Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]
Làm Rõ (3)
home Độc Bộ Thiên Hạ
2024-10-25 19:00:09
*
Khương Khê nói quyết liệt, khiến người chung quanh thổn thức một trận, có người biết nhà họ Trương là hạng người gì thì khen cô tỉnh táo, cũng có người cổ hủ trách cô không hiểu chuyện.
Nhưng mấy lời bàn luận này không hề ảnh hưởng đến Khương Khê.
Trương Tú Vân càng là bộ dáng chịu đả kích, làm cho người ta đồng tình, nếu không biết rõ chuyện, chắc chắn phải chỉ trích Khương Khê bất hiếu.
Mẹ Bùi vội kéo Khương Khê, cười gượng giải thích với những người khác: "Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện mới nói bậy, nói bậy thôi!”
Trương Hổ nổi giận, chỉ vào mũi Khương Khê quát: "Mẹ nó mày có ý gì? Đừng quên nương mày vẫn chưa đồng ý cho mày gả chồng đâu! Mau đi về với ông đây, tao không đồng ý gả!”
Hô hấp mẹ Bùi cứng lại, tâm vừa mới thả xuống lại nhấc lên.
Khương Khê buồn cười: "Cậu cho rằng cậu là ai? Nói không gả thì không gả? Ngay cả cha mẹ ruột của tôi cũng không có tư cách quyết định, cậu, luật hôn nhân năm 1950 đã được công bố, tự do hôn nhân, bất kỳ ai cũng không có quyền can thiệp! Hôm nay cậu dám không cho tôi gả chồng, bây giờ tôi đi báo cảnh sát liền để cảnh sát tới phân xử, rốt cuộc là cậu lợi hại hay pháp luật nước ta lợi hại hơn?”
Cũng đã nhắc đến cảnh sát, người chung quanh càng kinh ngạc, nhất thời không có ai lên tiếng bàn luận.
Người được Trương Hổ mời đến chống đỡ bị ánh mắt của Khương Khê nhìn cũng càng thêm dè dặt, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Hầu hết người ở thời đại này đều sợ cảnh sát, đặc biệt là những người đã từng làm chuyện xấu.
Trương Hổ bị bác bỏ lời nói trước mặt mọi người giận quá hóa cười, đôi mắt giống như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm Khương Khê, cánh môi mím chặt, rít từng lời qua kẽ răng: "Được, xem như mày lợi hại, nếu đã như vậy, sau này bị nhà chồng bắt nạt, cũng đừng trở về tìm nương mày!”
Khương Khê bình tĩnh nói: "Không phiền cậu nhọc lòng.”
Nếu thật sự gặp chuyện, Trương Hổ tuyệt đối là người chạy đầu tiên.
Loại nhà mẹ đẻ này, có để làm gì?
Còn không bằng kiếm nhiều tiền hơn, thật sự bị bắt nạt, cầm tiền mời người, có rất nhiều người chịu ra tay giúp đỡ.
Mỗi một uy hiếp của Trương Hổ đều dễ dàng bị hóa giải, hắn ta làm mưa làm gió ở nhà họ Khương gần hai mươi năm, hiện giờ đối mặt với đứa cháu ngoại gái này, thế nhưng trong lòng chỉ còn sự vô lực.
Hắn ta oán hận nhìn sang Trương Tú Vân đang đứng một bên có vẻ bị con gái nói đến thương tâm, chỉ biết khóc lóc, hung tợn đạp một cái ghế, quay đầu bỏ đi, thanh âm âm trầm: "Được, mày giờ thì giỏi rồi, sau này ông đây không có đứa cháu ngoại gái là mày nữa!”
Trương Hổ đi rồi, người hắn ta mang đến đương nhiên cũng đi cùng, Trương Tú Vân cũng không khóc, nhanh chóng đuổi theo em trai.
Đi được hai bước, bị Trương Hổ tóm lấy mắng một trận, trong ngoài lời nói đều là bà ta không biết dạy dỗ con gái, nuôi ra một con bạch nhãn lang, đồng thời cũng âm dương quái khí chỉ trích Khương Khê.
Vốn Trương Hổ còn muốn thừa dịp đông người, đến lúc đó nhất định Khương Khê ngại từ chối, nhà họ Bùi cũng không thể quá đáng, ai ngờ con nhỏ chết tiệt đó chấp nhận không cần mặt mũi thể diện, cũng không chịu giao tiền sính lễ ra, còn định ra một bản hiệp nghị điên khùng.
Nếu hắn ta thật sự cầm tiền, kết quả nuôi không hai đứa bồi tiền hóa cho nó, hắn ta mới không thèm làm vụ mua bán lỗ tiền này.
Vì thế hiện tại tiền không đến tay, ngược lại mất người, Trương Hổ ăn một bụng tức giận, chỉ có thể phát tiết với Trương Tú Vân.
Người phụ nữ bị mắng cũng không cãi lại, chỉ liên tục xin lỗi.
Thẳng đến khi đi lên hai bước, bỗng nhiên em trai không mắng nữa.
Trương Tú Vân còn buồn bực, chỉ thấy mấy người đàn ông vừa mới làm chỗ dựa cho bọn họ cản đường của em trai, xoa xoa ngón tay cười nói: "Người anh em, cậu nói tiền đến tay sẽ mời mấy anh ăn cơm, cậu xem tình huống bây giờ, còn mời hay không?”
Trương Hổ: "..."
Trong lòng hắn ta mắng chửi, trên mặt vẫn cố gắng chống đỡ móc ra năm đồng cười làm lành nói: "Không lấy được tiền, chỉ có nhiêu đây, anh Đào đại nhân hẳn có đại lượng bỏ qua cho em đi?”
Tươi cười trên mặt người đàn ông bắt đầu biến mất, cầm năm đồng tiền, sắc mặt vẫn đen thui: "Mẹ nó mày giỡn với ông đây à?”
Vẻ mặt Trương Hổ đau khổ: "Tôi thật sự không có tiền.”
"Không có tiền thì ăn đánh!" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đánh một cái tát qua, "Ba ——" một tiếng giòn vang, những người khác cũng nhao nhao tới đạp hai cước, một người đánh xong, ngồi xổm sờ soạng trên người hắn ta, tìm được mấy đồng tiền và mấy tờ phiếu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Khương Khê nói quyết liệt, khiến người chung quanh thổn thức một trận, có người biết nhà họ Trương là hạng người gì thì khen cô tỉnh táo, cũng có người cổ hủ trách cô không hiểu chuyện.
Nhưng mấy lời bàn luận này không hề ảnh hưởng đến Khương Khê.
Trương Tú Vân càng là bộ dáng chịu đả kích, làm cho người ta đồng tình, nếu không biết rõ chuyện, chắc chắn phải chỉ trích Khương Khê bất hiếu.
Mẹ Bùi vội kéo Khương Khê, cười gượng giải thích với những người khác: "Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện mới nói bậy, nói bậy thôi!”
Trương Hổ nổi giận, chỉ vào mũi Khương Khê quát: "Mẹ nó mày có ý gì? Đừng quên nương mày vẫn chưa đồng ý cho mày gả chồng đâu! Mau đi về với ông đây, tao không đồng ý gả!”
Hô hấp mẹ Bùi cứng lại, tâm vừa mới thả xuống lại nhấc lên.
Khương Khê buồn cười: "Cậu cho rằng cậu là ai? Nói không gả thì không gả? Ngay cả cha mẹ ruột của tôi cũng không có tư cách quyết định, cậu, luật hôn nhân năm 1950 đã được công bố, tự do hôn nhân, bất kỳ ai cũng không có quyền can thiệp! Hôm nay cậu dám không cho tôi gả chồng, bây giờ tôi đi báo cảnh sát liền để cảnh sát tới phân xử, rốt cuộc là cậu lợi hại hay pháp luật nước ta lợi hại hơn?”
Cũng đã nhắc đến cảnh sát, người chung quanh càng kinh ngạc, nhất thời không có ai lên tiếng bàn luận.
Người được Trương Hổ mời đến chống đỡ bị ánh mắt của Khương Khê nhìn cũng càng thêm dè dặt, theo bản năng lui về phía sau một bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hầu hết người ở thời đại này đều sợ cảnh sát, đặc biệt là những người đã từng làm chuyện xấu.
Trương Hổ bị bác bỏ lời nói trước mặt mọi người giận quá hóa cười, đôi mắt giống như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm Khương Khê, cánh môi mím chặt, rít từng lời qua kẽ răng: "Được, xem như mày lợi hại, nếu đã như vậy, sau này bị nhà chồng bắt nạt, cũng đừng trở về tìm nương mày!”
Khương Khê bình tĩnh nói: "Không phiền cậu nhọc lòng.”
Nếu thật sự gặp chuyện, Trương Hổ tuyệt đối là người chạy đầu tiên.
Loại nhà mẹ đẻ này, có để làm gì?
Còn không bằng kiếm nhiều tiền hơn, thật sự bị bắt nạt, cầm tiền mời người, có rất nhiều người chịu ra tay giúp đỡ.
Mỗi một uy hiếp của Trương Hổ đều dễ dàng bị hóa giải, hắn ta làm mưa làm gió ở nhà họ Khương gần hai mươi năm, hiện giờ đối mặt với đứa cháu ngoại gái này, thế nhưng trong lòng chỉ còn sự vô lực.
Hắn ta oán hận nhìn sang Trương Tú Vân đang đứng một bên có vẻ bị con gái nói đến thương tâm, chỉ biết khóc lóc, hung tợn đạp một cái ghế, quay đầu bỏ đi, thanh âm âm trầm: "Được, mày giờ thì giỏi rồi, sau này ông đây không có đứa cháu ngoại gái là mày nữa!”
Trương Hổ đi rồi, người hắn ta mang đến đương nhiên cũng đi cùng, Trương Tú Vân cũng không khóc, nhanh chóng đuổi theo em trai.
Đi được hai bước, bị Trương Hổ tóm lấy mắng một trận, trong ngoài lời nói đều là bà ta không biết dạy dỗ con gái, nuôi ra một con bạch nhãn lang, đồng thời cũng âm dương quái khí chỉ trích Khương Khê.
Vốn Trương Hổ còn muốn thừa dịp đông người, đến lúc đó nhất định Khương Khê ngại từ chối, nhà họ Bùi cũng không thể quá đáng, ai ngờ con nhỏ chết tiệt đó chấp nhận không cần mặt mũi thể diện, cũng không chịu giao tiền sính lễ ra, còn định ra một bản hiệp nghị điên khùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu hắn ta thật sự cầm tiền, kết quả nuôi không hai đứa bồi tiền hóa cho nó, hắn ta mới không thèm làm vụ mua bán lỗ tiền này.
Vì thế hiện tại tiền không đến tay, ngược lại mất người, Trương Hổ ăn một bụng tức giận, chỉ có thể phát tiết với Trương Tú Vân.
Người phụ nữ bị mắng cũng không cãi lại, chỉ liên tục xin lỗi.
Thẳng đến khi đi lên hai bước, bỗng nhiên em trai không mắng nữa.
Trương Tú Vân còn buồn bực, chỉ thấy mấy người đàn ông vừa mới làm chỗ dựa cho bọn họ cản đường của em trai, xoa xoa ngón tay cười nói: "Người anh em, cậu nói tiền đến tay sẽ mời mấy anh ăn cơm, cậu xem tình huống bây giờ, còn mời hay không?”
Trương Hổ: "..."
Trong lòng hắn ta mắng chửi, trên mặt vẫn cố gắng chống đỡ móc ra năm đồng cười làm lành nói: "Không lấy được tiền, chỉ có nhiêu đây, anh Đào đại nhân hẳn có đại lượng bỏ qua cho em đi?”
Tươi cười trên mặt người đàn ông bắt đầu biến mất, cầm năm đồng tiền, sắc mặt vẫn đen thui: "Mẹ nó mày giỡn với ông đây à?”
Vẻ mặt Trương Hổ đau khổ: "Tôi thật sự không có tiền.”
"Không có tiền thì ăn đánh!" Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đánh một cái tát qua, "Ba ——" một tiếng giòn vang, những người khác cũng nhao nhao tới đạp hai cước, một người đánh xong, ngồi xổm sờ soạng trên người hắn ta, tìm được mấy đồng tiền và mấy tờ phiếu, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro