Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Đi lạc
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Tĩnh Quế Nhu cảm thấy ở chung với Diệp Minh Viễn cô liền có chút ngột ngạt nên là dự định rời đi, hơn nữa nữ chính đã xuất hiện, tối nay tên này sẽ mò đến phòng người ta nhục mạ một phen nhưng cuối cũng vẫn bắt người ta lăn giường. Cô bây giờ khách hàng lớn đã có, cô chỉ muốn về nhà nằm trên chiếc giường ấm áp của cô thôi, nghĩ đến đây mí mắt Tĩnh Quế Nhu có xu hướng đình công.
- Đi đâu đó?
- Đi về. Sao vậy?
Tĩnh Quế Nhu không hiểu nhìn Diệp Minh Viễn.
- Ai cho em về?
Khách được mời đến, đi về còn phải xin phép sao? Tĩnh Quế Nhu nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Diệp Minh Viễn không nói, mà kéo cô về phía mình. Tĩnh Quế Nhu cứ thế ngã vào lòng anh. Mùi hương đàn ông hòa quyện cùng một chút men rượu làm cho Tĩnh Quế Nhu bất giác có chút đỏ mặt.
- Dù sao cũng bị đuổi khỏi Tĩnh gia rồi, tôi cũng không ngại để em ở lại đây, thế nào? Tiền công là mỗi ngày đều phục vụ tôi.
- Anh Minh Viễn, thật ngại quá em có nhà rồi, ở lại nhà người khác làm phiền thì không hay lắm. Em vẫn là nên về thôi.
Cô ra sức đẩy Diệp Minh Viễn ra muốn đứng lên nhưng anh không có ý định muốn để cô đi. Hai ngày nay, anh hình như bị lưu luyến bởi thân thể cô, vẫn chơi chưa chán nên cô đừng hòng bỏ chạy. Anh nói rồi, chỉ có anh vứt bỏ phụ nữ chưa từng có phụ nữ vứt bỏ anh.
- Em cảm thấy em có khả năng đó không?
Câu nói này của Diệp Minh Viễn vừa trả lời cô nhưng cũng vừa trả lời câu nói trong lòng của mình.
Tĩnh Quế Nhu không biết điều gì đã níu kéo anh làm khác đi so với truyện nhưng mà đây mới chỉ là khởi đầu, điều này chẳng nói lên cái gì cả. Số mệnh cô là nữ phụ cho nên chỉ làm đá lót đường cho người ta tráng nhựa thôi. Cho nên dù không có Vũ Ngọc Trân thì cũng sẽ có Vũ Ngọc Trân thứ hai thứ ba hút hồn anh mà không phải là Tĩnh Quế Nhu. Hiện tại cô với Tĩnh gia đã không còn liên quan, cô cũng muốn đấu tranh giành lại chính quyền a, ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh. Tĩnh Quế Nhu cô không phải là người dễ dãi đâu. Chết vinh còn hơn sống nhục.
- Tôi....
- Hửm!
Ngọn lửa kháng chiến của cô hình như bị dập tắt mất tiêu rồi.
- Anh không thấy cô gái lúc nãy rất xinh đẹp sao, nhìn thật thuần khiết tội nghiệp biết bao nhiêu....
- Tôi có nên may cái miệng này của em lại không?
- Đừng!
Tĩnh Quế Nhu lấy tay che miệng mình lại.
- Tôi cứ cảm thấy mỗi lần em ở cạnh tôi đều nghĩ đến người khác nha, là tôi chưa đủ thỏa mãn em sao? Còn muốn tìm người khác.
- Thõa mãn, rất thõa mãn.
Tĩnh Quế Nhu gật đầu như giã tỏi đáp lại. Cô muốn về nhà!
- Nghe em nói vậy tôi rất vui, nhưng mà chỉ có em được thỏa mãn thôi còn tôi thì chưa a! Vậy nên em cũng phải nên đền bù tôi chứ đúng không?
Tại sao? Nữ chính đâu cô mau ra đây, công việc này rõ ràng là của cô mà, thế quái nào lại là tôi a!
Lăn lộn một đêm, lúc Tĩnh Quế Nhu tỉnh lại đã là buổi trưa, toàn thân không có chỗ nào là không rã rời. Cô đi tắm rửa rồi mặc quần áo đã được cái tên hỗn đản kia chuẩn bị. Bộ váy tối qua đã bị xé mất rồi, đó là chiến tích của hắn mà cũng là thất bại của cô khi dám chơi trò đuổi bắt, chống cự. Cô nhận ra điều đó chỉ làm cho anh càng thêm biến thái.
Tĩnh Quế Nhu rón rén bước xuống nhà. Sau đó cô mới nhận ra.... cô cũng không biết mình ở đâu luôn. Đi một vòng hình như càng đi lạc thêm thì phải. Hôm qua cô ở nhà chính, chỗ đó thì cô biết đường ra a, nhưng mà sau khi bị Diệp Minh Viên vác đi thì cô chỉ biết cô bị vác đến phòng anh thôi.
Tĩnh Quế Nhu đứng ở một cái đình rất đẹp, đúng lúc có một người giúp việc đi qua, cô thầm cảm thấy may mắn. Tĩnh Quế Nhu nhanh chóng hỏi cổng ra.
- Từ đây cô đi thẳng, sau đó rẽ phải, sau đó đi thẳng, đến ngã rẽ thứ hai thì rẽ trái, sau đó rẽ trái, đến vườn hoa thì rẽ phải rồi sau đó rẽ trái, tiếp tục đi thẳng rồi rẽ trái ở hành lang thứ ba là thấy cổng ra.
- Cái đó,...cô có thể dẫn tôi đi không?
- Thật xin lỗi quá tiểu thư, quản gia cần tôi làm việc gấp nên tôi phải đi đây. Cô cứ đi theo tôi chỉ là ra được thôi.
Tĩnh Quế Nhu chưa bao giờ bất lực như bây giờ, cô tự hỏi đây là nhà ở hay là mê cung mà hết quẹo trái rồi đến quẹo phải. Rốt cuộc xây cái nhà này tốn mấy trăm mẫu đất vậy. Cô có chết cũng không bước vào đây lần thứ hai, vừa đói vừa mệt! Khốn kiếp, đều tại cái tên khốn kiếp đó, bây giờ chắc đang ở trường XXOO nữ chính cùng với anh trai đây mà. Chết tiệt. Cô muốn về nhà a!
Nằm dài trên chiếc bàn, bất giác gió hiu hiu mát mẻ khiến Tĩnh Quế Nhu lại ngủ thiếp đi. Trong mơ cô thấy mình nằm trong một vòng tay vô cùng ấm áp, bất giác Tĩnh Quế Nhu liền dụi cả người vào vòng tay đó, lưu luyến như chú mèo con.
Diệp Minh Viễn nhìn cô an tĩnh ngủ trên tay mình mà cảm thấy buồn cười lại cảm thấy Tĩnh Quế Nhu lại có lúc an tĩnh như vậy. Sau khi anh trở về nhà, thì mới biết cô nàng này thế mà đi lạc. Trong lòng anh dâng lên một sự thích thú khó tả, đúng là đồ mù đường. Khi nhìn thấy cô nằm gác tay ngủ trên trên bàn đá, không biết thế nào anh lại nghiêng đầu nhìn ngắm cô. Thực chất trong lòng thì lại đang mắng cô là đồ ngốc. Nếu Tĩnh Quế Nhu mà biết chắc chắn sẽ mắng lại anh là đồ phá của, xây nhà chi mà rộng cho lắm. Đồ khốn kiếp! Đồ phá của!
Anh bế cô về phòng, thế nhưng lúc để cô xuống giường cô thế mà lại ôm lấy tay anh không chịu buông, hình như còn....chảy nước miếng!
Diệp Minh Viễn vẻ mặt khủng bố nhanh chóng rút tay ra đi vào nhà vệ sinh, vừa đi anh vừa rủa thầm rủa mắng cô trong lòng. Còn Tĩnh Quế Nhu thì chép chép miệng, lật người ôm chăn ngủ tiếp.
- Đi đâu đó?
- Đi về. Sao vậy?
Tĩnh Quế Nhu không hiểu nhìn Diệp Minh Viễn.
- Ai cho em về?
Khách được mời đến, đi về còn phải xin phép sao? Tĩnh Quế Nhu nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Diệp Minh Viễn không nói, mà kéo cô về phía mình. Tĩnh Quế Nhu cứ thế ngã vào lòng anh. Mùi hương đàn ông hòa quyện cùng một chút men rượu làm cho Tĩnh Quế Nhu bất giác có chút đỏ mặt.
- Dù sao cũng bị đuổi khỏi Tĩnh gia rồi, tôi cũng không ngại để em ở lại đây, thế nào? Tiền công là mỗi ngày đều phục vụ tôi.
- Anh Minh Viễn, thật ngại quá em có nhà rồi, ở lại nhà người khác làm phiền thì không hay lắm. Em vẫn là nên về thôi.
Cô ra sức đẩy Diệp Minh Viễn ra muốn đứng lên nhưng anh không có ý định muốn để cô đi. Hai ngày nay, anh hình như bị lưu luyến bởi thân thể cô, vẫn chơi chưa chán nên cô đừng hòng bỏ chạy. Anh nói rồi, chỉ có anh vứt bỏ phụ nữ chưa từng có phụ nữ vứt bỏ anh.
- Em cảm thấy em có khả năng đó không?
Câu nói này của Diệp Minh Viễn vừa trả lời cô nhưng cũng vừa trả lời câu nói trong lòng của mình.
Tĩnh Quế Nhu không biết điều gì đã níu kéo anh làm khác đi so với truyện nhưng mà đây mới chỉ là khởi đầu, điều này chẳng nói lên cái gì cả. Số mệnh cô là nữ phụ cho nên chỉ làm đá lót đường cho người ta tráng nhựa thôi. Cho nên dù không có Vũ Ngọc Trân thì cũng sẽ có Vũ Ngọc Trân thứ hai thứ ba hút hồn anh mà không phải là Tĩnh Quế Nhu. Hiện tại cô với Tĩnh gia đã không còn liên quan, cô cũng muốn đấu tranh giành lại chính quyền a, ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh. Tĩnh Quế Nhu cô không phải là người dễ dãi đâu. Chết vinh còn hơn sống nhục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi....
- Hửm!
Ngọn lửa kháng chiến của cô hình như bị dập tắt mất tiêu rồi.
- Anh không thấy cô gái lúc nãy rất xinh đẹp sao, nhìn thật thuần khiết tội nghiệp biết bao nhiêu....
- Tôi có nên may cái miệng này của em lại không?
- Đừng!
Tĩnh Quế Nhu lấy tay che miệng mình lại.
- Tôi cứ cảm thấy mỗi lần em ở cạnh tôi đều nghĩ đến người khác nha, là tôi chưa đủ thỏa mãn em sao? Còn muốn tìm người khác.
- Thõa mãn, rất thõa mãn.
Tĩnh Quế Nhu gật đầu như giã tỏi đáp lại. Cô muốn về nhà!
- Nghe em nói vậy tôi rất vui, nhưng mà chỉ có em được thỏa mãn thôi còn tôi thì chưa a! Vậy nên em cũng phải nên đền bù tôi chứ đúng không?
Tại sao? Nữ chính đâu cô mau ra đây, công việc này rõ ràng là của cô mà, thế quái nào lại là tôi a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăn lộn một đêm, lúc Tĩnh Quế Nhu tỉnh lại đã là buổi trưa, toàn thân không có chỗ nào là không rã rời. Cô đi tắm rửa rồi mặc quần áo đã được cái tên hỗn đản kia chuẩn bị. Bộ váy tối qua đã bị xé mất rồi, đó là chiến tích của hắn mà cũng là thất bại của cô khi dám chơi trò đuổi bắt, chống cự. Cô nhận ra điều đó chỉ làm cho anh càng thêm biến thái.
Tĩnh Quế Nhu rón rén bước xuống nhà. Sau đó cô mới nhận ra.... cô cũng không biết mình ở đâu luôn. Đi một vòng hình như càng đi lạc thêm thì phải. Hôm qua cô ở nhà chính, chỗ đó thì cô biết đường ra a, nhưng mà sau khi bị Diệp Minh Viên vác đi thì cô chỉ biết cô bị vác đến phòng anh thôi.
Tĩnh Quế Nhu đứng ở một cái đình rất đẹp, đúng lúc có một người giúp việc đi qua, cô thầm cảm thấy may mắn. Tĩnh Quế Nhu nhanh chóng hỏi cổng ra.
- Từ đây cô đi thẳng, sau đó rẽ phải, sau đó đi thẳng, đến ngã rẽ thứ hai thì rẽ trái, sau đó rẽ trái, đến vườn hoa thì rẽ phải rồi sau đó rẽ trái, tiếp tục đi thẳng rồi rẽ trái ở hành lang thứ ba là thấy cổng ra.
- Cái đó,...cô có thể dẫn tôi đi không?
- Thật xin lỗi quá tiểu thư, quản gia cần tôi làm việc gấp nên tôi phải đi đây. Cô cứ đi theo tôi chỉ là ra được thôi.
Tĩnh Quế Nhu chưa bao giờ bất lực như bây giờ, cô tự hỏi đây là nhà ở hay là mê cung mà hết quẹo trái rồi đến quẹo phải. Rốt cuộc xây cái nhà này tốn mấy trăm mẫu đất vậy. Cô có chết cũng không bước vào đây lần thứ hai, vừa đói vừa mệt! Khốn kiếp, đều tại cái tên khốn kiếp đó, bây giờ chắc đang ở trường XXOO nữ chính cùng với anh trai đây mà. Chết tiệt. Cô muốn về nhà a!
Nằm dài trên chiếc bàn, bất giác gió hiu hiu mát mẻ khiến Tĩnh Quế Nhu lại ngủ thiếp đi. Trong mơ cô thấy mình nằm trong một vòng tay vô cùng ấm áp, bất giác Tĩnh Quế Nhu liền dụi cả người vào vòng tay đó, lưu luyến như chú mèo con.
Diệp Minh Viễn nhìn cô an tĩnh ngủ trên tay mình mà cảm thấy buồn cười lại cảm thấy Tĩnh Quế Nhu lại có lúc an tĩnh như vậy. Sau khi anh trở về nhà, thì mới biết cô nàng này thế mà đi lạc. Trong lòng anh dâng lên một sự thích thú khó tả, đúng là đồ mù đường. Khi nhìn thấy cô nằm gác tay ngủ trên trên bàn đá, không biết thế nào anh lại nghiêng đầu nhìn ngắm cô. Thực chất trong lòng thì lại đang mắng cô là đồ ngốc. Nếu Tĩnh Quế Nhu mà biết chắc chắn sẽ mắng lại anh là đồ phá của, xây nhà chi mà rộng cho lắm. Đồ khốn kiếp! Đồ phá của!
Anh bế cô về phòng, thế nhưng lúc để cô xuống giường cô thế mà lại ôm lấy tay anh không chịu buông, hình như còn....chảy nước miếng!
Diệp Minh Viễn vẻ mặt khủng bố nhanh chóng rút tay ra đi vào nhà vệ sinh, vừa đi anh vừa rủa thầm rủa mắng cô trong lòng. Còn Tĩnh Quế Nhu thì chép chép miệng, lật người ôm chăn ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro