Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Lần đầu cùng anh dự tiệc
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Diệp Minh Viễn vô cùng hài lòng với bộ dáng này của cô, thường ngày cô mặc đồ quá là đau mắt anh mà, nhìn đồ cũng biết toàn là hàng giảm giá, đồ chợ, nếu không phải biết cô có tài sản riêng, kinh doanh có lời anh còn tưởng cô thuộc diện khó khăn nữa kìa. Hai người xứng đôi vừa lứa cùng nhau xuất phát đến buổi tiệc. Ngồi trên chiếc xe limousine đẳng cấp của đẳng cấp khoảng ba mươi phút thì cũng đến buổi dạ hội được tổ chức ở một vùng ngoại ô dành riêng cho giới siêu giàu.
Tĩnh Quế Nhu đi đến đây với tâm thế là xem kịch, sau khi xem xong thì chuồn lẹ nhưng mà cô vẫn bị không khí và độ hoành tráng xa hoa làm cho kinh ngạc một hồi. Diệp Minh Viễn bên cạnh nhìn cô gái như dân nhà giàu mới nổi mà nghĩ [Lúc trước cũng đâu phải chưa có đi, làm gì mà kinh ngạc dữ vậy). Anh tự nhiên nắm lấy tay cô rồi vòng qua tay mình kéo cô đi vào.
Tĩnh Quế Nhu cảm thấy, lúc trước tiệc ở Diệp gia đã hoành mà bây giờ còn có cái còn hoành tráng hơn.
Có điều Tĩnh Quế Nhu không biết, tiệc ở Diệp gia chỉ là mức độ gia đình, còn buổi tiệc cái này là sự liên kết tổ chức của các gia tộc lớn dĩ nhiên quy mô phải khác nhau rồi.
Phải công nhận một điều là nguyên chủ và Diệp Minh Viễn đã cho cô cơ hội để được nhìn thấy một mặt khác của xã hội này. Đó là 1% tầng lớp thượng lưu trên thế giới.
Khi hai người bước vào, trong giây lát mọi ánh mắt đều đổ về phía hai người. Diệp Minh Viễn thì đã quen với những điều này nhưng Tĩnh Quế Nhu cô thì không có quen nha. Còn chưa nói đến việc mấy ngày nay ai cũng biết
Tĩnh gia đã rớt đài - ngoại trừ Tĩnh - nào đó - Quế - bị nhốt mấy ngày - Nhu -là chưa biết gì. Mấy người này vừa liếc nhìn cô vừa xì xầm bàn tán làm cho Tĩnh Quế Nhu thật sự không thoải mái. Nghĩ lại thì chắc nữ chính cũng trải qua cảm giác này đi, thật là không dễ dàng gì mà. Cô thở dài!
Thở dài cái gì?Không có gì....có chút hồi hộp ấy mà.Ánh mắt Tĩnh Quế Nhu vừa đảo quanh sảnh lớn tìm kiếm nữ chính vừa nói nhỏ với anh.
Tập làm quen đi.Ua.Cô đang tập trung tìm kiếm cũng không để ý ý nghĩa sâu xa nằm trong câu nói của anh. Mà dù có để ý đi nữa thì chắc...Tĩnh Quế Nhu cũng chẳng biết ý nghĩa sâu xa này đâu. Lần này đến lượt Diệp Minh Viễn thở dài.
- Anh thở dài cái gì?
Thấy anh cũng thở dài lại còn mang theo vẻ bất lực lớn làm cho Tĩnh Quế Nhu nhịn không được liếc mắt nhìn anh hỏi.
(Anh ta thì thở dài cái gì chứ?)
- Thật hối hận khi dẫn em theo? Bây giờ đổi ý còn kịp không?
Tĩnh Quế Nhu nghe đến đây liền nhanh chóng rút tay ra, lùi lại đứng cách xa anh ra, vẻ mặt đề phòng sợ anh mang cô về.
- Anh nằm mơ đi.
Tĩnh Quế Nhu nói xong liền xách váy đi mà như chạy hướng về phía cầu thang lên lầu. Diệp Minh Viễn thuận tay lấy một ly champagne trên tay phục vụ, rồi chậm chạp đi theo cô.
Tĩnh Quế Nhu đứng phía trên lầu làm tầm quan sát của cô trở nên dễ dàng hơn, nhưng mà cô vẫn không thấy nữ chính. Cô xoay người lại thì va phải lồng ngực rộng lớn mà quen thuộc, đầu mũi cô va vào áo anh làm cô có chút đau.
Đang tìm ai?Vũ Ngọc Trân? Sao vậy, anh có thấy cô ấy không?Cô thẳng thắng nói với Diệp Minh Viễn, dù sao trước đo thì cô cũng nghe được là Vũ Ngọc Trân cũng muốn cô đến đây cho có bạn có bè với ấy. Giờ cô đến đây tìm cô ấy cũng chẳng có gì là lạ.
- Cô ấy và anh tôi còn chưa đến, chắc cũng sắp rồi đó.
(Giờ này mà còn chưa đến, quái....A]. Cô chợt nhớ ra gì đó, nữ chính hình như còn cùng Diệp Minh Thành trải qua một cuộc kích tình ở nhà mới đến đây đó, đúng là truyện có độ sắc cao mà, ở đâu cũng có thể làm được, bất chấp mọi tình huống.
Em hình như rất để tâm chuyện này?A...Diệp Minh Viễn, cậu được lắm dạo gần đây muốn gặp cậu còn khó hơn lên trời.Vũ Quang Lâm khoác tay lên vai cậu, giọng điệu có chút ngả ngớn. Anh ta vừa nói xong lại bắt gặp Tĩnh Quế Nhu lại đứng kế bên anh. Vũ Quang Lâm kinh ngạc nhìn Tĩnh Quế Nhu, đã rất lâu rồi anh mới gặp lại cô. Lúc trước cô gái này đeo bám Diệp Minh Viễn như kẹo cao xu, trang điểm tóc tai lại không phù hợp với lứa tuổi, nhìn qua rất giống mấy đám nhóc choi choi trẻ trâu ngoài đường, làm cho người ta cảm thấy cô là con nhà không có gia giáo rất chướng mắt. Nhưng hôm nay gặp lại, cô ăn mặt đơn giản một bộ đầm dây màu đen làm nổi bật làn da trắng tinh tế, trên cổ đeo và cổ tay đều mang một bộ trang sức bằng ngọc trai rất thanh lịch. Mái tóc đen bồng bềnh được cô uốn xoăn nhẹ nhàng một loạn tóc để ở phía trước che đi một phần của chiếc xương quai xanh tinh xảo càng làm tăng thêm nét quyến rũ. Đặc biệt hôm nay khí chất từ người cô là thứ khiến anh bất ngờ nhất, rất sang trọng, cao quý mà không kém phần thanh lãnh.
Diệp Minh Viễn thấy Vũ Quang Lâm nhìn chầm chầm không chớp mắt người của anh.
Tĩnh Quế Nhu không biết bản thân mình đang bị người khác thầm đánh giá. Nếu mà biết những gì trong đầu Vũ Quang Lâm nghĩ chắc chắn cô sẽ cười nửa miệng. Một, sang trọng cao quý là nhờ bộ đồ không thể đẹp hơn của
Diệp Minh Viễn, người ta hay nói người đẹp vì lụa, cô chính là nhân chứng sống cho câu nói này, thử hỏi Diệp Minh Viễn thường ngày cô có sang trong cao quý hay không thì biết. Còn thanh lãnh thì chắc là do bản thân cô đang chú tâm việc tìm nữ chính, tìm người bỏ thuốc, có thời gian đâu mà quan tâm tên công tử bột này nói cái gì.
Nếu muốn biết thường ngày cô có thanh lãnh hay không thì cứ hỏi Diệp Minh Viễn thì biết.
Tĩnh Quế Nhu đi đến đây với tâm thế là xem kịch, sau khi xem xong thì chuồn lẹ nhưng mà cô vẫn bị không khí và độ hoành tráng xa hoa làm cho kinh ngạc một hồi. Diệp Minh Viễn bên cạnh nhìn cô gái như dân nhà giàu mới nổi mà nghĩ [Lúc trước cũng đâu phải chưa có đi, làm gì mà kinh ngạc dữ vậy). Anh tự nhiên nắm lấy tay cô rồi vòng qua tay mình kéo cô đi vào.
Tĩnh Quế Nhu cảm thấy, lúc trước tiệc ở Diệp gia đã hoành mà bây giờ còn có cái còn hoành tráng hơn.
Có điều Tĩnh Quế Nhu không biết, tiệc ở Diệp gia chỉ là mức độ gia đình, còn buổi tiệc cái này là sự liên kết tổ chức của các gia tộc lớn dĩ nhiên quy mô phải khác nhau rồi.
Phải công nhận một điều là nguyên chủ và Diệp Minh Viễn đã cho cô cơ hội để được nhìn thấy một mặt khác của xã hội này. Đó là 1% tầng lớp thượng lưu trên thế giới.
Khi hai người bước vào, trong giây lát mọi ánh mắt đều đổ về phía hai người. Diệp Minh Viễn thì đã quen với những điều này nhưng Tĩnh Quế Nhu cô thì không có quen nha. Còn chưa nói đến việc mấy ngày nay ai cũng biết
Tĩnh gia đã rớt đài - ngoại trừ Tĩnh - nào đó - Quế - bị nhốt mấy ngày - Nhu -là chưa biết gì. Mấy người này vừa liếc nhìn cô vừa xì xầm bàn tán làm cho Tĩnh Quế Nhu thật sự không thoải mái. Nghĩ lại thì chắc nữ chính cũng trải qua cảm giác này đi, thật là không dễ dàng gì mà. Cô thở dài!
Thở dài cái gì?Không có gì....có chút hồi hộp ấy mà.Ánh mắt Tĩnh Quế Nhu vừa đảo quanh sảnh lớn tìm kiếm nữ chính vừa nói nhỏ với anh.
Tập làm quen đi.Ua.Cô đang tập trung tìm kiếm cũng không để ý ý nghĩa sâu xa nằm trong câu nói của anh. Mà dù có để ý đi nữa thì chắc...Tĩnh Quế Nhu cũng chẳng biết ý nghĩa sâu xa này đâu. Lần này đến lượt Diệp Minh Viễn thở dài.
- Anh thở dài cái gì?
Thấy anh cũng thở dài lại còn mang theo vẻ bất lực lớn làm cho Tĩnh Quế Nhu nhịn không được liếc mắt nhìn anh hỏi.
(Anh ta thì thở dài cái gì chứ?)
- Thật hối hận khi dẫn em theo? Bây giờ đổi ý còn kịp không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tĩnh Quế Nhu nghe đến đây liền nhanh chóng rút tay ra, lùi lại đứng cách xa anh ra, vẻ mặt đề phòng sợ anh mang cô về.
- Anh nằm mơ đi.
Tĩnh Quế Nhu nói xong liền xách váy đi mà như chạy hướng về phía cầu thang lên lầu. Diệp Minh Viễn thuận tay lấy một ly champagne trên tay phục vụ, rồi chậm chạp đi theo cô.
Tĩnh Quế Nhu đứng phía trên lầu làm tầm quan sát của cô trở nên dễ dàng hơn, nhưng mà cô vẫn không thấy nữ chính. Cô xoay người lại thì va phải lồng ngực rộng lớn mà quen thuộc, đầu mũi cô va vào áo anh làm cô có chút đau.
Đang tìm ai?Vũ Ngọc Trân? Sao vậy, anh có thấy cô ấy không?Cô thẳng thắng nói với Diệp Minh Viễn, dù sao trước đo thì cô cũng nghe được là Vũ Ngọc Trân cũng muốn cô đến đây cho có bạn có bè với ấy. Giờ cô đến đây tìm cô ấy cũng chẳng có gì là lạ.
- Cô ấy và anh tôi còn chưa đến, chắc cũng sắp rồi đó.
(Giờ này mà còn chưa đến, quái....A]. Cô chợt nhớ ra gì đó, nữ chính hình như còn cùng Diệp Minh Thành trải qua một cuộc kích tình ở nhà mới đến đây đó, đúng là truyện có độ sắc cao mà, ở đâu cũng có thể làm được, bất chấp mọi tình huống.
Em hình như rất để tâm chuyện này?A...Diệp Minh Viễn, cậu được lắm dạo gần đây muốn gặp cậu còn khó hơn lên trời.Vũ Quang Lâm khoác tay lên vai cậu, giọng điệu có chút ngả ngớn. Anh ta vừa nói xong lại bắt gặp Tĩnh Quế Nhu lại đứng kế bên anh. Vũ Quang Lâm kinh ngạc nhìn Tĩnh Quế Nhu, đã rất lâu rồi anh mới gặp lại cô. Lúc trước cô gái này đeo bám Diệp Minh Viễn như kẹo cao xu, trang điểm tóc tai lại không phù hợp với lứa tuổi, nhìn qua rất giống mấy đám nhóc choi choi trẻ trâu ngoài đường, làm cho người ta cảm thấy cô là con nhà không có gia giáo rất chướng mắt. Nhưng hôm nay gặp lại, cô ăn mặt đơn giản một bộ đầm dây màu đen làm nổi bật làn da trắng tinh tế, trên cổ đeo và cổ tay đều mang một bộ trang sức bằng ngọc trai rất thanh lịch. Mái tóc đen bồng bềnh được cô uốn xoăn nhẹ nhàng một loạn tóc để ở phía trước che đi một phần của chiếc xương quai xanh tinh xảo càng làm tăng thêm nét quyến rũ. Đặc biệt hôm nay khí chất từ người cô là thứ khiến anh bất ngờ nhất, rất sang trọng, cao quý mà không kém phần thanh lãnh.
Diệp Minh Viễn thấy Vũ Quang Lâm nhìn chầm chầm không chớp mắt người của anh.
Tĩnh Quế Nhu không biết bản thân mình đang bị người khác thầm đánh giá. Nếu mà biết những gì trong đầu Vũ Quang Lâm nghĩ chắc chắn cô sẽ cười nửa miệng. Một, sang trọng cao quý là nhờ bộ đồ không thể đẹp hơn của
Diệp Minh Viễn, người ta hay nói người đẹp vì lụa, cô chính là nhân chứng sống cho câu nói này, thử hỏi Diệp Minh Viễn thường ngày cô có sang trong cao quý hay không thì biết. Còn thanh lãnh thì chắc là do bản thân cô đang chú tâm việc tìm nữ chính, tìm người bỏ thuốc, có thời gian đâu mà quan tâm tên công tử bột này nói cái gì.
Nếu muốn biết thường ngày cô có thanh lãnh hay không thì cứ hỏi Diệp Minh Viễn thì biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro