Nữ Phụ Mạt Thế, Các Lão Đại Đều Cưng Sủng Ta
Chương 32
Nguyệt Sơ Miện
2024-08-25 21:31:14
Hàn Minh Diệu đã nói gì với Bạch Sâm Dữ, có thể khiến tâm trạng giận dữ của hắn bình tĩnh trở lại.
Tô Tiểu Mạt rất tò mò nhưng cô không dám hỏi.
Ai cũng biết rằng tò mò hại chết mèo, cô vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, không muốn tự tìm đường chết.
"Đi." Ánh mắt Bạch Sâm Dữ sắc bén, đôi mắt đỏ quét về phía Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt không hiểu hắn có ý gì nhưng cô vẫn chọn tin tưởng Bạch Sâm Dữ.
Khi hắn vừa mở miệng, Tô Tiểu Mạt đã chạy thục mạng.
Hàn Minh Diệu đi theo sau hai người, chỉ thấy lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ một chút ánh sáng trắng, nhẹ nhàng vung lên, Tô Tiểu Mạt cảm thấy đôi chân trở nên nhẹ nhàng, tốc độ chạy nhanh hơn.
Cô biết rõ, đây hẳn là một trong những năng lực của hắn ta.
Ba người chạy đến trước một ngôi nhà đổ nát, Bạch Sâm Dữ trực tiếp kéo Tô Tiểu Mạt vào trong nhà.
Hắn bịt miệng cô, ép Tô Tiểu Mạt áp sát vào tường ngồi xổm xuống.
Hàn Minh Diệu lại tái phát bệnh cũ, thà đứng oai phong lẫm liệt cũng tuyệt đối không ngồi xổm.
"Bướm Nhỏ, em đừng sợ, trời sập xuống cũng có tôi chống đỡ cho em." Khi đèn pha quét tới, Hàn Minh Diệu không hề sợ hãi, ngược lại còn cười bước ra ngoài.
Tô Tiểu Mạt vẫn bị Bạch Sâm Dữ nắm chặt, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Cứ như vậy, cô trơ mắt nhìn Hàn Minh Diệu dễ tăng độ hảo cảm nhất rời đi.
Khoảng năm phút trôi qua, Bạch Sâm Dữ cuối cùng cũng buông tay.
Tô Tiểu Mạt đầu đầy mồ hôi, quần áo cũng sắp bị mồ hôi lạnh làm ướt.
"Sao lại yên tĩnh thế, người trong lòng đi rồi nên buồn sao?" Bạch Sâm Dữ vốn đang ngồi xổm đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, nói có chút âm dương quái khí.
"Đội trưởng, anh hiểu lầm rồi, tôi không quen anh ta."
"Không quen mà người ta gọi cô là Bướm Nhỏ?" Bạch Sâm Dữ hừ lạnh một tiếng nói.
"Anh không cũng gọi tôi là chim sẻ sao?"
Những người này có phải đều bị thiểu năng không, mỗi người đều thích đặt biệt danh cho cô, còn đặt những biệt danh kỳ quái như vậy.
Câu trả lời của Tô Tiểu Mạt rõ ràng khiến Bạch Sâm Dữ rất không hài lòng, ánh mắt hắn lại lạnh đi vài phần.
Tô Tiểu Mạt rất tò mò nhưng cô không dám hỏi.
Ai cũng biết rằng tò mò hại chết mèo, cô vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, không muốn tự tìm đường chết.
"Đi." Ánh mắt Bạch Sâm Dữ sắc bén, đôi mắt đỏ quét về phía Tô Tiểu Mạt.
Tô Tiểu Mạt không hiểu hắn có ý gì nhưng cô vẫn chọn tin tưởng Bạch Sâm Dữ.
Khi hắn vừa mở miệng, Tô Tiểu Mạt đã chạy thục mạng.
Hàn Minh Diệu đi theo sau hai người, chỉ thấy lòng bàn tay hắn ta ngưng tụ một chút ánh sáng trắng, nhẹ nhàng vung lên, Tô Tiểu Mạt cảm thấy đôi chân trở nên nhẹ nhàng, tốc độ chạy nhanh hơn.
Cô biết rõ, đây hẳn là một trong những năng lực của hắn ta.
Ba người chạy đến trước một ngôi nhà đổ nát, Bạch Sâm Dữ trực tiếp kéo Tô Tiểu Mạt vào trong nhà.
Hắn bịt miệng cô, ép Tô Tiểu Mạt áp sát vào tường ngồi xổm xuống.
Hàn Minh Diệu lại tái phát bệnh cũ, thà đứng oai phong lẫm liệt cũng tuyệt đối không ngồi xổm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bướm Nhỏ, em đừng sợ, trời sập xuống cũng có tôi chống đỡ cho em." Khi đèn pha quét tới, Hàn Minh Diệu không hề sợ hãi, ngược lại còn cười bước ra ngoài.
Tô Tiểu Mạt vẫn bị Bạch Sâm Dữ nắm chặt, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.
Cứ như vậy, cô trơ mắt nhìn Hàn Minh Diệu dễ tăng độ hảo cảm nhất rời đi.
Khoảng năm phút trôi qua, Bạch Sâm Dữ cuối cùng cũng buông tay.
Tô Tiểu Mạt đầu đầy mồ hôi, quần áo cũng sắp bị mồ hôi lạnh làm ướt.
"Sao lại yên tĩnh thế, người trong lòng đi rồi nên buồn sao?" Bạch Sâm Dữ vốn đang ngồi xổm đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, nói có chút âm dương quái khí.
"Đội trưởng, anh hiểu lầm rồi, tôi không quen anh ta."
"Không quen mà người ta gọi cô là Bướm Nhỏ?" Bạch Sâm Dữ hừ lạnh một tiếng nói.
"Anh không cũng gọi tôi là chim sẻ sao?"
Những người này có phải đều bị thiểu năng không, mỗi người đều thích đặt biệt danh cho cô, còn đặt những biệt danh kỳ quái như vậy.
Câu trả lời của Tô Tiểu Mạt rõ ràng khiến Bạch Sâm Dữ rất không hài lòng, ánh mắt hắn lại lạnh đi vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro