Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế

Chương 36

Vinh Cẩn

2024-10-02 21:42:17

“Phá vòng vây hay giữ nguyên vị trí, tôi tin rằng ai cũng đã có sự lựa chọn cho riêng mình.”

Ai cũng có gia đình, ai cũng muốn trong những thời khắc khó khăn và đau đớn này được ở bên cạnh người thân.

Dì phục vụ trong căn tin là người đầu tiên lên tiếng: “Đúng vậy, tôi phải về nhà tìm con gái tôi nữa.” Vừa nói, mắt bà lại đỏ hoe: “Không biết bây giờ con bé thế nào rồi…”

Một cô gái bên cạnh đưa tay nắm lấy tay dì phục vụ, nước mắt lưng tròng nhẹ giọng an ủi.

“Thời đại dữ liệu lớn,” Đậu Thanh bất ngờ lên tiếng, anh nắm chặt tay Phương Ương Ương, ngón tay đan vào nhau, đủ để thấy sự thân mật giữa hai người: “Khi chúng ta liên lạc được với bên ngoài, quốc gia chắc chắn sẽ vừa đảm bảo cho chúng ta, vừa thực hiện việc đăng ký thông tin cá nhân.” Ý của anh là nếu không đăng ký thông tin bây giờ thì sau này cũng phải làm.

Một nhóm người, độ tuổi trung bình chỉ hai mươi mấy.

Niềm tin của mọi người vào quốc gia và chính phủ rất cao, vào thời điểm này, những cuộc trò chuyện này đã làm mọi người phấn chấn hẳn lên.

“Đúng vậy, tin rằng quốc gia sẽ sớm đến cứu chúng ta.”

“Đã xem ‘Địa cầu lưu lạc’ chưa? Không biết người dân ở các quốc gia khác thế nào, nhưng người dân nước chúng ta chắc chắn sẽ không bị bỏ rơi.”

“Hu hu, quân đội cảnh sát mau đến cứu chúng tôi đi…”

Văn Thanh lên tiếng: “Hiện tại không có thiết bị, không có phòng thí nghiệm, không đủ điều kiện để chúng ta đo lường ảnh hưởng của ‘dị năng’ đến cơ thể,” cô ấy cẩn thận đẩy gọng kính lên, nhẹ nhàng nói: “Vì vậy, nếu muốn đăng ký hình thức biểu hiện của dị năng thì thực ra cũng đơn giản thôi, mọi người chỉ cần nói xem có thể làm được gì với dị năng của mình là được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không bắt buộc, chỉ để đảm bảo rằng khi phối hợp và sống chung với nhau sau này, mọi người có thể hiểu nhau kỹ hơn, giảm thiểu rủi ro.”

Bên ngoài tường kính, những đôi mắt đỏ rực của động vật biến dị đang chăm chú nhìn vào những con người trong căn tin.

Có người khẽ rùng mình, có người cười khổ đồng ý, có người tranh thủ thử sử dụng dị năng.

Do thể chất cá nhân nên đã có người kiệt sức không thể sử dụng dị năng được.

Khi làm đăng ký, vẫn là Yến Phong Cập ghi chép, hắn lắng nghe người xếp hàng trước mặt kể về hình thức biểu hiện của dị năng sau khi thức tỉnh sáng nay: “Cảm giác như có điện chạy qua đầu ngón tay.”

Hắn nhìn người nói một cái, chàng trai ngượng ngùng gãi gãi mặt: “Bây giờ trời vẫn còn khá nóng, chắc chắn không phải là tĩnh điện từ cơ thể rồi.”

“Tôi không dám chạm vào điện thoại, sợ làm hỏng bảng mạch,” chàng trai cau có: “Cũng không dám chạm vào người khác, lỡ điện giật họ thì không hay.”

Việc ghi chép hình thức biểu hiện của dị năng thực sự có ích.

Hơn bảy mươi người, trong vài ngày ngắn ngủi đã xây dựng được tình đồng đội hỗ trợ lẫn nhau, khi có dị năng, nếu là “dị năng hệ thủy” bình thường thì không ảnh hưởng nhiều đến người khác. Nhưng nếu như dị năng “lôi điện” của chàng trai này thì rất dễ làm người khác bị thương.

Sau khi ghi xong thông tin của thanh niên có dị năng điện, cậu ta rời khỏi hàng, không quên lớn tiếng nhắc nhở người phía sau: “Mọi người cẩn thận, đừng chạm vào tôi, tôi có điện trong người, đụng vào không vui đâu.”

Hàng chục người xếp hàng, trên bảng đăng ký thông tin cá nhân gồm chuyên ngành, tên, năm học, có thêm mục “hình thức biểu hiện dị năng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Kiều Mềm Cầu Sinh Trong Truyện Mạt Thế

Số ký tự: 0