Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]
Lòng Lang Dạ Só...
home Độc Bộ Thiên Hạ
2024-10-25 19:00:09
Editor: Mộc An Chi
Khương Khê hơi phát lạnh sau lưng, nhưng lại có phần kích động, đều đã xuyên qua, còn có việc gì không có khả năng? Chẳng lẽ Bùi Hạ Quân người này là một cái hệ thống?
Cô bị suy đoán của mình chọc cười, lại thử thăm dò chạm vào lần nữa.
Màn hình nửa trong suốt lại xuất hiện, Khương Khê nhanh chóng nhìn lướt, vẫn là những chữ vừa rồi, lần này cô nhìn càng thêm cẩn thận, phát hiện dưới cùng có một dòng chữ nhỏ: 【Ô ô ô, nếu ký chủ không tỉnh lại, mình sẽ bị trừng phạt vì không làm nhiệm vụ trong thời gian dài, mình xui xẻo quá đi mất!!!】
Khương Khê: "..."
Hệ thống này, hình như rất có khiếu hài hước?
Cứ việc trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt Khương Khê vẫn kiềm chế gắt gao.
Một hệ thống!
Lại xuất hiện trên người Bùi Hạ Quân, vậy bản thân anh có biết không?
Đây là hệ thống gì?
Khương Khê giả vờ vô tình chạm vào, tay lại xuyên qua, cô không chạm tới màn hình trong suốt kia, chữ dưới cùng thoạt nhìn khóc lóc chít chít cũng biến mất, theo đó xuất hiện, là một nhiệm vụ khác, in chữ đã thất bại.
Khương Khê hơi thất vọng rũ mắt, muốn lên tiếng hỏi hệ thống, nhưng có mẹ Bùi ở đây, hơn nữa mẹ Bùi đối với thứ kia một chút phản ứng cũng không có, chứng minh người nhìn thấy nó, chỉ có mình cô.
Có lẽ bởi vì cô xuyên sách, nên có chút cảm ứng từ trường đặc biệt?
Khương Khê suy tư, thấy mẹ Bùi xoay người cho Bùi Hạ Quân hoạt động đơn giản kết thúc, cô thuận tay hỗ trợ gõ nhẹ phần mông và lưng anh, trong ánh mắt buồn bực của mẹ Bùi, cô giải thích: "Lúc trước cháu nghe người ta nói khi xoay người phải làm như vậy, sẽ khơi thông cơ bắp bị đè ép.”
Mẹ Bùi bừng tỉnh, vỗ đầu một cái, dường như nhớ ra cái gì đó: "Đúng vậy, hình như lúc trước bác sĩ cũng nói qua với thím, nhưng trí nhớ này của thím không tốt, không nhớ kỹ, may mà có Tiểu Khê cháu!”
Nói đến đây, bà càng cao hứng, chờ thu dọn gọn gàng cho con trai, lôi kéo Khương Khê nói: "Cháu là một đứa nhỏ ngoan, thằng ba giao cho cháu chăm sóc, thím có thể yên tâm rồi.”
Khương Khê mím môi cười, giọng điệu kiên định: "Cháu sẽ chăm sóc anh ba Bùi thật tốt!”
Mẹ Bùi cảm động đến sắp chảy nước mắt.
Bà không nói nhiều, sợ cô gái nhỏ thẹn thùng, nhưng trong lòng hiểu được, mười dặm tám thôn này không có một nhà nào có người thực vật, ngoại trừ thằng ba nhà bọn họ.
Đứa nhỏ Khương Khê có thể biết những thứ này, phỏng chừng là lúc trước đã hỏi thăm qua, có tấm lòng này, cộng với nhân phẩm của cô, bà thật sự cảm thấy may mắn thay thằng ba!
Lúc này cha Bùi gọi từ bên ngoài: "Ăn cơm.”
Mẹ Bùi vội kéo Khương Khê ra ngoài, lại đi gọi hai đứa nhỏ ở phòng bên cạnh.
Lúc đi ra ngoài, trên bàn nhà chính đã đặt đồ ăn, còn có một chén thịt, hai cô bé vừa thấy liền cố định ánh mắt luôn chỗ đó, nhưng không được Khương Khê cho phép, vẫn không dám vào bàn.
Mẹ Bùi thấy vậy, đẩy ba người: "Còn đứng làm gì? Mau ăn đi!”
Lúc này Khương Khê mới ngồi, hai em gái cũng ngồi vào bên tay phải cô, mỗi người một chén cơm gạo trắng trộn khoai lang đỏ thơm ngào ngạt, Khương Khê cũng đói bụng, hiện tại là một giờ chiều, bữa sáng đã sớm tiêu hóa hết, lúc này ăn khoai lang đỏ cũng cảm thấy là mỹ vị nhân gian.
Mẹ Bùi sợ các cô câu nệ, liên tục gắp thức ăn cho các cô.
Để ba người được ăn một bữa cơm no bụng hiếm hoi.
Khương Khê càng cảm thấy quyết định đến nhà họ Bùi không sai, ăn cơm xong, Khương Khê bảo hai em gái đi rửa chén.
Đứa nhỏ ở nông thôn này thường xuyên làm mấy việc này, mẹ Bùi không cho, nhưng Khương Khê kiên quyết, bà đành thỏa hiệp, nhưng vẫn đi theo hỗ trợ.
Chờ hết thảy xong xuôi, hai giờ chiều, cha mẹ nhà họ Bùi phải đi làm.
Nếu như lúc trước, hai người dù sao cũng phải có một người ở nhà, nhưng hôm nay Khương Khê tới, bọn họ đều có thể đi, thời buổi này công điểm chính là tiền, người nào người nấy siêng năng cần cù, ai cũng không nỡ lười biếng, kiếm thêm nhiều chút, cuối năm số tiền được chia mới nhiều.
Khương Khê hơi phát lạnh sau lưng, nhưng lại có phần kích động, đều đã xuyên qua, còn có việc gì không có khả năng? Chẳng lẽ Bùi Hạ Quân người này là một cái hệ thống?
Cô bị suy đoán của mình chọc cười, lại thử thăm dò chạm vào lần nữa.
Màn hình nửa trong suốt lại xuất hiện, Khương Khê nhanh chóng nhìn lướt, vẫn là những chữ vừa rồi, lần này cô nhìn càng thêm cẩn thận, phát hiện dưới cùng có một dòng chữ nhỏ: 【Ô ô ô, nếu ký chủ không tỉnh lại, mình sẽ bị trừng phạt vì không làm nhiệm vụ trong thời gian dài, mình xui xẻo quá đi mất!!!】
Khương Khê: "..."
Hệ thống này, hình như rất có khiếu hài hước?
Cứ việc trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt Khương Khê vẫn kiềm chế gắt gao.
Một hệ thống!
Lại xuất hiện trên người Bùi Hạ Quân, vậy bản thân anh có biết không?
Đây là hệ thống gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Khê giả vờ vô tình chạm vào, tay lại xuyên qua, cô không chạm tới màn hình trong suốt kia, chữ dưới cùng thoạt nhìn khóc lóc chít chít cũng biến mất, theo đó xuất hiện, là một nhiệm vụ khác, in chữ đã thất bại.
Khương Khê hơi thất vọng rũ mắt, muốn lên tiếng hỏi hệ thống, nhưng có mẹ Bùi ở đây, hơn nữa mẹ Bùi đối với thứ kia một chút phản ứng cũng không có, chứng minh người nhìn thấy nó, chỉ có mình cô.
Có lẽ bởi vì cô xuyên sách, nên có chút cảm ứng từ trường đặc biệt?
Khương Khê suy tư, thấy mẹ Bùi xoay người cho Bùi Hạ Quân hoạt động đơn giản kết thúc, cô thuận tay hỗ trợ gõ nhẹ phần mông và lưng anh, trong ánh mắt buồn bực của mẹ Bùi, cô giải thích: "Lúc trước cháu nghe người ta nói khi xoay người phải làm như vậy, sẽ khơi thông cơ bắp bị đè ép.”
Mẹ Bùi bừng tỉnh, vỗ đầu một cái, dường như nhớ ra cái gì đó: "Đúng vậy, hình như lúc trước bác sĩ cũng nói qua với thím, nhưng trí nhớ này của thím không tốt, không nhớ kỹ, may mà có Tiểu Khê cháu!”
Nói đến đây, bà càng cao hứng, chờ thu dọn gọn gàng cho con trai, lôi kéo Khương Khê nói: "Cháu là một đứa nhỏ ngoan, thằng ba giao cho cháu chăm sóc, thím có thể yên tâm rồi.”
Khương Khê mím môi cười, giọng điệu kiên định: "Cháu sẽ chăm sóc anh ba Bùi thật tốt!”
Mẹ Bùi cảm động đến sắp chảy nước mắt.
Bà không nói nhiều, sợ cô gái nhỏ thẹn thùng, nhưng trong lòng hiểu được, mười dặm tám thôn này không có một nhà nào có người thực vật, ngoại trừ thằng ba nhà bọn họ.
Đứa nhỏ Khương Khê có thể biết những thứ này, phỏng chừng là lúc trước đã hỏi thăm qua, có tấm lòng này, cộng với nhân phẩm của cô, bà thật sự cảm thấy may mắn thay thằng ba!
Lúc này cha Bùi gọi từ bên ngoài: "Ăn cơm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Bùi vội kéo Khương Khê ra ngoài, lại đi gọi hai đứa nhỏ ở phòng bên cạnh.
Lúc đi ra ngoài, trên bàn nhà chính đã đặt đồ ăn, còn có một chén thịt, hai cô bé vừa thấy liền cố định ánh mắt luôn chỗ đó, nhưng không được Khương Khê cho phép, vẫn không dám vào bàn.
Mẹ Bùi thấy vậy, đẩy ba người: "Còn đứng làm gì? Mau ăn đi!”
Lúc này Khương Khê mới ngồi, hai em gái cũng ngồi vào bên tay phải cô, mỗi người một chén cơm gạo trắng trộn khoai lang đỏ thơm ngào ngạt, Khương Khê cũng đói bụng, hiện tại là một giờ chiều, bữa sáng đã sớm tiêu hóa hết, lúc này ăn khoai lang đỏ cũng cảm thấy là mỹ vị nhân gian.
Mẹ Bùi sợ các cô câu nệ, liên tục gắp thức ăn cho các cô.
Để ba người được ăn một bữa cơm no bụng hiếm hoi.
Khương Khê càng cảm thấy quyết định đến nhà họ Bùi không sai, ăn cơm xong, Khương Khê bảo hai em gái đi rửa chén.
Đứa nhỏ ở nông thôn này thường xuyên làm mấy việc này, mẹ Bùi không cho, nhưng Khương Khê kiên quyết, bà đành thỏa hiệp, nhưng vẫn đi theo hỗ trợ.
Chờ hết thảy xong xuôi, hai giờ chiều, cha mẹ nhà họ Bùi phải đi làm.
Nếu như lúc trước, hai người dù sao cũng phải có một người ở nhà, nhưng hôm nay Khương Khê tới, bọn họ đều có thể đi, thời buổi này công điểm chính là tiền, người nào người nấy siêng năng cần cù, ai cũng không nỡ lười biếng, kiếm thêm nhiều chút, cuối năm số tiền được chia mới nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro