Chương 4
Hoãn Quy Hĩ
2024-08-06 12:49:49
Nể tình cái đuôi mới mọc còn xinh đẹp hơn mấy cái còn lại, A Ngư miễn cưỡng tha thứ cho Phật Tổ. Bắt đầu từ lúc đó, A Ngư lang thang qua ba ngàn thế giới, trở thành một con mèo làm chuyện tốt không để lại tên.
Nguyên thân là người hữu duyên thứ chín mà A Ngư gặp được.
Nguyên thân vốn là con vợ cả của Tĩnh Hải Hầu Phủ ở kinh thành, vào mười ba năm trước, mẫu thân của nguyên thân là Du thị vội vàng quay về nhà mẹ đẻ để thăm mẹ già, trên đường đi thì gặp phải cướp. Du thị luống cuống, không hề nghĩ ngợi mà chạy trốn đến ngọn núi phía trước Chu gia thôn, sinh non ra nguyên thân.
Cùng lúc đó, mẹ Chu cũng vừa sinh ra đứa con gái thứ ba, Chu phụ trọng nam khinh nữ lại một lòng cầu con trai, muốn ném đứa con gái thứ ba vào núi cho sói ăn giống như đứa con gái thứ hai.
Đây là tập tục bản địa, nhà nào muốn có con trai sẽ ném đứa con gái mới sinh ra vào núi cho các loại động vật trong rừng ăn thịt, để đứa con gái chết trong đau khổ, mượn hành động này để cảnh cáo các linh hồn bé gái ở khắp nơi không được đầu thai vào nhà họ.
Vợ chồng Chu gia trong lúc vô tình đã phát hiện Du thị nằm ở sườn núi, nhân lúc Chu phụ nhặt trang sức rơi trên mặt đất, mẹ Chu trộm tráo đổi hai đứa nhỏ.
Sau khi nhặt được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, Chu phụ tạm thời không nhớ đến việc ném con gái nữa, vội vàng về nhà.
Ngày hôm sau, bọn họ nghe nói quan binh đã cứu được một quý nhân ở trong núi.
Nghe được tin này, Chu phụ bị dọa mất nửa cái mạng, hắn ta còn tưởng người đó chỉ là người nhà của một gia đình giàu có bình thường mà thôi. Ba ngày trôi qua, Chu phụ mới kinh ngạc phát hiện ra đứa bé có vấn đề, ép hỏi mẹ Chu mới biết chuyện đánh tráo, suýt chút nữa bị dọa mất luôn nửa cái mạng còn lại.
Hai vợ chồng không dám chủ động nói ra chân tướng, lại sợ quý nhân phát hiện ra chân tướng, cả ngày sống trong sợ hãi, đến ngủ cũng nằm mơ thấy quan binh tới cửa.
Bọn họ sống trong lo lắng suốt mấy tháng, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra. Hai vợ chồng dần dần an tâm, Chu phụ cũng không dám nhắc đến chuyện ném đứa nhỏ, chẳng may quý nhân kia tìm tới cửa thì biết làm sao?
Xuất phát từ sự kiêng dè, năm đầu tiên khi nguyên thân ở nhà họ Chu, cuộc sống trôi qua xem như êm đềm, cho đến khi Chu phụ bị gãy tay vì trúng bẫy rập khi đi bán trang sức lấy tiền.
Chu phụ đổ hết tội lỗi những chuyện này là do nguyên thân, lại cảm thấy đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm thấy, chắc chắn Tĩnh Hải Hầu phủ không hề phát hiện ra chân tướng. Bắt đầu từ lúc đó, hắn ta đối xử với nguyên thân ngày càng khắc nghiệt hơn, đến sau này thì hở ra là đánh chửi.
Nguyên thân sống trong ngược đãi đến năm mười lăm tuổi, mới chờ được ngày thân thế bị phơi bày, nàng được đón về Tĩnh Hải Hầu phủ.
Nguyên thân là người hữu duyên thứ chín mà A Ngư gặp được.
Nguyên thân vốn là con vợ cả của Tĩnh Hải Hầu Phủ ở kinh thành, vào mười ba năm trước, mẫu thân của nguyên thân là Du thị vội vàng quay về nhà mẹ đẻ để thăm mẹ già, trên đường đi thì gặp phải cướp. Du thị luống cuống, không hề nghĩ ngợi mà chạy trốn đến ngọn núi phía trước Chu gia thôn, sinh non ra nguyên thân.
Cùng lúc đó, mẹ Chu cũng vừa sinh ra đứa con gái thứ ba, Chu phụ trọng nam khinh nữ lại một lòng cầu con trai, muốn ném đứa con gái thứ ba vào núi cho sói ăn giống như đứa con gái thứ hai.
Đây là tập tục bản địa, nhà nào muốn có con trai sẽ ném đứa con gái mới sinh ra vào núi cho các loại động vật trong rừng ăn thịt, để đứa con gái chết trong đau khổ, mượn hành động này để cảnh cáo các linh hồn bé gái ở khắp nơi không được đầu thai vào nhà họ.
Vợ chồng Chu gia trong lúc vô tình đã phát hiện Du thị nằm ở sườn núi, nhân lúc Chu phụ nhặt trang sức rơi trên mặt đất, mẹ Chu trộm tráo đổi hai đứa nhỏ.
Sau khi nhặt được một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, Chu phụ tạm thời không nhớ đến việc ném con gái nữa, vội vàng về nhà.
Ngày hôm sau, bọn họ nghe nói quan binh đã cứu được một quý nhân ở trong núi.
Nghe được tin này, Chu phụ bị dọa mất nửa cái mạng, hắn ta còn tưởng người đó chỉ là người nhà của một gia đình giàu có bình thường mà thôi. Ba ngày trôi qua, Chu phụ mới kinh ngạc phát hiện ra đứa bé có vấn đề, ép hỏi mẹ Chu mới biết chuyện đánh tráo, suýt chút nữa bị dọa mất luôn nửa cái mạng còn lại.
Hai vợ chồng không dám chủ động nói ra chân tướng, lại sợ quý nhân phát hiện ra chân tướng, cả ngày sống trong sợ hãi, đến ngủ cũng nằm mơ thấy quan binh tới cửa.
Bọn họ sống trong lo lắng suốt mấy tháng, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra. Hai vợ chồng dần dần an tâm, Chu phụ cũng không dám nhắc đến chuyện ném đứa nhỏ, chẳng may quý nhân kia tìm tới cửa thì biết làm sao?
Xuất phát từ sự kiêng dè, năm đầu tiên khi nguyên thân ở nhà họ Chu, cuộc sống trôi qua xem như êm đềm, cho đến khi Chu phụ bị gãy tay vì trúng bẫy rập khi đi bán trang sức lấy tiền.
Chu phụ đổ hết tội lỗi những chuyện này là do nguyên thân, lại cảm thấy đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm thấy, chắc chắn Tĩnh Hải Hầu phủ không hề phát hiện ra chân tướng. Bắt đầu từ lúc đó, hắn ta đối xử với nguyên thân ngày càng khắc nghiệt hơn, đến sau này thì hở ra là đánh chửi.
Nguyên thân sống trong ngược đãi đến năm mười lăm tuổi, mới chờ được ngày thân thế bị phơi bày, nàng được đón về Tĩnh Hải Hầu phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro