Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chuẩn bị đón Tết
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Nét mặt của Diệp Minh Viễn từ lúc bạn của Vũ Ngọc Trân chạy lại mắng chửi người khác vô ý tứ thì đã sa sầm lại, nếu so sánh với đít nồi còn muốn đen hơn. Đừng tưởng anh rời khỏi Diệp gia thì cho rằng anh ăn chay.
Đôi mắt anh sắc lạnh nhìn cô bạn của Vũ Ngọc Trân làm cho cô hoảng sợ nép ra phía sau Vũ Ngọc Trân y hệt như
Tĩnh Quế Nhu lúc này. Thậm chí cô còn cảm thấy cô ấy sắp khóc đến nơi rồi.
Diệp Minh Viễn nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Trân, giọng nói anh phát ra lạnh tanh:
- Quản người của cô cho tốt đi... Tôi không phải dạng người nhường nhịn phụ nữ đâu. Nên nhớ Diệp Minh Thành chỉ chống lưng cho cô thôi còn cô ta...cẩn thận cái miệng đó.
Vũ Ngọc Trân mím chặt môi, gương mặt cũng trắng nhợt. Cũng do cô chủ quan, lâu rồi không còn tiếp xúc với
Diệp Minh Viễn, lâu lâu lại cùng mẹ Diệp đi nhìn lén anh là cho cô bị lầm tưởng rằng anh không còn Diệp Nhị thiếu ngông cuồng, tàn bạo lúc trước nữa. Có lúc cô còn hâm mộ, ghen tị với Tĩnh Quế Nhu khi có được Diệp Minh Viễn yêu thương, trân trọng cô. Nhưng ngày hôm nay cô lại nhận ra rằng, vốn dĩ sự ôn nhu này chỉ dành cho một mình Tĩnh Quế Nhu mà thôi. Trong mắt anh, người khác vĩnh viễn không đáng có được tình cảm đó từ anh.
Vũ Ngọc Trân xin lỗi anh và Tĩnh Quế Nhu thay bạn mình thêm lần nữa rồi kéo cô ấy rời khỏi rạp chiếu. Lúc nãy
đám đông cũng bị sắc mặt và lời nói anh dọa cho có chút sợ nên sau khi hai người Vũ Ngọc Trân rời đi thì cũng tự động giải tán.
Diệp Minh Viễn xoay người lại nhìn cô, một chút lạnh lùng thờ ơ ban nãy dường như không hề tồn đọng lại trên người anh một chút nào.
- Em còn muốn xem nữa không?
- Mắc công tới đây rồi phải xem chứ.
Nói xong cô lại vui vẻ vòng qua ôm lấy cánh tay của anh kéo anh đi về phía trước mua vé.
Hai người ở trong rạp hơn hai tiếng đồng hồ mới đi ra, bộ phim cô chọn là một bộ phim hài tình cảm. Trong lúc xem phim làm cho cô cười chảy cả nước mắt. Diệp Minh Viễn ở bên cạnh lâu lâu lại quay sang nhìn cô, thấy cô cười vừa tươi vừa lớn như vậy anh cũng vui lây. Anh thích cô như vậy. Cho dù có chuyện gì xảy ra cô chưa bao giờ để nó phải khiến cô bận tâm quá lâu, buồn cô sẽ khóc thật lớn, ai chọc cô tức giận cô sẽ đánh người đó tuyệt đối không để mình chịu thiệt. Vui cô sẽ cười lớn, đôi mắt to tròn sẽ híp lại như vầng trăng. Cô mạnh mẽ, cô kiên cường, cô lạc quan và chưa từng thuộc về ai, cô vẫn luôn là chính cô. Chỉ có anh là thuộc về cô mà thôi.
Xem phim xong, Tĩnh Quế Nhu lại kéo anh ra chợ đêm đi dạo, mua thêm một chút đồ ăn vặt rồi một chút ra bờ sông ăn. Bởi vì gần tết nên không khí thành phố nhộn nhịp lên hẳn, người người ra đường mua sắm đi chơi.
Diệp Minh Viền luôn nắm chặt tay cô để không bị lạc giữa đám đông.
Ngày mai chúng ta mua đồ trang trí nhà nha?Được.Mọi năm tết đến anh thường làm gì?Tĩnh Quế Nhu vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, vừa quay đầu hỏi anh.
Không nhớ nữa, năm ngoái hình như là công tác ở nước ngoài, năm trước nữa thì ở thành phố H....Sao anh làm việc không vậy? Tết phải về nhà chứ, ba mẹ anh họ không hối thúc anh về sao?Tĩnh Quế Nhu thắc mắc hỏi. Nghe anh nói mà chán biết bao nhiêu, tết quê cô vui lắm nha. Ai ghét tết chứ cô thích nhất, vừa được nghỉ ngơi vừa được chơi với mấy đứa bạn cùng tuổi trong xóm.
- Không có, dịp này họ đi du lịch mất rồi, ở nhà cũng chẳng có ai.
Anh trả lời rất nhẹ nhàng giống như chuyện này là việc thường tình.
Sao nhàm chán quá vậy? Chẳng thú vị gì cả. Vậy tết năm nay anh định làm gì?Ở cùng em, em làm gì anh làm đó.Tĩnh Quế Nhu nửa tin nửa ngờ. Bởi vì đếm giao thừa chính là ngày mà Vũ Ngọc Trân xảy ra bi kịch mất tích bốn năm đó.
Thật không đó? Diệp gia cũng không đón giao thừa sao?Không có.Vãi...Diệp Minh Viễn nhướn mày, hình như lâu rồi anh không nghe cô nói bậy. Mà mỗi lần nói bậy là gần như toàn mắng anh.
- Chậc...chậc....quá không được, năm nay em sẽ cho anh thấy thế nào là đón tết thật sự.
Anh cũng mong chờ được đón tết cùng cô.
Mấy ngày sau đó, Tĩnh Quế Nhu và Diệp Minh Viễn ngày nào cũng bận rộn đến đầu tắt mặt tối. Nào là đơn đặt hàng tăng cô còn phải thuê người giao hàng tiếp trong mấy ngày này, lại thêm còn phải mua sắm trang trí cửa hàng rồi đến nhà cửa.
Tĩnh Quế Nhu đưa tiền cho người chở bông rồi lại nhìn ngắm bốn chậu bông cúc và cúc mâm xôi vàng rực rỡ trước cửa tiệm. Cô mỉm cười hài lòng. Sau đó trở lại vào trong tiệm, cô đi đến gần chỗ Diệp Minh Viễn đang trang trí chậu mai nhỏ đặt trên quầy tính tiền.
Tĩnh Quế Nhu chống tay lên quầy, đứng nghiêng người xoay mặt về phía anh nói:
Ngày mai mở cửa thêm một ngày nữa thì chúng ta đóng của ăn tết đi.Được thôi.Diệp Minh Viễn treo đồ trang trí cuối cùng lên rồi quay sang ôm lấy cô. Tĩnh Quế Nhu vội đánh tay anh một cái rồi né ra.
Người ta thấy bây giờ.Thấy thì thấy, có phải không ai biết chúng ta là một cặp đâu.Tĩnh Quế Nhu xua xua tay sau đó lại đi ra sau quầy:
- Hôm nay và ngày mai dọn dẹp cho xong rồi còn nghỉ ăn tết nữa. Một năm làm việc vất vả quá rồi. Nhưng mà này, anh thật sự không định về nhà luôn à, bác gái hôm qua mới gọi điện cho em bảo anh về nhà ăn một bữa cơm đó. Còn nói gửi lời đến anh là " đồ thằng con bất hiếu, có bạn gái quên cha mẹ".
Diệp Minh Viễn lại không hề có chút biểu cảm nào là quan tâm hay đau buồn, thậm chí còn cười cười như là chuyện vui lắm ấy.
Nhưng mà câu chửi này cũng bao gồm cả em luôn rồi đó, bởi vì nguyên nhân khiến cho anh tạo nghiệt đang đứng ở đây nè.Ha...anh còn dám nói, bởi vậy hết ngày mai cửa hàng cũng đóng cửa rồi, anh nên về nhà ăn một bữa cơm đi.Nói một hồi mà không thấy anh trả lời. Tĩnh Quế Nhu quay sang nhìn anh lại liếc anh:
Anh có nghe em nói không đó.Ừm...nhưng anh lo cho em....Em có gì mà phải lo chứ?Diệp Minh Viễn trầm ngâm nói:
- Anh nhận được tin Quan Tử Duy trở lại rồi, thời gian này lại là thời điểm đông đúc dễ xảy ra sơ hở. Em vẫn còn nguy hiểm.
Tĩnh Quế Nhu cũng không ngờ chuyện này. Trong lòng cô đột nhiên cũng dấy lên nỗi lo sợ nhưng mà chẳng lẽ
Diệp Minh Viễn cứ đứng một bên canh cô kè kè suốt đời. Đó là không có khả năng, nếu đã là không tránh khỏi thì không xảy ra lúc này thì cũng đến lúc khác, con người không có khả năng tránh được tương lai. Chỉ có thể phòng bị và chờ đợi thôi.
- Mấy lần trước anh cũng hay đi đi về về đấy thôi. Chỉ có một bữa cơm thôi mà, không có mất nhiều thời gian như vậy đầu.
Diệp Minh Viễn lẳng lặng nhìn cô không nói gì, đôi mắt âm trầm sâu như hồ nước màu thu khiến cho người khác không biết anh đang nghĩ gì. Thôi vậy, quyết định là do anh. Dù sao cô cũng đã chuyển lời và khuyên bảo hết mình như vậy rồi.
Đôi mắt anh sắc lạnh nhìn cô bạn của Vũ Ngọc Trân làm cho cô hoảng sợ nép ra phía sau Vũ Ngọc Trân y hệt như
Tĩnh Quế Nhu lúc này. Thậm chí cô còn cảm thấy cô ấy sắp khóc đến nơi rồi.
Diệp Minh Viễn nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Trân, giọng nói anh phát ra lạnh tanh:
- Quản người của cô cho tốt đi... Tôi không phải dạng người nhường nhịn phụ nữ đâu. Nên nhớ Diệp Minh Thành chỉ chống lưng cho cô thôi còn cô ta...cẩn thận cái miệng đó.
Vũ Ngọc Trân mím chặt môi, gương mặt cũng trắng nhợt. Cũng do cô chủ quan, lâu rồi không còn tiếp xúc với
Diệp Minh Viễn, lâu lâu lại cùng mẹ Diệp đi nhìn lén anh là cho cô bị lầm tưởng rằng anh không còn Diệp Nhị thiếu ngông cuồng, tàn bạo lúc trước nữa. Có lúc cô còn hâm mộ, ghen tị với Tĩnh Quế Nhu khi có được Diệp Minh Viễn yêu thương, trân trọng cô. Nhưng ngày hôm nay cô lại nhận ra rằng, vốn dĩ sự ôn nhu này chỉ dành cho một mình Tĩnh Quế Nhu mà thôi. Trong mắt anh, người khác vĩnh viễn không đáng có được tình cảm đó từ anh.
Vũ Ngọc Trân xin lỗi anh và Tĩnh Quế Nhu thay bạn mình thêm lần nữa rồi kéo cô ấy rời khỏi rạp chiếu. Lúc nãy
đám đông cũng bị sắc mặt và lời nói anh dọa cho có chút sợ nên sau khi hai người Vũ Ngọc Trân rời đi thì cũng tự động giải tán.
Diệp Minh Viễn xoay người lại nhìn cô, một chút lạnh lùng thờ ơ ban nãy dường như không hề tồn đọng lại trên người anh một chút nào.
- Em còn muốn xem nữa không?
- Mắc công tới đây rồi phải xem chứ.
Nói xong cô lại vui vẻ vòng qua ôm lấy cánh tay của anh kéo anh đi về phía trước mua vé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người ở trong rạp hơn hai tiếng đồng hồ mới đi ra, bộ phim cô chọn là một bộ phim hài tình cảm. Trong lúc xem phim làm cho cô cười chảy cả nước mắt. Diệp Minh Viễn ở bên cạnh lâu lâu lại quay sang nhìn cô, thấy cô cười vừa tươi vừa lớn như vậy anh cũng vui lây. Anh thích cô như vậy. Cho dù có chuyện gì xảy ra cô chưa bao giờ để nó phải khiến cô bận tâm quá lâu, buồn cô sẽ khóc thật lớn, ai chọc cô tức giận cô sẽ đánh người đó tuyệt đối không để mình chịu thiệt. Vui cô sẽ cười lớn, đôi mắt to tròn sẽ híp lại như vầng trăng. Cô mạnh mẽ, cô kiên cường, cô lạc quan và chưa từng thuộc về ai, cô vẫn luôn là chính cô. Chỉ có anh là thuộc về cô mà thôi.
Xem phim xong, Tĩnh Quế Nhu lại kéo anh ra chợ đêm đi dạo, mua thêm một chút đồ ăn vặt rồi một chút ra bờ sông ăn. Bởi vì gần tết nên không khí thành phố nhộn nhịp lên hẳn, người người ra đường mua sắm đi chơi.
Diệp Minh Viền luôn nắm chặt tay cô để không bị lạc giữa đám đông.
Ngày mai chúng ta mua đồ trang trí nhà nha?Được.Mọi năm tết đến anh thường làm gì?Tĩnh Quế Nhu vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, vừa quay đầu hỏi anh.
Không nhớ nữa, năm ngoái hình như là công tác ở nước ngoài, năm trước nữa thì ở thành phố H....Sao anh làm việc không vậy? Tết phải về nhà chứ, ba mẹ anh họ không hối thúc anh về sao?Tĩnh Quế Nhu thắc mắc hỏi. Nghe anh nói mà chán biết bao nhiêu, tết quê cô vui lắm nha. Ai ghét tết chứ cô thích nhất, vừa được nghỉ ngơi vừa được chơi với mấy đứa bạn cùng tuổi trong xóm.
- Không có, dịp này họ đi du lịch mất rồi, ở nhà cũng chẳng có ai.
Anh trả lời rất nhẹ nhàng giống như chuyện này là việc thường tình.
Sao nhàm chán quá vậy? Chẳng thú vị gì cả. Vậy tết năm nay anh định làm gì?Ở cùng em, em làm gì anh làm đó.Tĩnh Quế Nhu nửa tin nửa ngờ. Bởi vì đếm giao thừa chính là ngày mà Vũ Ngọc Trân xảy ra bi kịch mất tích bốn năm đó.
Thật không đó? Diệp gia cũng không đón giao thừa sao?Không có.Vãi...Diệp Minh Viễn nhướn mày, hình như lâu rồi anh không nghe cô nói bậy. Mà mỗi lần nói bậy là gần như toàn mắng anh.
- Chậc...chậc....quá không được, năm nay em sẽ cho anh thấy thế nào là đón tết thật sự.
Anh cũng mong chờ được đón tết cùng cô.
Mấy ngày sau đó, Tĩnh Quế Nhu và Diệp Minh Viễn ngày nào cũng bận rộn đến đầu tắt mặt tối. Nào là đơn đặt hàng tăng cô còn phải thuê người giao hàng tiếp trong mấy ngày này, lại thêm còn phải mua sắm trang trí cửa hàng rồi đến nhà cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tĩnh Quế Nhu đưa tiền cho người chở bông rồi lại nhìn ngắm bốn chậu bông cúc và cúc mâm xôi vàng rực rỡ trước cửa tiệm. Cô mỉm cười hài lòng. Sau đó trở lại vào trong tiệm, cô đi đến gần chỗ Diệp Minh Viễn đang trang trí chậu mai nhỏ đặt trên quầy tính tiền.
Tĩnh Quế Nhu chống tay lên quầy, đứng nghiêng người xoay mặt về phía anh nói:
Ngày mai mở cửa thêm một ngày nữa thì chúng ta đóng của ăn tết đi.Được thôi.Diệp Minh Viễn treo đồ trang trí cuối cùng lên rồi quay sang ôm lấy cô. Tĩnh Quế Nhu vội đánh tay anh một cái rồi né ra.
Người ta thấy bây giờ.Thấy thì thấy, có phải không ai biết chúng ta là một cặp đâu.Tĩnh Quế Nhu xua xua tay sau đó lại đi ra sau quầy:
- Hôm nay và ngày mai dọn dẹp cho xong rồi còn nghỉ ăn tết nữa. Một năm làm việc vất vả quá rồi. Nhưng mà này, anh thật sự không định về nhà luôn à, bác gái hôm qua mới gọi điện cho em bảo anh về nhà ăn một bữa cơm đó. Còn nói gửi lời đến anh là " đồ thằng con bất hiếu, có bạn gái quên cha mẹ".
Diệp Minh Viễn lại không hề có chút biểu cảm nào là quan tâm hay đau buồn, thậm chí còn cười cười như là chuyện vui lắm ấy.
Nhưng mà câu chửi này cũng bao gồm cả em luôn rồi đó, bởi vì nguyên nhân khiến cho anh tạo nghiệt đang đứng ở đây nè.Ha...anh còn dám nói, bởi vậy hết ngày mai cửa hàng cũng đóng cửa rồi, anh nên về nhà ăn một bữa cơm đi.Nói một hồi mà không thấy anh trả lời. Tĩnh Quế Nhu quay sang nhìn anh lại liếc anh:
Anh có nghe em nói không đó.Ừm...nhưng anh lo cho em....Em có gì mà phải lo chứ?Diệp Minh Viễn trầm ngâm nói:
- Anh nhận được tin Quan Tử Duy trở lại rồi, thời gian này lại là thời điểm đông đúc dễ xảy ra sơ hở. Em vẫn còn nguy hiểm.
Tĩnh Quế Nhu cũng không ngờ chuyện này. Trong lòng cô đột nhiên cũng dấy lên nỗi lo sợ nhưng mà chẳng lẽ
Diệp Minh Viễn cứ đứng một bên canh cô kè kè suốt đời. Đó là không có khả năng, nếu đã là không tránh khỏi thì không xảy ra lúc này thì cũng đến lúc khác, con người không có khả năng tránh được tương lai. Chỉ có thể phòng bị và chờ đợi thôi.
- Mấy lần trước anh cũng hay đi đi về về đấy thôi. Chỉ có một bữa cơm thôi mà, không có mất nhiều thời gian như vậy đầu.
Diệp Minh Viễn lẳng lặng nhìn cô không nói gì, đôi mắt âm trầm sâu như hồ nước màu thu khiến cho người khác không biết anh đang nghĩ gì. Thôi vậy, quyết định là do anh. Dù sao cô cũng đã chuyển lời và khuyên bảo hết mình như vậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro