Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Gặp lại nữ chính
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Sáng hôm sau, Tĩnh Quế Nhu cũng không để ý người bên cạnh cô đã rời đi từ lâu. Cô chuẩn bị ăn sáng đơn giản rồi nhanh chóng đi đến tiệm bánh. Đến lúc nhìn thấy Triệu Gia Minh đến nhận việc thì cô mới nhớ là mình quên viết hợp đồng. Hôm qua Diệp Minh Viễn đến quá đột ngột lại còn cùng anh lăn lộn nên liền quên mất.
- Xin lỗi cậu, tôi chưa viết xong hợp đồng, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu.
- Không sao, chị cứ từ từ cũng được. Vậy bây giờ công việc của tôi là gì?
- Đi theo tôi.
Đầu tiên cô đưa Triệu Gia Minh vào bếp giới thiệu sơ qua chỗ làm việc của cô, sau đó là quầy bán hàng, đây cũng là nơi làm việc của Triệu Gia Minh. Anh sẽ phụ trách giới thiệu bánh nếu khách hàng cần cho ý kiến, gói bánh và tính tiền cho khách. Cô chỉ cho Triệu Gia Minh cách vận hành của máy tính tiền cũng như máy quẹt thẻ và mã quét nếu thanh toán online.
Tĩnh Quế Nhu để cho Triệu Gia Minh thực hành thử, cảm thấy anh đã thành thạo thì mới bắt đầu cho mở cửa tiệm.
Triệu Gia Minh nhìn cô chủ thuần thục làm việc, lúc nói về các loại bánh thì đặc biệt nghiêm túc làm cho anh càng tăng thêm sự ngưỡng mộ cho bà chủ của mình. Không phải cô gái trẻ nào cũng có thể độc lập như vậy.
- Bánh ngọt hôm qua chị đưa tôi ăn thử rất ngon.
- Thế à? Cậu có thể nói chi tiết hơn không?
Triệu Gia Minh gãi gãi đầu cười.
- Tôi không phải là người thích ăn ngọt nên cũng không biết diễn tả thế nào? Nhưng mà tôi chiếc bánh này không quá ngọt cũng không quá ngấy, một người không thường ăn đồ ngọt như tôi cũng cảm thấy nó ngon, chắc là sẽ bán rất đắt thôi.
Tĩnh Quế Nhu gật gật đầu, gương mặt hiện lên chút hài lòng, không phải vì lời nhận xét chung chung của Triệu Gia Minh mà vì thành quả của bản thân.
- Tôi làm ra loại bánh này là dành cho phái nam, thường thì các anh đến đây vì người yêu bắt buộc, mua bánh cho bạn gái, mua vào các ngài đặt biệt, cũng có phái nam yêu thích bánh ngọt nhưng mà trường hợp đó rất ít. Vì vậy tôi mới thử làm một loại bánh mà phái nam các cậu cũng có thể ăn, vậy thì các cậu sẽ cảm thấy đến tiệm bánh ngọt không còn là bất đắc dĩ nữa rồi. Hôm nay giao công việc quảng bá sản phẩm mới của tiệm chúng ta cho cậu. Tôi tin tưởng cậu.
Tĩnh Quế Nhu vỗ vỗ vai anh rồi kéo cửa đi vào bếp. Triệu Gia Minh nhìn theo bóng lưng cô mà áp lực nặng nề, lỡ như hôm nay anh không bán được cái nào thì có bị đuổi việc không ta?
Thật may, công việc hôm nay kết thúc thuận lợi, loại bánh mới của bà chủ cũng bán hết sạch nên Triệu Gia Minh thở phào nhẹ nhõm.
- Nhìn cậu kìa, chắc mệt lắm rồi, về sớm đi còn lại cứ để tôi được rồi
- Không sao, tôi....
- Về đi về đi, cậu là sinh viên mà chắc còn phải học bài nữa chứ, cậu cứ về đi.
Bà chủ đã kiên quyết đuổi anh về như vậy thì anh cũng không nên cãi lời. Triệu Gia Minh lấy đồ đạc rồi tạm biệt cô. Tĩnh Quế Nhu ở lại dọn dẹp mớ bừa bộn trong bếp rồi trở lại trước tiệm trong quầy bánh.
Phía trước Tĩnh Quế Nhu vẫn còn đăng bản tuyển người, chỉ có Triệu Gia Mình thì không ổn, phải có thêm một người đổi ca với anh thì mới được.
Qua ngày hôm sau, trong lúc đang trông tiệm thì một cô gái mặc chiếc áo sơ mi phông rộng cùng chiếc quần jean xanh thẫm đơn giản nhưng lại tôn lên thân hình mảnh mai, cao ráo.
Tĩnh Quế Nhu vừa tươi cười chào hỏi thì nụ cười trên gương mặt liền sượng trân. Mà người con gái kia vừa nhìn thấy cô lại vui vẻ không thôi.
Vũ Ngọc Trân không ngờ lại có thể trùng hợp gặp Tĩnh Quế Nhu ở đây. Chẳng lẽ bà chủ ở đây chính là cô.
- Tĩnh tiểu thư, chào cô, không ngờ lại gặp cô ở đây. Cô...cô là bà chủ ở đây sao?
Tĩnh Quế Nhu lấy lại tinh thần, vẻ mặt thân thiện cười cười nhìn Vũ Ngọc Trân.
- Đúng vậy, cô đến đây mua bánh sao? Cô muốn mua bánh gì? Vào dịp nào? Để tôi tư vấn cho.
Vũ Ngọc Trân xua xua tay, nhanh nhẹn nói:
- Không phải, tôi thấy thông báo tuyển người nên....
- Đủ người rồi
- Hả???
Tĩnh Quế Nhu không thể không kích động, sao đó mỉm cười nói với Vũ Ngọc Trân:
- Chính là vừa nãy mới có người phỏng vấn xin việc trước cô, tôi cũng đã tuyển đủ người rồi nhưng chưa kịp gỡ biển tuyển người, thật ngại quá.
Tĩnh Quế Nhu vừa nói vừa để lộ ra vẻ mặt tiếc hận không thôi làm cho Vũ Ngọc Trân nhìn thấy cũng không thể giận mà còn làm ra vẻ có lỗi khi làm cô có lỗi.
- À không sao, là do tôi đến trễ thôi, thật tiếc, nếu được làm việc cùng Tĩnh tiểu thư thì thật tốt biết bao.
- Ừm, thật đáng tiếc!
Tĩnh Quế Nhu thở dài, vẻ mặt buồn bã. Cô cảm thấy bản nên bù đắp cho nữ chính để bớt chột dạ. Cô lựa chiếc bánh ngon nhất, đắt nhất trong tiệm tặng cho Vũ Ngọc Trân coi như đền tội.
- Không được, tôi không thể nhận đâu.
Vũ Ngọc Trân lùi bước không dám nhận chiếc bánh từ cô.
Tĩnh Quế Nhu cầm lấy tay cô để hộp bánh vào.
- Không có gì, coi như tôi tặng cô vì lâu ngày chúng ta gặp lại nhưng không có duyên làm việc cùng nhau đi. Cô nhận đi mà nếu không tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi đó.
Thấy vẻ mặt của Tĩnh Quế Nhu quá chân thành tha thiết. Vũ Ngọc Trân cảm thấy cô không nhận sợ sẽ không rời khỏi đây được nên cuối cùng cũng nhận lấy bánh, vô cùng vui vẻ cảm ơn Tĩnh Quế Nhu. Độ hảo cảm trong lòng đối với Tĩnh Quế Nhu tăng lên vùn vụt.
- Xin lỗi cậu, tôi chưa viết xong hợp đồng, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu.
- Không sao, chị cứ từ từ cũng được. Vậy bây giờ công việc của tôi là gì?
- Đi theo tôi.
Đầu tiên cô đưa Triệu Gia Minh vào bếp giới thiệu sơ qua chỗ làm việc của cô, sau đó là quầy bán hàng, đây cũng là nơi làm việc của Triệu Gia Minh. Anh sẽ phụ trách giới thiệu bánh nếu khách hàng cần cho ý kiến, gói bánh và tính tiền cho khách. Cô chỉ cho Triệu Gia Minh cách vận hành của máy tính tiền cũng như máy quẹt thẻ và mã quét nếu thanh toán online.
Tĩnh Quế Nhu để cho Triệu Gia Minh thực hành thử, cảm thấy anh đã thành thạo thì mới bắt đầu cho mở cửa tiệm.
Triệu Gia Minh nhìn cô chủ thuần thục làm việc, lúc nói về các loại bánh thì đặc biệt nghiêm túc làm cho anh càng tăng thêm sự ngưỡng mộ cho bà chủ của mình. Không phải cô gái trẻ nào cũng có thể độc lập như vậy.
- Bánh ngọt hôm qua chị đưa tôi ăn thử rất ngon.
- Thế à? Cậu có thể nói chi tiết hơn không?
Triệu Gia Minh gãi gãi đầu cười.
- Tôi không phải là người thích ăn ngọt nên cũng không biết diễn tả thế nào? Nhưng mà tôi chiếc bánh này không quá ngọt cũng không quá ngấy, một người không thường ăn đồ ngọt như tôi cũng cảm thấy nó ngon, chắc là sẽ bán rất đắt thôi.
Tĩnh Quế Nhu gật gật đầu, gương mặt hiện lên chút hài lòng, không phải vì lời nhận xét chung chung của Triệu Gia Minh mà vì thành quả của bản thân.
- Tôi làm ra loại bánh này là dành cho phái nam, thường thì các anh đến đây vì người yêu bắt buộc, mua bánh cho bạn gái, mua vào các ngài đặt biệt, cũng có phái nam yêu thích bánh ngọt nhưng mà trường hợp đó rất ít. Vì vậy tôi mới thử làm một loại bánh mà phái nam các cậu cũng có thể ăn, vậy thì các cậu sẽ cảm thấy đến tiệm bánh ngọt không còn là bất đắc dĩ nữa rồi. Hôm nay giao công việc quảng bá sản phẩm mới của tiệm chúng ta cho cậu. Tôi tin tưởng cậu.
Tĩnh Quế Nhu vỗ vỗ vai anh rồi kéo cửa đi vào bếp. Triệu Gia Minh nhìn theo bóng lưng cô mà áp lực nặng nề, lỡ như hôm nay anh không bán được cái nào thì có bị đuổi việc không ta?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật may, công việc hôm nay kết thúc thuận lợi, loại bánh mới của bà chủ cũng bán hết sạch nên Triệu Gia Minh thở phào nhẹ nhõm.
- Nhìn cậu kìa, chắc mệt lắm rồi, về sớm đi còn lại cứ để tôi được rồi
- Không sao, tôi....
- Về đi về đi, cậu là sinh viên mà chắc còn phải học bài nữa chứ, cậu cứ về đi.
Bà chủ đã kiên quyết đuổi anh về như vậy thì anh cũng không nên cãi lời. Triệu Gia Minh lấy đồ đạc rồi tạm biệt cô. Tĩnh Quế Nhu ở lại dọn dẹp mớ bừa bộn trong bếp rồi trở lại trước tiệm trong quầy bánh.
Phía trước Tĩnh Quế Nhu vẫn còn đăng bản tuyển người, chỉ có Triệu Gia Mình thì không ổn, phải có thêm một người đổi ca với anh thì mới được.
Qua ngày hôm sau, trong lúc đang trông tiệm thì một cô gái mặc chiếc áo sơ mi phông rộng cùng chiếc quần jean xanh thẫm đơn giản nhưng lại tôn lên thân hình mảnh mai, cao ráo.
Tĩnh Quế Nhu vừa tươi cười chào hỏi thì nụ cười trên gương mặt liền sượng trân. Mà người con gái kia vừa nhìn thấy cô lại vui vẻ không thôi.
Vũ Ngọc Trân không ngờ lại có thể trùng hợp gặp Tĩnh Quế Nhu ở đây. Chẳng lẽ bà chủ ở đây chính là cô.
- Tĩnh tiểu thư, chào cô, không ngờ lại gặp cô ở đây. Cô...cô là bà chủ ở đây sao?
Tĩnh Quế Nhu lấy lại tinh thần, vẻ mặt thân thiện cười cười nhìn Vũ Ngọc Trân.
- Đúng vậy, cô đến đây mua bánh sao? Cô muốn mua bánh gì? Vào dịp nào? Để tôi tư vấn cho.
Vũ Ngọc Trân xua xua tay, nhanh nhẹn nói:
- Không phải, tôi thấy thông báo tuyển người nên....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đủ người rồi
- Hả???
Tĩnh Quế Nhu không thể không kích động, sao đó mỉm cười nói với Vũ Ngọc Trân:
- Chính là vừa nãy mới có người phỏng vấn xin việc trước cô, tôi cũng đã tuyển đủ người rồi nhưng chưa kịp gỡ biển tuyển người, thật ngại quá.
Tĩnh Quế Nhu vừa nói vừa để lộ ra vẻ mặt tiếc hận không thôi làm cho Vũ Ngọc Trân nhìn thấy cũng không thể giận mà còn làm ra vẻ có lỗi khi làm cô có lỗi.
- À không sao, là do tôi đến trễ thôi, thật tiếc, nếu được làm việc cùng Tĩnh tiểu thư thì thật tốt biết bao.
- Ừm, thật đáng tiếc!
Tĩnh Quế Nhu thở dài, vẻ mặt buồn bã. Cô cảm thấy bản nên bù đắp cho nữ chính để bớt chột dạ. Cô lựa chiếc bánh ngon nhất, đắt nhất trong tiệm tặng cho Vũ Ngọc Trân coi như đền tội.
- Không được, tôi không thể nhận đâu.
Vũ Ngọc Trân lùi bước không dám nhận chiếc bánh từ cô.
Tĩnh Quế Nhu cầm lấy tay cô để hộp bánh vào.
- Không có gì, coi như tôi tặng cô vì lâu ngày chúng ta gặp lại nhưng không có duyên làm việc cùng nhau đi. Cô nhận đi mà nếu không tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi đó.
Thấy vẻ mặt của Tĩnh Quế Nhu quá chân thành tha thiết. Vũ Ngọc Trân cảm thấy cô không nhận sợ sẽ không rời khỏi đây được nên cuối cùng cũng nhận lấy bánh, vô cùng vui vẻ cảm ơn Tĩnh Quế Nhu. Độ hảo cảm trong lòng đối với Tĩnh Quế Nhu tăng lên vùn vụt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro