Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Hoảng sợ
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Gina vui vẻ lấy lòng ông chủ của mình bằng cách giành xách hết đồ đạt. Diệp Minh Viễn cũng không ngăn cản cô mà đi bên cạnh cô, lâu lâu lại đưa mắt sang nhìn cô.
Diệp Minh Viễn phụ trách nấu ăn, Gina phụ trách soạn đồ để vào tủ lạnh. Phân chia rõ ràng, mỗi người làm công việc của mình cho nên rất nhanh trên bàn đã có hai món mặn một xào một canh. Gina lấy bát đũa xơi cơm đưa cho Diệp Minh Viễn.
Sau khi hai người dùng bữa xong, cô chủ động dọn dẹp và rửa chén. Còn bản thân Diệp Minh Viễn thì ra phòng khách mở điện thoại lên mạng gõ bốn chữ "Cách bổ sầu riêng". Lúc trước Tĩnh Quế Nhu muốn ăn đều mua trong hộp đóng gói sẵn khỏi phải bổ ra, nhưng lúc nãy thấy cô hào hứng muốn ăn sầu riêng anh liền lập tức mua ngay mà không nghỉ đến hậu quả. Lúc đang ăn cơm, anh liếc mắt về trái sầu riêng đang đặt trên kệ bếp mới lờ mờ cảm thấy không ốn.
Diệp Minh Viễn đăm chiêu nghiên cứu cách bổ trái sầu riêng trên mạng nhưng trong mắt Gina thì anh đang làm việc gì đó quan trọng. Cô không dám làm phiền nên là quay về phòng đi tắm trước.
Diệp Minh Viễn sau khi nghiên cứu xong thì đi vào bếp bắt đầu thực hành. Anh nhìn quanh nhà một lượt thì không thấy cô đâu, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng nước chảy nên anh đoán chắc là cô đi tắm. Diệp Minh Viễn cảm thấy vui vẻ trong lòng, không có cô ở đây vậy thì anh có làm sai cách một chút cũng không sao, không bị mất hình tượng trước mặt cô.
Gina sảng khoái bước ra từ nhà tắm liền ngửi thấy một mùi thơm nức mũi lan tỏa. Cô lần theo mùi hương đó chạy thắng đến nhà bếp thì thấy bóng dáng Diệp Minh Viễn đang dùng tay tách múi sầu riêng đặt lên trên đĩa. Hình dáng của anh lúc này trong mắt Gina nhưng là ánh trăng tỏa sáng nhưng không khiến người ta chói mắt, một ánh sáng dịu dàng ấm áp đi thẳng vào lòng người. Bất giác tay của Gina đặt lên ngực cảm nhận nhịp tim đang đập loạn của mình.
Diệp Minh Viễn quay sang nhìn Gina đang đứng thất thần nhìn anh. May mắn anh đã an toàn bổ trái sầu riêng, may mắn là cô không thấy lúc anh chật vật xoay sở với mấy cái gai nhọn, may mắn cô không nghe thấy anh chửi thề. Hình tượng của anh chắc vẫn còn đẹp đẽ nhỉ?
Do buổi tối nên Diệp Minh Viễn không cho phép cô ăn nhiều, chỉ ăn có một múi. Còn lại thì cất vào tủ lạnh, Gina vô cùng tiếc nuối nhìn cái hộp trên tay Diệp Minh Viễn từ từ khuất tầm mắt cô nằm yên vị trong ngăn mát tủ lạnh.
- Ngày mai lại ăn, giờ thì đi ngủ thôi.
Gina bắt đầu cảm thấy cuộc sống của Diệp Minh Viễn hoàn toàn không thú vị một chút nào, thậm chí có thể nói là không có màu sắc. Một ngày này cô có thể đơn giản tóm lược lịch trình một ngày của ông chủ cô như sau: Đi làm, về nhà, ngủ. Không có bất cứ sự giải trí nào.
- Tôi có thể xem tivi được không?
Diệp Minh Viễn nhìn cái tivi gắn trên tường, anh trầm ngâm một hồi rồi mới gật đầu. Gina rất lâu mới nhận được câu trả lời của anh nên cô cứ tưởng anh không đồng ý. Cô hào hứng đứng lên đi lấy điều khiển thì Diệp Minh Viễn nói:
- Hình như sáu năm rồi tôi không sử dụng tivi, không biết còn sử dụng được không nữa?
Tay cầm điều khiến của Gina đơ giữa không trung, ánh mắt cô liếc về bóng lưng anh mà bất động. Đây là con người sao?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà Gina đã làm việc ở đây được một tuần. Cũng may là ngày hôm đó tivi nhà anh còn hoạt động được cho nên buổi tối 8h cô điều xem chương trình giải trí trên tivi một chút rồi mới đi ngủ. Cô không có điện thoại, bởi vì cô không thể sử dụng. Một tuần này yên bình trôi qua, làm cho Gian cảm giác như trong mơ.
Gina trưng bày bánh lên kệ cùng với cậu sinh viên, cô vừa mới đưa mắt lên nhìn ra ngoài đường đi thì thấy bên kia đường thì thấy hình bóng quen thuộc vẫn luôn ám ảnh cô. Anh ta đang đứng bên kia đường, một thân tây trang đẹp đẽ lặng lẽ nhìn cô nhưng trong mắt Gina chỉ thấy một tên biến thái mà thôi.
"Bang", cái mâm trên tay Gina đập xuống nền gạch tạo nên âm thanh vô cùng chói tay.
- Gina, cô sao vậy?
Cậu sinh viên nhìn cô rồi lại nhìn theo hướng mắt của cô thì không thấy gì nữa. Cậu sinh viên lại liếc mắt nhìn về cô, chỉ thấy gương mặt cô trắng bệch và đôi mắt hoảng sợ.
- Cô...
Gina chạy vào trong bếp, cô đóng cửa bếp lại cơ thể cô gục xuống sau ngay cánh cửa giống như mất hết sức lực.
Diệp Minh Viễn trang trí xong mẻ bánh mới thì thấy cô mặt mày hoảng sợ chạy vào sau đó ngã xuống ngay sau cánh cửa. Anh lập tức đi đến bên cạnh cô.
-Gina, cô không sai chứ?
Diệp Minh Viễn vừa lo lắng nói vừa lay lay bả vai cô mấy lần thì ánh mắt Gina mới từ từ nhìn đến gương mặt anh, đôi môi cô mấp máy không hề che giấu sự sợ hãi trong mắt cô.
- Anh ta...anh ta tìm được đến đây rồi. Tôi...tôi có phải lại bị bắt trở về hay không? Huhu....
Gina không kìm nén được mà bật khóc. Diệp Minh Viễn ôm lấy cô vào lòng, gương mặt nỗi lên một sự âm lãnh khó thấy. Cuối cùng thì tên đó đã không chờ được nữa mà quay về. Lần này anh sẽ tính luôn cả lãi.
Gina thút thít cả buổi rồi mới rời Diệp Minh Viễn. Đôi mắt đỏ bừng, trên mặt vẫn còn lăn những giọt nước mắt.
Diệp Minh Viễn lấy khăn giấy định lau cho cô thì Gina quay mặt đi.
- Để...để tôi tự làm.
Gina nói xong liền cầm lấy khăn giấy đi thẳng vào trong nhà vệ sinh. Diệp Minh Viễn dời mắt lấy điện thoại.
Gina rửa lại mặt mũi, cô nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương. Gina trầm ngâm nhìn những giọt nước lăn tăn trên gương mặt. Giống như suy nghĩ một chuyện rất lâu cô mới đưa ra được quyết định. Gina lau mặt rồi đi ra ngoài.
Mọi ngày trên gương mặt Gina đều là nét tươi cười vui vẻ nhưng hôm nay có lẽ vì chuyện đó mà cô không buồn nói chuyện, gương mặt cũng buồn man mát. Diệp Minh Viễn chỉ đơn giản đi bên cạnh cô. Hai người vẫn như thường ngày, tắm rửa, ăn cơm, hôm nay cô không có xem phim mà đi thẳng vào phòng ngủ. Diệp Minh Viễn cũng như vậy.
Bên ngoài phòng khách tối đen như mực, nhìn vào bàn tay cũng không thấy năm ngón. Thế nhưng lại có một vật thể đang chầm chậm di chuyển, nhón chân nhẹ nhàng từng bước di chuyển ra cửa.
"Tách"
Cả căn phòng bừng sáng, vật thể đang dùng tư thế khom người nhấc chân trông vô cùng ngộ nghĩ bất động. Còn Diệp Minh Viễn dựa vào vách tường đứng kế bên công tắc đèn. Biểu cảm thờ ơ như muốn xem hành động kế tiếp của cô là gì.
Gina đứng hình trong giây lát lập tức đứng thẳng người lại. Trên môi liền nở một cười hết sức công nghiệp còn giơ tay chào anh.
- Hơ...chào buổi tối ông chủ.
Căm Diệp Minh Viễn cử động chỉ về đống đồ cô tay xách nách mang. Gina không còn lời nào để chối cãi, vật chứng đều đã ngay trước mặt, cô có thể nói gì đây. Thành thật sẽ được khoan hồng.
Diệp Minh Viễn phụ trách nấu ăn, Gina phụ trách soạn đồ để vào tủ lạnh. Phân chia rõ ràng, mỗi người làm công việc của mình cho nên rất nhanh trên bàn đã có hai món mặn một xào một canh. Gina lấy bát đũa xơi cơm đưa cho Diệp Minh Viễn.
Sau khi hai người dùng bữa xong, cô chủ động dọn dẹp và rửa chén. Còn bản thân Diệp Minh Viễn thì ra phòng khách mở điện thoại lên mạng gõ bốn chữ "Cách bổ sầu riêng". Lúc trước Tĩnh Quế Nhu muốn ăn đều mua trong hộp đóng gói sẵn khỏi phải bổ ra, nhưng lúc nãy thấy cô hào hứng muốn ăn sầu riêng anh liền lập tức mua ngay mà không nghỉ đến hậu quả. Lúc đang ăn cơm, anh liếc mắt về trái sầu riêng đang đặt trên kệ bếp mới lờ mờ cảm thấy không ốn.
Diệp Minh Viễn đăm chiêu nghiên cứu cách bổ trái sầu riêng trên mạng nhưng trong mắt Gina thì anh đang làm việc gì đó quan trọng. Cô không dám làm phiền nên là quay về phòng đi tắm trước.
Diệp Minh Viễn sau khi nghiên cứu xong thì đi vào bếp bắt đầu thực hành. Anh nhìn quanh nhà một lượt thì không thấy cô đâu, chỉ nghe loáng thoáng có tiếng nước chảy nên anh đoán chắc là cô đi tắm. Diệp Minh Viễn cảm thấy vui vẻ trong lòng, không có cô ở đây vậy thì anh có làm sai cách một chút cũng không sao, không bị mất hình tượng trước mặt cô.
Gina sảng khoái bước ra từ nhà tắm liền ngửi thấy một mùi thơm nức mũi lan tỏa. Cô lần theo mùi hương đó chạy thắng đến nhà bếp thì thấy bóng dáng Diệp Minh Viễn đang dùng tay tách múi sầu riêng đặt lên trên đĩa. Hình dáng của anh lúc này trong mắt Gina nhưng là ánh trăng tỏa sáng nhưng không khiến người ta chói mắt, một ánh sáng dịu dàng ấm áp đi thẳng vào lòng người. Bất giác tay của Gina đặt lên ngực cảm nhận nhịp tim đang đập loạn của mình.
Diệp Minh Viễn quay sang nhìn Gina đang đứng thất thần nhìn anh. May mắn anh đã an toàn bổ trái sầu riêng, may mắn là cô không thấy lúc anh chật vật xoay sở với mấy cái gai nhọn, may mắn cô không nghe thấy anh chửi thề. Hình tượng của anh chắc vẫn còn đẹp đẽ nhỉ?
Do buổi tối nên Diệp Minh Viễn không cho phép cô ăn nhiều, chỉ ăn có một múi. Còn lại thì cất vào tủ lạnh, Gina vô cùng tiếc nuối nhìn cái hộp trên tay Diệp Minh Viễn từ từ khuất tầm mắt cô nằm yên vị trong ngăn mát tủ lạnh.
- Ngày mai lại ăn, giờ thì đi ngủ thôi.
Gina bắt đầu cảm thấy cuộc sống của Diệp Minh Viễn hoàn toàn không thú vị một chút nào, thậm chí có thể nói là không có màu sắc. Một ngày này cô có thể đơn giản tóm lược lịch trình một ngày của ông chủ cô như sau: Đi làm, về nhà, ngủ. Không có bất cứ sự giải trí nào.
- Tôi có thể xem tivi được không?
Diệp Minh Viễn nhìn cái tivi gắn trên tường, anh trầm ngâm một hồi rồi mới gật đầu. Gina rất lâu mới nhận được câu trả lời của anh nên cô cứ tưởng anh không đồng ý. Cô hào hứng đứng lên đi lấy điều khiển thì Diệp Minh Viễn nói:
- Hình như sáu năm rồi tôi không sử dụng tivi, không biết còn sử dụng được không nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay cầm điều khiến của Gina đơ giữa không trung, ánh mắt cô liếc về bóng lưng anh mà bất động. Đây là con người sao?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà Gina đã làm việc ở đây được một tuần. Cũng may là ngày hôm đó tivi nhà anh còn hoạt động được cho nên buổi tối 8h cô điều xem chương trình giải trí trên tivi một chút rồi mới đi ngủ. Cô không có điện thoại, bởi vì cô không thể sử dụng. Một tuần này yên bình trôi qua, làm cho Gian cảm giác như trong mơ.
Gina trưng bày bánh lên kệ cùng với cậu sinh viên, cô vừa mới đưa mắt lên nhìn ra ngoài đường đi thì thấy bên kia đường thì thấy hình bóng quen thuộc vẫn luôn ám ảnh cô. Anh ta đang đứng bên kia đường, một thân tây trang đẹp đẽ lặng lẽ nhìn cô nhưng trong mắt Gina chỉ thấy một tên biến thái mà thôi.
"Bang", cái mâm trên tay Gina đập xuống nền gạch tạo nên âm thanh vô cùng chói tay.
- Gina, cô sao vậy?
Cậu sinh viên nhìn cô rồi lại nhìn theo hướng mắt của cô thì không thấy gì nữa. Cậu sinh viên lại liếc mắt nhìn về cô, chỉ thấy gương mặt cô trắng bệch và đôi mắt hoảng sợ.
- Cô...
Gina chạy vào trong bếp, cô đóng cửa bếp lại cơ thể cô gục xuống sau ngay cánh cửa giống như mất hết sức lực.
Diệp Minh Viễn trang trí xong mẻ bánh mới thì thấy cô mặt mày hoảng sợ chạy vào sau đó ngã xuống ngay sau cánh cửa. Anh lập tức đi đến bên cạnh cô.
-Gina, cô không sai chứ?
Diệp Minh Viễn vừa lo lắng nói vừa lay lay bả vai cô mấy lần thì ánh mắt Gina mới từ từ nhìn đến gương mặt anh, đôi môi cô mấp máy không hề che giấu sự sợ hãi trong mắt cô.
- Anh ta...anh ta tìm được đến đây rồi. Tôi...tôi có phải lại bị bắt trở về hay không? Huhu....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gina không kìm nén được mà bật khóc. Diệp Minh Viễn ôm lấy cô vào lòng, gương mặt nỗi lên một sự âm lãnh khó thấy. Cuối cùng thì tên đó đã không chờ được nữa mà quay về. Lần này anh sẽ tính luôn cả lãi.
Gina thút thít cả buổi rồi mới rời Diệp Minh Viễn. Đôi mắt đỏ bừng, trên mặt vẫn còn lăn những giọt nước mắt.
Diệp Minh Viễn lấy khăn giấy định lau cho cô thì Gina quay mặt đi.
- Để...để tôi tự làm.
Gina nói xong liền cầm lấy khăn giấy đi thẳng vào trong nhà vệ sinh. Diệp Minh Viễn dời mắt lấy điện thoại.
Gina rửa lại mặt mũi, cô nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương. Gina trầm ngâm nhìn những giọt nước lăn tăn trên gương mặt. Giống như suy nghĩ một chuyện rất lâu cô mới đưa ra được quyết định. Gina lau mặt rồi đi ra ngoài.
Mọi ngày trên gương mặt Gina đều là nét tươi cười vui vẻ nhưng hôm nay có lẽ vì chuyện đó mà cô không buồn nói chuyện, gương mặt cũng buồn man mát. Diệp Minh Viễn chỉ đơn giản đi bên cạnh cô. Hai người vẫn như thường ngày, tắm rửa, ăn cơm, hôm nay cô không có xem phim mà đi thẳng vào phòng ngủ. Diệp Minh Viễn cũng như vậy.
Bên ngoài phòng khách tối đen như mực, nhìn vào bàn tay cũng không thấy năm ngón. Thế nhưng lại có một vật thể đang chầm chậm di chuyển, nhón chân nhẹ nhàng từng bước di chuyển ra cửa.
"Tách"
Cả căn phòng bừng sáng, vật thể đang dùng tư thế khom người nhấc chân trông vô cùng ngộ nghĩ bất động. Còn Diệp Minh Viễn dựa vào vách tường đứng kế bên công tắc đèn. Biểu cảm thờ ơ như muốn xem hành động kế tiếp của cô là gì.
Gina đứng hình trong giây lát lập tức đứng thẳng người lại. Trên môi liền nở một cười hết sức công nghiệp còn giơ tay chào anh.
- Hơ...chào buổi tối ông chủ.
Căm Diệp Minh Viễn cử động chỉ về đống đồ cô tay xách nách mang. Gina không còn lời nào để chối cãi, vật chứng đều đã ngay trước mặt, cô có thể nói gì đây. Thành thật sẽ được khoan hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro