Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]
Sính Lễ (4)
home Độc Bộ Thiên Hạ
2024-10-25 19:00:09
Editor: Mộc An Chi
“Đại Muội!” Trương Tú Vân nóng nảy, bà ta thật sự luyến tiếc gả con gái cho một người đàn ông như vậy, tương lai không sinh được con, cả đời cô đơn, sống còn có ý nghĩa gì?
Trương Hổ thấy thế ai thán một tiếng, giống như thật sự đau lòng cháu gái: "Đại Muội, nếu cháu nhất định phải gả qua, cái khác không nói, ít nhất phải đưa sính lễ của nhà họ Bùi cho nương cháu chứ? Nương cháu nuôi cháu lâu như vậy, cũng không thể cuối cùng cái gì cũng không lấy được chứ? Hơn nữa cháu ngay cả Nhị Muội, Tam Muội cũng mang đi, đây không phải muốn sau này nương cháu lẻ loi hiu quạnh một mình sao? Hai đứa nhỏ vẫn nên để ở cùng nương cháu thì hơn, bọn nó mà đi theo cháu người khác sẽ đàm tiếu sau lưng cháu cho xem.”
Trương Tú Vân không ngờ em trai thỏa hiệp nhanh như vậy, không tình nguyện nói: "Em trai, sao em lại đồng ý?”
Trương Hổ bất đắc dĩ nói: "Đại Muội đã bị dỗ thành như vậy, em có thể làm gì đây? Chỉ hy vọng hai con bé còn lại đừng hồ đồ ngu ngốc như chị nó.”
Hai người kẻ xướng người họa, người chung quanh xem đến càng thêm ngạc nhiên, cuối cùng ánh mắt dừng trên người nhà họ Bùi cũng không đúng, không cho sính lễ thì thôi, hai đứa con gái còn lại của Trương Tú Vân cũng mang đi, đây là muốn làm gì?!
Mẹ Bùi tức giận đến mặt đỏ chót, nhưng bọn họ nói có đạo lý, lại sợ bọn họ tiếp tục náo loạn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Khê, nếu không chúng ta cho ít tiền rồi đuổi đi?”
Khương Khê lắc đầu ý bảo bà đừng xen vào, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười khổ với Trương Hổ: "Cậu, cháu giữ sính lễ này lại là vì muốn nuôi hai em gái, cha cháu mất sớm, hai em gái chỉ có thể dựa vào cháu.”
Ánh mắt Trương Hổ hung tàn: "Em gái mày có nương mày nuôi!” Nói xong hắn ta vẫy tay một cái, người đi theo phía sau cũng hùng hổ tiến lên: "Hôm nay không trả sính lễ, đừng hòng kết hôn! Chị tôi muốn lấy sính lễ của Đại Muội, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*! Bà con, mọi người nói có đúng không?! Con gái nhà ai gả chồng mà không đưa sính lễ cho mẹ ruột?”
*thiên kinh địa nghĩa: đúng đắn từ xưa đến nay, không có gì phải nghi ngờ
Lời này quả thật không sai, người xung quanh cho dù cảm thấy nhà họ Trương quá cường thế, cũng không ai dám phản bác: "Đúng là đạo lý này, vợ thằng ba, nếu không cháu đưa sính lễ cho nương cháu đi?”
Bùi Đức Minh nhìn mẹ ruột bị người ta uy hiếp, đang do dự có nên đi qua hay không, bỗng nhiên bị em trai đè lại, hắn ta suy nghĩ một lát cũng ngồi yên xem diễn.
Nếu có thể phá hỏng tiệc cưới lần này, cũng khá tốt, không có Khương Khê, hai ông bà hồ đồ chỉ còn cách thành thật giao tiền trợ cấp của thằng ba ra thôi?
Cũng may đàn ông con trai bên cánh họ hàng nhà họ Bùi và bạn của Bùi Hạ Quân nhanh chóng đứng phía sau Khương Khê và mẹ Bùi, cảnh giác nhìn bọn họ: "Có chuyện từ từ nói, ngày đại hỉ, đừng làm bậy!”
Hiện tại Trương Hổ có người áp trận, cực kỳ đắc ý: "Vậy phải xem đứa cháu gái này của tôi hiếu thảo hay bất hiếu.”
Ánh mắt mọi người tự nhiên dừng trên người Khương Khê, chờ đợi câu trả lời của cô.
Sự tình đến nước này, Khương Khê cười khổ một tiếng, dường như đã thỏa hiệp: "Được, nhà họ Bùi cho cháu tiền sính lễ 200 đồng, cháu có thể đưa tất cả cho nương cháu, nương cũng có thể mang Nhị Muội và Tam Muội về.”
200!
Thời buổi này tiền sính lễ 100 đồng đã xem như không ít, con số 200 này thật sự rất nhiều.
Người xem náo nhiệt ngạc nhiên, Trương Hổ cũng có vẻ kích động, còn có thể mang hai con nhóc kia về, hắn ta càng vui vẻ, khẩn cấp duỗi tay: "Vậy đưa cậu đi!”
Khương Khê chỉ cười cười, tăng âm lượng nói: "Có thể đưa sính lễ cho mọi người, nhưng cháu có một điều kiện! 200 đồng này, vốn dĩ cháu muốn tự mình cầm trên tay, dùng nó nuôi hai em gái đi học, sau đó gả chồng, nếu nương một hai quyết phải lấy tiền sính lễ về cho bằng được, vậy nhất định phải nuôi dưỡng hai em gái cháu thật tốt, mỗi tuần phải ăn thịt một lần, phải cho hai em ấy đi học, phải làm hai bộ quần áo mới mỗi quý, trước 18 tuổi không thể bắt hai em ấy gả chồng!”
“Đại Muội!” Trương Tú Vân nóng nảy, bà ta thật sự luyến tiếc gả con gái cho một người đàn ông như vậy, tương lai không sinh được con, cả đời cô đơn, sống còn có ý nghĩa gì?
Trương Hổ thấy thế ai thán một tiếng, giống như thật sự đau lòng cháu gái: "Đại Muội, nếu cháu nhất định phải gả qua, cái khác không nói, ít nhất phải đưa sính lễ của nhà họ Bùi cho nương cháu chứ? Nương cháu nuôi cháu lâu như vậy, cũng không thể cuối cùng cái gì cũng không lấy được chứ? Hơn nữa cháu ngay cả Nhị Muội, Tam Muội cũng mang đi, đây không phải muốn sau này nương cháu lẻ loi hiu quạnh một mình sao? Hai đứa nhỏ vẫn nên để ở cùng nương cháu thì hơn, bọn nó mà đi theo cháu người khác sẽ đàm tiếu sau lưng cháu cho xem.”
Trương Tú Vân không ngờ em trai thỏa hiệp nhanh như vậy, không tình nguyện nói: "Em trai, sao em lại đồng ý?”
Trương Hổ bất đắc dĩ nói: "Đại Muội đã bị dỗ thành như vậy, em có thể làm gì đây? Chỉ hy vọng hai con bé còn lại đừng hồ đồ ngu ngốc như chị nó.”
Hai người kẻ xướng người họa, người chung quanh xem đến càng thêm ngạc nhiên, cuối cùng ánh mắt dừng trên người nhà họ Bùi cũng không đúng, không cho sính lễ thì thôi, hai đứa con gái còn lại của Trương Tú Vân cũng mang đi, đây là muốn làm gì?!
Mẹ Bùi tức giận đến mặt đỏ chót, nhưng bọn họ nói có đạo lý, lại sợ bọn họ tiếp tục náo loạn, nhỏ giọng nói: "Tiểu Khê, nếu không chúng ta cho ít tiền rồi đuổi đi?”
Khương Khê lắc đầu ý bảo bà đừng xen vào, ngẩng đầu lộ ra một nụ cười khổ với Trương Hổ: "Cậu, cháu giữ sính lễ này lại là vì muốn nuôi hai em gái, cha cháu mất sớm, hai em gái chỉ có thể dựa vào cháu.”
Ánh mắt Trương Hổ hung tàn: "Em gái mày có nương mày nuôi!” Nói xong hắn ta vẫy tay một cái, người đi theo phía sau cũng hùng hổ tiến lên: "Hôm nay không trả sính lễ, đừng hòng kết hôn! Chị tôi muốn lấy sính lễ của Đại Muội, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*! Bà con, mọi người nói có đúng không?! Con gái nhà ai gả chồng mà không đưa sính lễ cho mẹ ruột?”
*thiên kinh địa nghĩa: đúng đắn từ xưa đến nay, không có gì phải nghi ngờ
Lời này quả thật không sai, người xung quanh cho dù cảm thấy nhà họ Trương quá cường thế, cũng không ai dám phản bác: "Đúng là đạo lý này, vợ thằng ba, nếu không cháu đưa sính lễ cho nương cháu đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Đức Minh nhìn mẹ ruột bị người ta uy hiếp, đang do dự có nên đi qua hay không, bỗng nhiên bị em trai đè lại, hắn ta suy nghĩ một lát cũng ngồi yên xem diễn.
Nếu có thể phá hỏng tiệc cưới lần này, cũng khá tốt, không có Khương Khê, hai ông bà hồ đồ chỉ còn cách thành thật giao tiền trợ cấp của thằng ba ra thôi?
Cũng may đàn ông con trai bên cánh họ hàng nhà họ Bùi và bạn của Bùi Hạ Quân nhanh chóng đứng phía sau Khương Khê và mẹ Bùi, cảnh giác nhìn bọn họ: "Có chuyện từ từ nói, ngày đại hỉ, đừng làm bậy!”
Hiện tại Trương Hổ có người áp trận, cực kỳ đắc ý: "Vậy phải xem đứa cháu gái này của tôi hiếu thảo hay bất hiếu.”
Ánh mắt mọi người tự nhiên dừng trên người Khương Khê, chờ đợi câu trả lời của cô.
Sự tình đến nước này, Khương Khê cười khổ một tiếng, dường như đã thỏa hiệp: "Được, nhà họ Bùi cho cháu tiền sính lễ 200 đồng, cháu có thể đưa tất cả cho nương cháu, nương cũng có thể mang Nhị Muội và Tam Muội về.”
200!
Thời buổi này tiền sính lễ 100 đồng đã xem như không ít, con số 200 này thật sự rất nhiều.
Người xem náo nhiệt ngạc nhiên, Trương Hổ cũng có vẻ kích động, còn có thể mang hai con nhóc kia về, hắn ta càng vui vẻ, khẩn cấp duỗi tay: "Vậy đưa cậu đi!”
Khương Khê chỉ cười cười, tăng âm lượng nói: "Có thể đưa sính lễ cho mọi người, nhưng cháu có một điều kiện! 200 đồng này, vốn dĩ cháu muốn tự mình cầm trên tay, dùng nó nuôi hai em gái đi học, sau đó gả chồng, nếu nương một hai quyết phải lấy tiền sính lễ về cho bằng được, vậy nhất định phải nuôi dưỡng hai em gái cháu thật tốt, mỗi tuần phải ăn thịt một lần, phải cho hai em ấy đi học, phải làm hai bộ quần áo mới mỗi quý, trước 18 tuổi không thể bắt hai em ấy gả chồng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro