần Vũ không mặn không nhạt mà nói: "Không thể uống rượu thì đến quán bar làm gì?"
Trên má Lâm Vũ Tây nhuộm đỏ, mím môi không lên tiếng.
Lúc này Ôn Đình lên tiếng giải vây cho cô: "Đây là lần đầu tiên Tây Tây đến quán bar, Trần Vũ, anh chăm sóc một chút không được sao?"
Trần Vũ cười lạnh, giống như nhìn thấy cái gì cũng không thoải mái, lên tiếng đáp lại: "Sẽ không chăm sóc."
Trong lòng Uông Kiệt lên tiếng, ôi, từ khi nào Trần Vũ của anh ta lại phải đi chăm sóc con gái vậy.
Anh không phải là một quý ông, từ trước đến nay luôn luôn bất cần đời, không có kiên nhẫn với các cô gái hoặc là chuyện yêu đương.
Vì không muốn bầu không khí trở nên xấu hổ, Uông Kiệt vội vàng lên tiếng hòa giải: "Vũ ca, đến đây, mình uống cùng cậu."
Trần Vũ cũng không cố ý làm khó Lâm Vũ Tây, nâng ly rượu nhìn về phía Uông Kiệt, trực tiếp ngó lơ cô.
Lâm Vũ Tây thực sự là lần đầu tiên đến quán bar, chỉ tò mò muốn trải nghiệm.
Cô vừa làm bạn với Ôn Đình, hôm nay tâm huyết dâng trào nên đi theo chơi, kết quả không ngờ lại xấu hổ như vậy.
Cũng may Ôn Đình chăm sóc cô, làm cho mặt cô không đến mức quá khó coi.
Sau đó, cô cũng đã thích nghi một chút, cũng uống một vài ly chung vui với bầu không khí, uống đến mức hai má cũng đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro