Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Chuyện cũ
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Nếu Tĩnh Quế Nhu mà biết anh nghĩ những điều này trong đầu, chắc chắn liền nện cho anh một phát bằng cái gối trong tay. Cũng may là cô không hề biết cái suy nghĩ đen như mực này. Hai mắt cô trông chờ câu trả lời của anh.
Diệp Minh Viễn nắm lấy tay cô mân mê.
Ừa, nhưng mà em cho dù em không làm như vậy cũng không ai trách em. Dù sao trước kia là ông ta từ em chứ em chưa từng bó ông ta.Dù là vậy,... nhưng con người với nhau không thể quá mức tuyệt tình, cúi đầu không gặp ngẩn đầu gặp, hơn nữa ông ấy lại là ba em. Vẫn nên chừa cho nhau một đường lui.Chuyện này do em quyết định. Nhưng mà anh sẽ canh chừng ông ấy giúp em, dù sao cũng không ai biết được ông ta còn có liên quan gì đến Tĩnh Thanh Mai hay không? Đến giờ chúng ta vẫn chưa biết Tĩnh Thanh Mai như thế nào? Nhưng với tính cách của cô ta thì sớm muộn gì cũng ra tay thôi.Nghe Diệp Minh Viễn nhắc tới Tĩnh Thanh Mai cô mới nhớ đến người chị cùng cha này của cô. Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra giữa cô và Diệp Minh Viễn. Lại thêm dạo gần đây cô và anh sống chung rất hòa hợp.
Cho nên làm cô quên mất mối họa tiềm tàng này. Với tiềm lực của nhà họ Diệp thì tìm người không phải chuyện khó, thế như đến giờ vẫn chưa bắt được Tĩnh Thanh Mai cũng cho thấy Quan Tử Duy không hề đơn giản.
...Đó là lý do anh đến đây sống chung với em.Một phần. Lý do chính vẫn là anh muốn sống chung với em. (Ừm hứ.Diệp Minh Viễn không ngờ chỉ nhận được câu trả lời rất là xanh tươi dửng dưng của cô như vậy. Anh có chút bất bình với thái độ này.
- Em chỉ có như vậy, lẽ ra em phải nói cái gì cảm động hoặc là nhìn anh với ánh mắt dạt dào tình cảm chứ. Anh thương em tới vậy mà em lại...hừ
Tĩnh Quế Nhu dựa tay trên ghế, vẻ mặt kiểu bất lực nhìn anh đang giận dỗi với cô.
- Được rồi, quay lại chuyện chính. Anh nghĩ tại sao Quan Tử Duy lại bảo vệ Tĩnh Thanh Mai. Em không nghĩ anh ta có tình cảm với cô chị kia của em.
Diệp Minh Viên nhướn nhướn mày.
- Là giao dịch. Quan Tử Duy cũng giống như tụi anh, là người làm ăn với nhau, chỉ thứ gì có lợi anh ta mới làm.
Nhưng mà anh nghĩ không ra lợi ích nào lớn đến nỗi khiến cho tên đó giữ Tĩnh Thanh Mai trên đảo riêng lâu như vậy hoặc là chờ đợi thời cơ nào đó?
- Có thể là gì? Tĩnh Thanh Mai thì muốn trả thù em và anh, còn Quan Tử Duy, chẳng lẽ là mối làm ăn lớn của các anh hay sao?
Diệp Minh Viễn nhún vai.
- Nè, anh phải biết chứ, anh chính là Tề Thiên Đại Thánh 72 phép thần thông cái gì cũng có thể nắm hết trong tay, đoán được ý nghĩ của đối thủ, đánh đòn phủ đầu chứ. Anh không thể nào ngồi đây nhún vai bất cần đời như vậy được.
Diệp Minh Viễn nghe cô nói xong chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn cô, sau đó lại cười không kiềm được, lâu lâu lại đưa tay che miệng như thiếu nữ thẹn thùng được khen
- Không ngờ trong mắt em anh lại là người tài giỏi đến vậy. Ôi! Thật là hạnh phúc. Nhưng mà, em đừng lo chuyện của anh là bảo vệ sự an toàn của em, còn chuyện nhà họ Diệp cứ để cho Diệp Minh Thành lo đi. Có anh ở đây
Tĩnh Thanh Mai và Quan Tử Duy có mười cái lá gan cũng không dám.
Tĩnh Quế Nhu lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy cái tên này ngày càng tự phụ ngày càng không có tham vọng. Thật không nhìn ra đây là nhị thiếu gia nhà họ Diệp. Cái mặt hình như tròn hơn so với lúc trước rồi. Có nên vui mừng vì cô nuôi heo thành công không nhỉ.
- Điều gì đã khiến anh sa đọa đến mức này chứ.
Diệp Minh Viễn lấy cái gối trong tay cô ra, anh xoay người lại rất tự nhiên kê đầu trên đùi cô mà nằm xuống, còn tìm một tư thế thoải mái sau đó ngước mắt nhìn cô.
Em làm anh sa đọa đến mức này đó, chịu trách nhiệm đi.Em làm cái gì? Em tránh anh còn không kịp, là anh tự nguyện lọt hố của em mà còn trách em.Diệp Minh Viễn xoay mặt vào bụng cô, giang tay ôm lấy cô nói.
- Ừm, cho nên anh mới không muốn thoát khỏi cái hố này nè. Chẳng phải ngày nào cũng làm ấm cậu nhỏ của anh còn gì.
Tĩnh Quế Nhu đánh một phát vào vai anh, cau mày nói:
- Lại nói năng bậy bạ.
Diệp Minh Viễn cười một tiếng. Anh cứ ôm cô như vậy mà nhắm mắt lại. Một tay Tĩnh Quế Nhu vừa vuốt mái tóc mềm mại của anh vừa chậm rãi ăn trái cây, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chương trình đang chiếu trên tivi nhưng cô lại đang nghĩ đến chuyện khác. Bất chợt lúc này Diệp Minh Viễn đột ngột lên tiếng hỏi cô.
Lúc trước em có bạn không?Có nhưng mà toàn là mấy đám chơi bời. Em không còn liên lạc với họ lâu rồi. Sao vậy?Tĩnh Quế Nhu thắc mắc hỏi anh.
- Không, ý anh là, trước khi linh hồn em ở đây, kiếp trước của em có còn người nhà, bạn bè thân thiết hay không?
Tĩnh Quế Nhu không ngờ anh lại đột nhiên hỏi chuyện lúc trước của cô. Ánh mắt hai người đối diện nhau. Khi nhìn vào ánh mắt của anh cô thấy được sự kiên quyết, nếu cô không trả lời đàng hoàng thì đừng có mong anh bỏ qua cho cô.
Sao đột nhiên anh lại hỏi em cái này.Chỉ là anh nhớ ra, chuyện lúc trước của em anh chưa từng biết gì. Lúc trước em tên gì? Bao nhiêu tuổi? Gia đình em có mấy người? Bạn bè thì sao? Anh có thể điều tra thông tin của bất cứ ai, không sót thứ gì, thế nhưng với em thì anh không thể. Cho nên anh chỉ có thể hỏi trực tiếp em mà thôi.Cô nghiêng người một tay chống đầu, có vẻ hứng thú nhìn anh.
Em mà nói anh sẽ không tin đâu.Thì em cứ nói đi. Anh muốn biết, tất cả những gì về em của kiếp trước.Tĩnh Quế Nhu ra vẻ đăm chiêu, sờ sờ cằm, trong đầu cô đang sắp xếp mọi thứ trước kia của cô để nói với anh. Có một số chuyện quá khác với cô hiện tại chẳng hạn như tuổi hoặc cân nặng. Cô sợ cô nói ra sẽ làm anh hết hồn.
Vậy...anh muốn biết chuyện gì trước.Tại sao em lại linh hồn em có thể đến đây, vào được cơ thể của "Tĩnh Quế Nhu"Tĩnh Quế Nhu nhún vai tỏ vẻ cô cũng không biết.
- Chuyện này nên bắt đầu từ đây đi. Kiếp trước của em cũng giống như ở hiện tại, em làm chủ một tiệm bánh.
Hôm đó có một đơn hàng giao cho khách khá trễ nên em chọn con đường ngắn nhất đi về nhà sớm để tranh thủ
nghỉ ngơi, nhưng mà xui xẻo là trên đường về nhà thì em gặp cướp, hắn giết người cướp của, khoảnh khắc mọi thứ xung quanh điều đen tối em cứ nghĩ em gặp diêm vương rồi thế nhưng sau đó em lại giật mình tỉnh lại trong hình hài này. Em cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ là ông trời muốn đền bù cho em sống lại, lại còn ưu đãi cho em thân hình đẹp như người mẫu thế này. Anh không thể tưởng tượng em béo thế nào đâu? Em cũng không ngờ cô ấy lại trùng tên với em, kiếp trước tên của em cũng là Tĩnh Quế Nhu.
Diệp Minh Viễn nắm lấy tay cô mân mê.
Ừa, nhưng mà em cho dù em không làm như vậy cũng không ai trách em. Dù sao trước kia là ông ta từ em chứ em chưa từng bó ông ta.Dù là vậy,... nhưng con người với nhau không thể quá mức tuyệt tình, cúi đầu không gặp ngẩn đầu gặp, hơn nữa ông ấy lại là ba em. Vẫn nên chừa cho nhau một đường lui.Chuyện này do em quyết định. Nhưng mà anh sẽ canh chừng ông ấy giúp em, dù sao cũng không ai biết được ông ta còn có liên quan gì đến Tĩnh Thanh Mai hay không? Đến giờ chúng ta vẫn chưa biết Tĩnh Thanh Mai như thế nào? Nhưng với tính cách của cô ta thì sớm muộn gì cũng ra tay thôi.Nghe Diệp Minh Viễn nhắc tới Tĩnh Thanh Mai cô mới nhớ đến người chị cùng cha này của cô. Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra giữa cô và Diệp Minh Viễn. Lại thêm dạo gần đây cô và anh sống chung rất hòa hợp.
Cho nên làm cô quên mất mối họa tiềm tàng này. Với tiềm lực của nhà họ Diệp thì tìm người không phải chuyện khó, thế như đến giờ vẫn chưa bắt được Tĩnh Thanh Mai cũng cho thấy Quan Tử Duy không hề đơn giản.
...Đó là lý do anh đến đây sống chung với em.Một phần. Lý do chính vẫn là anh muốn sống chung với em. (Ừm hứ.Diệp Minh Viễn không ngờ chỉ nhận được câu trả lời rất là xanh tươi dửng dưng của cô như vậy. Anh có chút bất bình với thái độ này.
- Em chỉ có như vậy, lẽ ra em phải nói cái gì cảm động hoặc là nhìn anh với ánh mắt dạt dào tình cảm chứ. Anh thương em tới vậy mà em lại...hừ
Tĩnh Quế Nhu dựa tay trên ghế, vẻ mặt kiểu bất lực nhìn anh đang giận dỗi với cô.
- Được rồi, quay lại chuyện chính. Anh nghĩ tại sao Quan Tử Duy lại bảo vệ Tĩnh Thanh Mai. Em không nghĩ anh ta có tình cảm với cô chị kia của em.
Diệp Minh Viên nhướn nhướn mày.
- Là giao dịch. Quan Tử Duy cũng giống như tụi anh, là người làm ăn với nhau, chỉ thứ gì có lợi anh ta mới làm.
Nhưng mà anh nghĩ không ra lợi ích nào lớn đến nỗi khiến cho tên đó giữ Tĩnh Thanh Mai trên đảo riêng lâu như vậy hoặc là chờ đợi thời cơ nào đó?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có thể là gì? Tĩnh Thanh Mai thì muốn trả thù em và anh, còn Quan Tử Duy, chẳng lẽ là mối làm ăn lớn của các anh hay sao?
Diệp Minh Viễn nhún vai.
- Nè, anh phải biết chứ, anh chính là Tề Thiên Đại Thánh 72 phép thần thông cái gì cũng có thể nắm hết trong tay, đoán được ý nghĩ của đối thủ, đánh đòn phủ đầu chứ. Anh không thể nào ngồi đây nhún vai bất cần đời như vậy được.
Diệp Minh Viễn nghe cô nói xong chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn cô, sau đó lại cười không kiềm được, lâu lâu lại đưa tay che miệng như thiếu nữ thẹn thùng được khen
- Không ngờ trong mắt em anh lại là người tài giỏi đến vậy. Ôi! Thật là hạnh phúc. Nhưng mà, em đừng lo chuyện của anh là bảo vệ sự an toàn của em, còn chuyện nhà họ Diệp cứ để cho Diệp Minh Thành lo đi. Có anh ở đây
Tĩnh Thanh Mai và Quan Tử Duy có mười cái lá gan cũng không dám.
Tĩnh Quế Nhu lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy cái tên này ngày càng tự phụ ngày càng không có tham vọng. Thật không nhìn ra đây là nhị thiếu gia nhà họ Diệp. Cái mặt hình như tròn hơn so với lúc trước rồi. Có nên vui mừng vì cô nuôi heo thành công không nhỉ.
- Điều gì đã khiến anh sa đọa đến mức này chứ.
Diệp Minh Viễn lấy cái gối trong tay cô ra, anh xoay người lại rất tự nhiên kê đầu trên đùi cô mà nằm xuống, còn tìm một tư thế thoải mái sau đó ngước mắt nhìn cô.
Em làm anh sa đọa đến mức này đó, chịu trách nhiệm đi.Em làm cái gì? Em tránh anh còn không kịp, là anh tự nguyện lọt hố của em mà còn trách em.Diệp Minh Viễn xoay mặt vào bụng cô, giang tay ôm lấy cô nói.
- Ừm, cho nên anh mới không muốn thoát khỏi cái hố này nè. Chẳng phải ngày nào cũng làm ấm cậu nhỏ của anh còn gì.
Tĩnh Quế Nhu đánh một phát vào vai anh, cau mày nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lại nói năng bậy bạ.
Diệp Minh Viễn cười một tiếng. Anh cứ ôm cô như vậy mà nhắm mắt lại. Một tay Tĩnh Quế Nhu vừa vuốt mái tóc mềm mại của anh vừa chậm rãi ăn trái cây, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chương trình đang chiếu trên tivi nhưng cô lại đang nghĩ đến chuyện khác. Bất chợt lúc này Diệp Minh Viễn đột ngột lên tiếng hỏi cô.
Lúc trước em có bạn không?Có nhưng mà toàn là mấy đám chơi bời. Em không còn liên lạc với họ lâu rồi. Sao vậy?Tĩnh Quế Nhu thắc mắc hỏi anh.
- Không, ý anh là, trước khi linh hồn em ở đây, kiếp trước của em có còn người nhà, bạn bè thân thiết hay không?
Tĩnh Quế Nhu không ngờ anh lại đột nhiên hỏi chuyện lúc trước của cô. Ánh mắt hai người đối diện nhau. Khi nhìn vào ánh mắt của anh cô thấy được sự kiên quyết, nếu cô không trả lời đàng hoàng thì đừng có mong anh bỏ qua cho cô.
Sao đột nhiên anh lại hỏi em cái này.Chỉ là anh nhớ ra, chuyện lúc trước của em anh chưa từng biết gì. Lúc trước em tên gì? Bao nhiêu tuổi? Gia đình em có mấy người? Bạn bè thì sao? Anh có thể điều tra thông tin của bất cứ ai, không sót thứ gì, thế nhưng với em thì anh không thể. Cho nên anh chỉ có thể hỏi trực tiếp em mà thôi.Cô nghiêng người một tay chống đầu, có vẻ hứng thú nhìn anh.
Em mà nói anh sẽ không tin đâu.Thì em cứ nói đi. Anh muốn biết, tất cả những gì về em của kiếp trước.Tĩnh Quế Nhu ra vẻ đăm chiêu, sờ sờ cằm, trong đầu cô đang sắp xếp mọi thứ trước kia của cô để nói với anh. Có một số chuyện quá khác với cô hiện tại chẳng hạn như tuổi hoặc cân nặng. Cô sợ cô nói ra sẽ làm anh hết hồn.
Vậy...anh muốn biết chuyện gì trước.Tại sao em lại linh hồn em có thể đến đây, vào được cơ thể của "Tĩnh Quế Nhu"Tĩnh Quế Nhu nhún vai tỏ vẻ cô cũng không biết.
- Chuyện này nên bắt đầu từ đây đi. Kiếp trước của em cũng giống như ở hiện tại, em làm chủ một tiệm bánh.
Hôm đó có một đơn hàng giao cho khách khá trễ nên em chọn con đường ngắn nhất đi về nhà sớm để tranh thủ
nghỉ ngơi, nhưng mà xui xẻo là trên đường về nhà thì em gặp cướp, hắn giết người cướp của, khoảnh khắc mọi thứ xung quanh điều đen tối em cứ nghĩ em gặp diêm vương rồi thế nhưng sau đó em lại giật mình tỉnh lại trong hình hài này. Em cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ là ông trời muốn đền bù cho em sống lại, lại còn ưu đãi cho em thân hình đẹp như người mẫu thế này. Anh không thể tưởng tượng em béo thế nào đâu? Em cũng không ngờ cô ấy lại trùng tên với em, kiếp trước tên của em cũng là Tĩnh Quế Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro