Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Cam tâm tình nguyện
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Diệp Minh Viễn và Diệp Minh Thành ngồi bên trong phòng họp, phía bên cạnh là Vũ Quang Lâm và Lưu Cảnh Quân. Cả hai người vừa bị đêm hôm qua hù cho một trận, hôm nay lại thêm hai anh em nhà họ Diệp cho ăn khổ một trận. Hai người bây giờ hít thở mạnh cũng không dám. Hai người mới đi một chút thôi, bên cạnh còn có vệ sĩ canh giữ, ai mà biết lại có người lên kế hoạch bắt cóc sẵn chứ.
Đào Ngọc Nhân vào trong báo cáo tình hình.
Đêm qua có người nhìn thấy Tĩnh Thanh Mai lên một chiếc xe bảy chỗ rời khỏi chạy thẳng ra sân bay. Chuyến bay lúc mười giờ đến Madagascar, sau đó được trực thăng đến đón. Đoán chừng ở trên đảo thuộc quyền sở hữu của Quan gia.Quan gia?Lưu Cảnh Quân và Vũ Quang Lâm đồng thời lên tiếng, họ cũng không ngờ Quan gia lại tham gia vào chuyện này.
Bọn anh cứ nghĩ Tĩnh Thanh Mai dựa lưng ai đó dám làm chuyện tày trời, ai dè cột chống lưng phía sau cũng không tệ. Lại là đối thủ trên thương trường của nhà họ Diệp.
Hai anh em nhà họ Diệp không quá bất ngờ, nằm trong dự đón của bọn anh.
- Tiếp tục canh chừng, chờ thời cơ. Tôi không tin cô ta có thể trốn trên cái đảo đó suốt đời. Theo dõi động tĩnh của
Quan gia.
Diệp Minh Thành can dạn.
- Vâng.
Đào Ngọc Nhân nói xong liền đi ra ngoài.
Vậy chúng tôi về trước.Ai cho các cậu về?Diệp Minh Viễn quay sang nhìn hai người. Ánh mắt không ngừng bắn ra tia lửa đạn.
.....Làm sai phải nên bị phạt chứ.Diệp Minh Viễn mỉm cười nhìn hai người nói. Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng hai người chạy thẳng lên đến trung tâm não bộ.
Người ta thấy suốt một tuần sau đó hai vị công tử nổi danh đào hoa lại có thể ở nhà, không trêu đùa con gái, gặp phụ nữ là tránh xa. Hai nhà họ Vũ và họ Lưu phải trố mắt mà nhìn, ba mẹ Vũ Quang Lâm và Lưu Cảnh Quân còn tưởng con mình bị bệnh, một bên thì mướn thầy pháp về xem, một bên thì thuê bác sĩ tâm lý. Nói chung là một tuần đầy đặc sắc của hai người bọn họ.
Lúc Diệp Minh Viễn và Diệp Minh Thành về đến nhà, chỉ thấy phòng khách vắng lặng, lạnh lẽo vô cùng. Diệp Minh Viên hỏi người giúp việc:
- Hai người bọn họ đâu rồi?
Người giúp việc đương nhiên biết cậu chủ hỏi đến ai, liền nhanh chóng trả lời:
Dạ, hai vị tiểu thư đều đang ở trên lầu ạ.Từ sáng giờ họ đã ăn gì chưa?Lần này là Diệp Minh Thành.
Dạ lúc trưa hai vị tiểu thư đã xuống dùng bữa, sau khi dùng xong hai người đều ở trong phòng đến bây giờ.Được rồi, chị đi làm việc tiếp đi.Người giúp việc cúi đầu một cái rồi đi ra.
Diệp Minh Thành và Diệp Minh Viễn người trước người sau đi lên lầu hai, không ai nói câu gì với nhau.
Đến khi gần đi đến phòng của mình Diệp Minh Thành mới xoay người lại nói với Diệp Minh Viễn:
Cậu đã nói với cô ấy chưa?Nói gì?Diệp Minh Viền hỏi lại.
Tình cảm.Anh thì sao?Diệp Minh Viễn nhướng mày chỉ về phía căn phòng ý chỉ Vũ Ngọc Trân.
Tôi khác cậu.Khác chỗ nào, chúng ta cùng một trứng sinh ra mà.Diệp Minh Viễn dựa vào cánh cửa, hai tay khoanh lại giọng điệu có chút ngả ngớn.
Đúng vậy, cùng trứng sinh ra nhưng không có nghĩa tính cách chúng ta giống nhau. Nếu có thứ cậu thích cậu sẽ thẳng thắng nói ra, nhưng lần này lại không nói, rõ ràng là để tâm nhưng lại sợ....Còn anh thì sao? Rõ ràng là yêu đến điên dại nhưng lại câm như hến, hành động thì cô ấy thấy sao? Nếu nhìn thấy thì ít ra cô ấy đã không luôn chống cự anh.Diệp Minh Thành cười một cái. Sau đó lắc lắc đầu.
- Đến cùng chúng ta vẫn là giống nhau thôi.
Diệp Minh Thành mở cửa bước vào trong, nhưng Diệp Minh Viễn vẫn đứng đó nhìn chầm chầm cánh cửa. Một lúc sau anh mới xoay người vào trong. Diệp Minh Viễn nhìn một lượt trong căn phòng nhưng lại không thấy Tĩnh Quế Nhu. Anh nhìn ra phía ban công thì thấy rèm cửa cùng cửa kính đã mở ra. Trên chiếc xích đu có một cô gái đang ngồi.
Diệp Minh Viễn khẽ đi đến bên cạnh cô, anh ngồi chồm xổm trước mặt cô. Tĩnh Quế Nhu đang ngủ ngon lành, trên tay cô còn cằm một sách đang đọc dở. Diệp Minh Viễn biết cô mệt, anh cứ ngồi đó lặng lẽ nhìn ngắm cô. Lại nhìn xuống bàn tay đã được băng bó của cô.
Ngày hôm qua khi biết cô bị bắt cóc anh như nổi điên, ai nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của anh cũng đều phải sợ hãi.
Đến khi nhìn thấy cô rồi, nhìn thấy cô nhắm chặt mắt cam chịu, trên tay và khóe miệng đều chảy máu. Anh mới biết mình đã hãm sâu vào vũng bùn của cô đến mức nào. Đã tự hứa sẽ không để ai có thể tổn thương cô, nhưng anh lại tiếp tục để cô chịu nguy hiểm. Trong lòng anh không dễ chịu gì.
Lúc nãy Diệp Minh Thành hỏi anh tại sao không nói với cô? Tính cách của anh không giống Diệp Minh Thành trầm tĩnh chỉ thích hành động, anh là người thẳng thắng, anh thích cái gì sẽ nói ra, sẽ tranh giành cho bằng được.
Thế nhưng đối diện với cô anh lại sợ hãi, anh sợ một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi thế giới này trở về thế giới của cô.
Anh biết cô đối với anh không có tình cảm, không giống với Vũ Ngọc Trân, cô ta mặc dù tỏ ra chống cự anh hai anh nhưng anh nhìn thấy cô ta cũng thích Diệp Minh Thành. Nhưng còn anh, anh không hiểu được Tĩnh Quế Nhu.
Cô nghe lời anh nhưng đó chỉ là chống chế cho qua, cô làm tình với anh chỉ vì cô cũng muốn giải quyết nhu cầu của mình. Cô tự chủ, cô kiên cường, cô như cây xương rồi, ở bất cứ nơi nào cũng có thể sống tốt, nhưng thân mình lại đầy gai bảo vệ chính mình. Cô không có anh vẫn có thể sống vui vẻ, anh biết chứ, nhưng còn anh thì sao đây, thật không công bằng nếu anh một mình chịu đau lòng vì đó. Có lẽ đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra.
Nhưng anh biết anh không thể nào lừa dối bản thân mình nữa. Cho dù cô có lợi dụng anh, thì bây giờ anh cũng cam tâm tình nguyện.
Đào Ngọc Nhân vào trong báo cáo tình hình.
Đêm qua có người nhìn thấy Tĩnh Thanh Mai lên một chiếc xe bảy chỗ rời khỏi chạy thẳng ra sân bay. Chuyến bay lúc mười giờ đến Madagascar, sau đó được trực thăng đến đón. Đoán chừng ở trên đảo thuộc quyền sở hữu của Quan gia.Quan gia?Lưu Cảnh Quân và Vũ Quang Lâm đồng thời lên tiếng, họ cũng không ngờ Quan gia lại tham gia vào chuyện này.
Bọn anh cứ nghĩ Tĩnh Thanh Mai dựa lưng ai đó dám làm chuyện tày trời, ai dè cột chống lưng phía sau cũng không tệ. Lại là đối thủ trên thương trường của nhà họ Diệp.
Hai anh em nhà họ Diệp không quá bất ngờ, nằm trong dự đón của bọn anh.
- Tiếp tục canh chừng, chờ thời cơ. Tôi không tin cô ta có thể trốn trên cái đảo đó suốt đời. Theo dõi động tĩnh của
Quan gia.
Diệp Minh Thành can dạn.
- Vâng.
Đào Ngọc Nhân nói xong liền đi ra ngoài.
Vậy chúng tôi về trước.Ai cho các cậu về?Diệp Minh Viễn quay sang nhìn hai người. Ánh mắt không ngừng bắn ra tia lửa đạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.....Làm sai phải nên bị phạt chứ.Diệp Minh Viễn mỉm cười nhìn hai người nói. Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng hai người chạy thẳng lên đến trung tâm não bộ.
Người ta thấy suốt một tuần sau đó hai vị công tử nổi danh đào hoa lại có thể ở nhà, không trêu đùa con gái, gặp phụ nữ là tránh xa. Hai nhà họ Vũ và họ Lưu phải trố mắt mà nhìn, ba mẹ Vũ Quang Lâm và Lưu Cảnh Quân còn tưởng con mình bị bệnh, một bên thì mướn thầy pháp về xem, một bên thì thuê bác sĩ tâm lý. Nói chung là một tuần đầy đặc sắc của hai người bọn họ.
Lúc Diệp Minh Viễn và Diệp Minh Thành về đến nhà, chỉ thấy phòng khách vắng lặng, lạnh lẽo vô cùng. Diệp Minh Viên hỏi người giúp việc:
- Hai người bọn họ đâu rồi?
Người giúp việc đương nhiên biết cậu chủ hỏi đến ai, liền nhanh chóng trả lời:
Dạ, hai vị tiểu thư đều đang ở trên lầu ạ.Từ sáng giờ họ đã ăn gì chưa?Lần này là Diệp Minh Thành.
Dạ lúc trưa hai vị tiểu thư đã xuống dùng bữa, sau khi dùng xong hai người đều ở trong phòng đến bây giờ.Được rồi, chị đi làm việc tiếp đi.Người giúp việc cúi đầu một cái rồi đi ra.
Diệp Minh Thành và Diệp Minh Viễn người trước người sau đi lên lầu hai, không ai nói câu gì với nhau.
Đến khi gần đi đến phòng của mình Diệp Minh Thành mới xoay người lại nói với Diệp Minh Viễn:
Cậu đã nói với cô ấy chưa?Nói gì?Diệp Minh Viền hỏi lại.
Tình cảm.Anh thì sao?Diệp Minh Viễn nhướng mày chỉ về phía căn phòng ý chỉ Vũ Ngọc Trân.
Tôi khác cậu.Khác chỗ nào, chúng ta cùng một trứng sinh ra mà.Diệp Minh Viễn dựa vào cánh cửa, hai tay khoanh lại giọng điệu có chút ngả ngớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, cùng trứng sinh ra nhưng không có nghĩa tính cách chúng ta giống nhau. Nếu có thứ cậu thích cậu sẽ thẳng thắng nói ra, nhưng lần này lại không nói, rõ ràng là để tâm nhưng lại sợ....Còn anh thì sao? Rõ ràng là yêu đến điên dại nhưng lại câm như hến, hành động thì cô ấy thấy sao? Nếu nhìn thấy thì ít ra cô ấy đã không luôn chống cự anh.Diệp Minh Thành cười một cái. Sau đó lắc lắc đầu.
- Đến cùng chúng ta vẫn là giống nhau thôi.
Diệp Minh Thành mở cửa bước vào trong, nhưng Diệp Minh Viễn vẫn đứng đó nhìn chầm chầm cánh cửa. Một lúc sau anh mới xoay người vào trong. Diệp Minh Viễn nhìn một lượt trong căn phòng nhưng lại không thấy Tĩnh Quế Nhu. Anh nhìn ra phía ban công thì thấy rèm cửa cùng cửa kính đã mở ra. Trên chiếc xích đu có một cô gái đang ngồi.
Diệp Minh Viễn khẽ đi đến bên cạnh cô, anh ngồi chồm xổm trước mặt cô. Tĩnh Quế Nhu đang ngủ ngon lành, trên tay cô còn cằm một sách đang đọc dở. Diệp Minh Viễn biết cô mệt, anh cứ ngồi đó lặng lẽ nhìn ngắm cô. Lại nhìn xuống bàn tay đã được băng bó của cô.
Ngày hôm qua khi biết cô bị bắt cóc anh như nổi điên, ai nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của anh cũng đều phải sợ hãi.
Đến khi nhìn thấy cô rồi, nhìn thấy cô nhắm chặt mắt cam chịu, trên tay và khóe miệng đều chảy máu. Anh mới biết mình đã hãm sâu vào vũng bùn của cô đến mức nào. Đã tự hứa sẽ không để ai có thể tổn thương cô, nhưng anh lại tiếp tục để cô chịu nguy hiểm. Trong lòng anh không dễ chịu gì.
Lúc nãy Diệp Minh Thành hỏi anh tại sao không nói với cô? Tính cách của anh không giống Diệp Minh Thành trầm tĩnh chỉ thích hành động, anh là người thẳng thắng, anh thích cái gì sẽ nói ra, sẽ tranh giành cho bằng được.
Thế nhưng đối diện với cô anh lại sợ hãi, anh sợ một ngày nào đó cô sẽ rời khỏi thế giới này trở về thế giới của cô.
Anh biết cô đối với anh không có tình cảm, không giống với Vũ Ngọc Trân, cô ta mặc dù tỏ ra chống cự anh hai anh nhưng anh nhìn thấy cô ta cũng thích Diệp Minh Thành. Nhưng còn anh, anh không hiểu được Tĩnh Quế Nhu.
Cô nghe lời anh nhưng đó chỉ là chống chế cho qua, cô làm tình với anh chỉ vì cô cũng muốn giải quyết nhu cầu của mình. Cô tự chủ, cô kiên cường, cô như cây xương rồi, ở bất cứ nơi nào cũng có thể sống tốt, nhưng thân mình lại đầy gai bảo vệ chính mình. Cô không có anh vẫn có thể sống vui vẻ, anh biết chứ, nhưng còn anh thì sao đây, thật không công bằng nếu anh một mình chịu đau lòng vì đó. Có lẽ đây chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra.
Nhưng anh biết anh không thể nào lừa dối bản thân mình nữa. Cho dù cô có lợi dụng anh, thì bây giờ anh cũng cam tâm tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro