Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Đầu giường cãi cuối giường hòa
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Câu này chính xác là hiệu quả vô cùng với Tĩnh Quế Nhu. Tay anh lặp tức dừng lại.
- Hừ... Được
Tĩnh Quế Nhu trợn mắt tức đến thở phì phò nhìn anh, nghiến răng hỏi anh:
- Vậy tôi hỏi anh mấy vết thương này từ đâu? Tại sao lại giấu tôi? Anh mà dám không nói thử coi?
Tĩnh Quế Nhu xoăn tay áo, hai tay chống nạnh giống như anh mà không giải thích rõ ràng chuyện này cô nhất định sẽ sống chết với anh một phen.
Không biết tại sao nhưng nhìn vẻ mặt tức giận này của cô trong lòng Diệp Minh Viễn lại vui như nở hoa. Trong lòng anh không ngừng nhảy ra những câu hỏi: [Cô ấy chính là quan tâm đến mình đúng không?)
Anh còn cười được cơ đấy, còn không mau nói nữa.Anh đã nói rồi mà em không chịu tin mà. Anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, mấy vết thương này chính là bằng chứng, 81 roi đồng nghĩa với việc anh không còn quyền thừa hưởng đối với gia sản nhà họ Diệp nữa.Hai bên lỗ tai Tĩnh Quế Nhu giống như có hai cái nấp vung đập vào nhau, từng tiếng oong oong vang lên. Cô khoáy khoáy lỗ tai hỏi lại một lần nữa:
81 roi, bị đuổi và mất quyền thừa kế. Are you sure?Sure.Diệp Minh Viễn trả lời rất bình tĩnh.
- Ha..ha....
Mỗi một tiếng "ha" là mỗi một bước chân vô lực lùi lại. Cô lắc đầu không tin nổi nhìn anh.
- Anh....Anh điên thật rồi! Tại sao chứ? Đang yên đang lành.... sao lại ....hả?
Cô không thể hình dung được bản thân lúc này, ngay cả một câu cô cũng không thể nói cho hoàn chỉnh. Tại sao
Diệp Minh Viễn lại trở nên như vậy. Một nam chính không có định nghĩa tình yêu, một nam chính không thiếu phụ nữ vây quanh. Nhưng mà cô không thể nào làm bộ như không thấy vết roi trên người anh, đó là sự thật, từ vệt dài vẫn còn nước vàng trên da. Thật sự là vì cô cả sao? Là vì cô luôn trốn tránh nên mới dùng cách này ở bên cạnh cô?
Diệp Minh Viễn lắc đầu.
- Không vì sao cả, bây giờ chẳng phải anh sống rất tốt sao? Ở bên cạnh em anh rất tốt.
Nhìn nụ cười trên môi anh không biết làm sao trái tim cô lại nhói lên từng cơn như thế này. Tĩnh Quế Nhu gục đầu xuống thở ra một hơi. Chuyện cần thiết nhất hiện giờ cô phải làm đó chính là đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương sau đó sẽ tư vấn tâm lý cho cái tên mới dậy thì này. Đã bây lớn mà còn bày đặt bỏ nhà đi cua gái, chẳng ra hệ thống gì cả. Thế giới này đúng là loạn cả rồi, chỉ có cô mới bình thường nhất thôi.
Cũng may hiện tại không có khách, mấy đơn hàng lúc nãy cũng đã giao xong. Cô lập tức đi ra cửa treo bảng đóng cửa sớm. Sau đó kéo anh đi đến một bệnh viện ở gần đó.
Diệp Minh Viễn nhìn cô loay hoay bắt số lại đi mua sổ rồi dẫn anh đến phòng bệnh. Diệp Minh Viễn mà biết như vậy đã làm cho cô phát hiện sớm rồi, cứ giấu giấu giếm giếm anh cũng khổ sở lắm chứ.
Nhìn toàn thân thể anh đều là vết thương mà khiến cho Tĩnh Quế Nhu lạnh lẽo trong lòng. Bác sĩ vừa rửa vết thương vừa không ngừng cằn nhằn.
- Nhiều vết thương như vậy, cậu tự mình xử lý có biết nguy hiểm đến chừng nào không. Những vết thương này nếu không được xử lý đúng cách có thể dẫn đến hoại tử đấy....Cậu muốn chết sớm nhưng cũng phải suy nghĩ cho gia đình của mình chứ.
Tĩnh Quế Nhu trong lòng cũng bực bội mà mắng anh:
- Hừ, còn bày đặt chia giường giấu giếm tôi, nhìn xem cái thân hình thân tàn ma dại của anh đi, đúng là tức chết tôi mà.
Nghe cô nói xong, vị bác sĩ lớn tuổi lại chuyển hướng mắng sang cô.
- Cô con trách ngược lại chồng mình, bản thân cô cũng có lỗi kìa, làm vợ kiểu gì mà chồng mình mang nhiều vết thương như vậy cũng không biết đến. Đã là vợ chồng với nhau thì đầu giường cãi cuối giường hòa. Có chuyện gì thì cũng bình tĩnh mà giải quyết sau phải mắng chồng mình như vậy chứ. Chồng cô cũng bị thương như thế này rồi. Tôi thấy kiểu này là chồng cô bị người ta đánh rồi, ra tay nặng như vậy, hai người phải nhanh chóng báo cảnh sát đó. Sau lại để ra thành như vầy không biết nữa...Đúng thật là.
Tĩnh Quế Nhu lắp bắp không nói nên lời chỉ tay vào mình. Cô cải kiểu gì đây, là tự chính miệng cô nói hai người chia giường ra ngủ, trong lời nói ai cũng hiểu chắc là đôi vợ chồng trẻ này đang giận dỗi nhau. Nhớ lại lời vị bác sĩ kia nói, Tĩnh Quế Nhu liền nghĩ.
[Là cha anh ta đánh anh ta đó, báo công an sau đó bắt hết nhà họ Diệp đi]
Vết thương cũng đã được bác sĩ xử lý tốt, cũng không cần thiết nằm viện, cứ cách ba ngày lại đến đây thay băng cộng với việc uống thuốc là sẽ ổn. Tuy nhiên mấy ngày này chỉ được làm mình không được tắm cho nên sẽ rất khó chịu.
- Đáng đời lắm!
Vừa nghe bác sĩ dặn dò xong, Tĩnh Quế Nhu liếc mắt nhìn Diệp Minh Viễn đang ngồi trên giường nói.
Trên đường về nhà, Tĩnh Quế Nhu cỗ tình ghé vào siêu thị mua thêm đồ ăn chủ yếu là đồ để bồi bổ cho Diệp Minh Viễn. Dù không nói ra nhưng cô biết anh ta bị như vậy là vì cô. Cô vừa thấy phiền lại vừa thấy bất lực.
Về đến nhà, Tĩnh Quế Nhu đem đống đồ mua từ siêu thị sắp xếp để vào tủ lạnh, Diệp Minh Viễn tiến tới muốn giúp cô nhưng lại bị ánh mắt của Tĩnh Quế Nhu làm cho khựng lại.
Qua kia ngồi đi, chỗ này để tôi làm được rồi.Mấy ngày nay cũng là anh...Qua kia ngồi.À.Diệp Minh Viễn đành ngoan ngoãn nghe theo sai bảo của cô vậy. Ai biểu anh không có tiền đồ làm chi. Có thể hung dữ trước mặt ai chứ trước mặt cô anh là con mèo ngoan nha.
- Hừ... Được
Tĩnh Quế Nhu trợn mắt tức đến thở phì phò nhìn anh, nghiến răng hỏi anh:
- Vậy tôi hỏi anh mấy vết thương này từ đâu? Tại sao lại giấu tôi? Anh mà dám không nói thử coi?
Tĩnh Quế Nhu xoăn tay áo, hai tay chống nạnh giống như anh mà không giải thích rõ ràng chuyện này cô nhất định sẽ sống chết với anh một phen.
Không biết tại sao nhưng nhìn vẻ mặt tức giận này của cô trong lòng Diệp Minh Viễn lại vui như nở hoa. Trong lòng anh không ngừng nhảy ra những câu hỏi: [Cô ấy chính là quan tâm đến mình đúng không?)
Anh còn cười được cơ đấy, còn không mau nói nữa.Anh đã nói rồi mà em không chịu tin mà. Anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, mấy vết thương này chính là bằng chứng, 81 roi đồng nghĩa với việc anh không còn quyền thừa hưởng đối với gia sản nhà họ Diệp nữa.Hai bên lỗ tai Tĩnh Quế Nhu giống như có hai cái nấp vung đập vào nhau, từng tiếng oong oong vang lên. Cô khoáy khoáy lỗ tai hỏi lại một lần nữa:
81 roi, bị đuổi và mất quyền thừa kế. Are you sure?Sure.Diệp Minh Viễn trả lời rất bình tĩnh.
- Ha..ha....
Mỗi một tiếng "ha" là mỗi một bước chân vô lực lùi lại. Cô lắc đầu không tin nổi nhìn anh.
- Anh....Anh điên thật rồi! Tại sao chứ? Đang yên đang lành.... sao lại ....hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không thể hình dung được bản thân lúc này, ngay cả một câu cô cũng không thể nói cho hoàn chỉnh. Tại sao
Diệp Minh Viễn lại trở nên như vậy. Một nam chính không có định nghĩa tình yêu, một nam chính không thiếu phụ nữ vây quanh. Nhưng mà cô không thể nào làm bộ như không thấy vết roi trên người anh, đó là sự thật, từ vệt dài vẫn còn nước vàng trên da. Thật sự là vì cô cả sao? Là vì cô luôn trốn tránh nên mới dùng cách này ở bên cạnh cô?
Diệp Minh Viễn lắc đầu.
- Không vì sao cả, bây giờ chẳng phải anh sống rất tốt sao? Ở bên cạnh em anh rất tốt.
Nhìn nụ cười trên môi anh không biết làm sao trái tim cô lại nhói lên từng cơn như thế này. Tĩnh Quế Nhu gục đầu xuống thở ra một hơi. Chuyện cần thiết nhất hiện giờ cô phải làm đó chính là đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương sau đó sẽ tư vấn tâm lý cho cái tên mới dậy thì này. Đã bây lớn mà còn bày đặt bỏ nhà đi cua gái, chẳng ra hệ thống gì cả. Thế giới này đúng là loạn cả rồi, chỉ có cô mới bình thường nhất thôi.
Cũng may hiện tại không có khách, mấy đơn hàng lúc nãy cũng đã giao xong. Cô lập tức đi ra cửa treo bảng đóng cửa sớm. Sau đó kéo anh đi đến một bệnh viện ở gần đó.
Diệp Minh Viễn nhìn cô loay hoay bắt số lại đi mua sổ rồi dẫn anh đến phòng bệnh. Diệp Minh Viễn mà biết như vậy đã làm cho cô phát hiện sớm rồi, cứ giấu giấu giếm giếm anh cũng khổ sở lắm chứ.
Nhìn toàn thân thể anh đều là vết thương mà khiến cho Tĩnh Quế Nhu lạnh lẽo trong lòng. Bác sĩ vừa rửa vết thương vừa không ngừng cằn nhằn.
- Nhiều vết thương như vậy, cậu tự mình xử lý có biết nguy hiểm đến chừng nào không. Những vết thương này nếu không được xử lý đúng cách có thể dẫn đến hoại tử đấy....Cậu muốn chết sớm nhưng cũng phải suy nghĩ cho gia đình của mình chứ.
Tĩnh Quế Nhu trong lòng cũng bực bội mà mắng anh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ, còn bày đặt chia giường giấu giếm tôi, nhìn xem cái thân hình thân tàn ma dại của anh đi, đúng là tức chết tôi mà.
Nghe cô nói xong, vị bác sĩ lớn tuổi lại chuyển hướng mắng sang cô.
- Cô con trách ngược lại chồng mình, bản thân cô cũng có lỗi kìa, làm vợ kiểu gì mà chồng mình mang nhiều vết thương như vậy cũng không biết đến. Đã là vợ chồng với nhau thì đầu giường cãi cuối giường hòa. Có chuyện gì thì cũng bình tĩnh mà giải quyết sau phải mắng chồng mình như vậy chứ. Chồng cô cũng bị thương như thế này rồi. Tôi thấy kiểu này là chồng cô bị người ta đánh rồi, ra tay nặng như vậy, hai người phải nhanh chóng báo cảnh sát đó. Sau lại để ra thành như vầy không biết nữa...Đúng thật là.
Tĩnh Quế Nhu lắp bắp không nói nên lời chỉ tay vào mình. Cô cải kiểu gì đây, là tự chính miệng cô nói hai người chia giường ra ngủ, trong lời nói ai cũng hiểu chắc là đôi vợ chồng trẻ này đang giận dỗi nhau. Nhớ lại lời vị bác sĩ kia nói, Tĩnh Quế Nhu liền nghĩ.
[Là cha anh ta đánh anh ta đó, báo công an sau đó bắt hết nhà họ Diệp đi]
Vết thương cũng đã được bác sĩ xử lý tốt, cũng không cần thiết nằm viện, cứ cách ba ngày lại đến đây thay băng cộng với việc uống thuốc là sẽ ổn. Tuy nhiên mấy ngày này chỉ được làm mình không được tắm cho nên sẽ rất khó chịu.
- Đáng đời lắm!
Vừa nghe bác sĩ dặn dò xong, Tĩnh Quế Nhu liếc mắt nhìn Diệp Minh Viễn đang ngồi trên giường nói.
Trên đường về nhà, Tĩnh Quế Nhu cỗ tình ghé vào siêu thị mua thêm đồ ăn chủ yếu là đồ để bồi bổ cho Diệp Minh Viễn. Dù không nói ra nhưng cô biết anh ta bị như vậy là vì cô. Cô vừa thấy phiền lại vừa thấy bất lực.
Về đến nhà, Tĩnh Quế Nhu đem đống đồ mua từ siêu thị sắp xếp để vào tủ lạnh, Diệp Minh Viễn tiến tới muốn giúp cô nhưng lại bị ánh mắt của Tĩnh Quế Nhu làm cho khựng lại.
Qua kia ngồi đi, chỗ này để tôi làm được rồi.Mấy ngày nay cũng là anh...Qua kia ngồi.À.Diệp Minh Viễn đành ngoan ngoãn nghe theo sai bảo của cô vậy. Ai biểu anh không có tiền đồ làm chi. Có thể hung dữ trước mặt ai chứ trước mặt cô anh là con mèo ngoan nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro