Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
LỜI THẬT ĐAU LÒNG
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
Lời thật lòng thì lúc nào cũng sẽ làm người ta đau. Lúc Tĩnh Quế Nhu nhớ lại mọi chuyện cô bắt đầu lục lại từng ký ức từ lúc cô chiếm thể xác của nguyên chủ một lượt. Cô chắc chắn rằng bản thân mình chưa từng gặp Quan Tử Duy càng không thể khiến cho anh ta yêu cô điên cuồng đến nỗi giam cầm cô 6 năm như vậy cho nên Tĩnh Quế Nhu mạnh dạng khẳng định người Quan Tử Duy yêu là nguyên chủ. Còn việc hai người gặp nhau như thế nào, làm sao quen biết nhau thì cô không biết, trong tiểu thuyết cũng không có nhắc đến.
Thuốc an thần không còn tác dụng mấy với cô nữa vì có lẽ bản thân cô đã sinh ra kháng thuốc sau không biết bao nhiêu lần, cũng giống như việc cô thấy mình bị còng tay cũng không có gì quá hoảng sợ như lúc đầu. Cô đã tự học cách bẻ khớp tay để chạy trốn, nói ra những năm đó cô đã học không biết bao nhiêu bản lĩnh.
Quay lại lúc này, Quan Tử Duy nhíu mày nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô hệt như những lời cô nói vô cùng nhảm nhí.
Người anh yêu bao nhiêu lâu nay đang đứng trước mặt anh bảo vệ đối thủ của anh nay lại nói với anh cô đã chết.
Ai có thể tin đây, rốt cuộc là cô đang nói điên khùng điều gì đây.
Tôi biết anh không tin những gì mà tôi nói, chuyện này quả thật...hơi phi lý nhưng mà đó là sự thật. Anh có từng nghe cái gì gọi là hoán đổi linh hồn chưa? Tình hình của tôi và cô ấy có thể nói tạm là như vậy. Anh thử nghĩ xem nếu như thật sự là cô ấy chẳng lẽ bao nhiêu năm anh làm mọi chuyện vì cô ấy như vậy cô ấy lại không nhớ một chút gì chứ. Bởi vì tôi không phải là cô ấy, tôi không hề có kí ức về anh.
Sáu năm trước...không là bảy năm trước mới đúng, vào đúng sinh nhật tuổi mười tám của Tĩnh Quế Nhu, cô ấy...cô ấy không cẩn thận ngã trong nhà tắm....sau đó thì tôi thay thế cô ấy sống kiếp này.
Cái câu chuyện gì đây trời, cô muốn kể sự thật nhưng cái chết của nguyên chủ hơi bị cạn lời. Cô đã nói tránh nói giảm nhưng nó vẫn nhảm nhí. Người ta bị đâm xe, ngã cầu, tự tử không thành hay ít nhất là như cô bị ăn cướp lấy mạng thì còn kịch tính giật gân một tí, cái này mới ngã nhà tắm u một cục trên trán đã đi đời nhà ma giao lại thân xác cho cô, rốt cuộc là nguyên chủ yếu mệnh đến mức nào nha.
Tĩnh Quế Nhu nhìn vẻ mặt của Quan Tử Duy là biết cha nội này tin chết liền, lại quay ra sau nhìn Diệp Minh Viễn, dùng khẩu hình miệng nói với anh.
-
Khó tin lắm hả?
Diệp Minh Viễn gật gật đầu, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Quan Tử Duy, anh thử nghĩ lại xem, về tính cách và hành động giữa tôi với cô ấy có điểm nào giống nhau sao? Không hề, tôi không thích Diệp Minh Viễn điên cuồng như cô ấy, tôi biết làm bánh cô ấy thì không, tôi thích cúc họa mi không phải thích hoa ly, tôi thích chó không thích mèo và còn rất nhiều thứ tôi đối lập với cô ấy. Sáu năm, chúng ta ít nhiều đã tiếp xúc với nhau những sáu năm, những gì anh làm cho cô ấy đều dựa trên sở thích của cô ấy không phải tôi. Tôi biết anh yêu cô ấy đến nhường nào nhưng... anh đến trễ rồi.
Lần này Quan Tử Duy cũng đến trễ dù đã sớm hơn so với những gì cô đọc trong tiểu thuyết nhưng kết cục là hai người kiếp này cũng không thể thuộc về nhau. Nếu như có nếu như thì như thế nào? Liệu tình yêu của Quan Tử Duy có thể làm cho Tĩnh Quế Nhu mù quáng thích Diệp Minh Viễn cảm động, liệu rằng hai người có thể hạnh phúc sống với nhau?
Mười tám năm trước khi Quan Tử Duy được Quan lão gia cho nhận tổ quy tông, ghi vào gia phả nhà họ Quan.
Cũng bắt đầu từ đó cuộc sống của Quan Tử Duy đã thay đổi. Sống trong sung sướng, không còn bữa đói bữa no nhưng cái giá phải trả cho nó cũng đắt vô cùng.
Con cháu nhà quý tộc đương nhiên cũng phải học trường dành cho quý tộc thế nhưng ở đây Quan Tử Duy bị cô lập, anh không có bạn, có khi lại còn bị đám con cháu trong nhà kéo bè lũ cười nhạo, bắt nạt.
Quan Tử Duy trong tiếu thuyết ngôn tình khác có lẽ đã là nam chính, sau bao nhiêu toi luyện sẽ quay về trả thù những tên đã sỉ nhục mình khi xưa nhưng con mẹ nó trong tiểu thuyết này anh lại là nam phụ thứ tư còn chả được nam phụ thứ ba.
Quay lại, thế là người bạn đầu tiên của nam phụ thứ tư là ai? Chắc mọi người cũng đón được. Thế nhưng chưa được bao lâu thì Quan Tử Duy bị đưa ra nước ngoài du học mười mấy năm trời. Thế là nữ phụ Tĩnh Quế Nhu của chúng ta quên mất tiêu chàng trai quen biết hồi tiếu học cũng quên luôn lời hứa với người ta luôn, lên cấp hai gặp hai anh em nhà họ Diệp lại được mẹ nắm tay qua lại với Diệp phu nhân, rồi lại bị hai bà phu nhân đùa giỡn hứa hôn này nọ trước mặt cô bé làm cho cô bé từ đó một lòng một dạ với vị hôn phu không chính thức.
Tính ra lỗi lầm này một phần cũng do người lớn nói chơi mà trẻ nhỏ ngây thơ lại tưởng thật, sau đó nhà Tĩnh Quế Nhu xảy ra biến cố, mẹ cô mất, Diệp phu nhân vì bạn thân mà cưng chiều cô, xem cô như con gái mà đối đãi rốt cuộc ngày ngày gặp mặt Diệp Minh Viễn càng khiến cô đánh chủ quyền Diệp nhị là của cô.
Sơ lược thì câu chuyện máu chó cũng chỉ có vậy, anh yêu cô nhưng anh nào hay từ lâu cô đã âm thầm mến thương chàng trai nhà khác.
Quan Tử Duy nhìn Tĩnh Quế Nhu chằm chằm nhưng giờ ánh mắt của anh đã thay đổi, anh nhìn cô như người xa lạ. Dù lúc trước anh giam cầm cô, có lúc anh từng tức giận, nhưng Quan Tử Duy vẫn sẽ ân cần dịu dàng với cô như ban đầu. Còn bây giờ cô thấy sự trống rồng trong mắt anh, bao nhiêu việc anh làm vì cô cuối cùng đánh đổi lại được sự thật là người mình yêu đã chết.
Động lực để anh cố gắng học tập, đạt được mọi thứ là vì cô, nay cô đã không còn thì anh cũng còn lại gì đâu. Anh nào cần gia sản nhà họ Quan, họ có bao nhiêu tiền, bao nhiêu đất đai, công ty thì có liên quan gì đến anh, không có anh thì cũng sẽ có đứa cháu khác mà thôi nhưng anh không có cô thì anh không còn gì cả.
Đột nhiên anh cười to nhưng nước mắt lại rơi, cứ ngỡ anh đã thắng rốt cuộc từ đầu đến cuối cái gì anh cũng thua, cứ ngỡ có thể bắt đầu lại nhưng rốt cuộc lại quá trễ để có thể bắt đầu lại. Mọi chuyện anh làm đều đổ sông đổ biển. Nếu cô đã không còn thì một mình anh sống ở thế giới cô độc này còn ý nghĩa gì. Kiếp này không kịp vậy thì lại để kiếp sau anh đi tìm cô vậy.
Không….
Diệp Minh Viễn kéo tay Tĩnh Quế Nhu lại ôm chặt cô vào lòng. Tĩnh Quế Nhu bất động trong lòng anh một hồi vì hoảng sợ sau đó lại gào khóc. Cô quyết định kể cho Quan Tử Duy nghe mọi chuyện vì muốn anh buông tay cô cũng buông tha cho bản thân anh. Cô mong anh có thế quay đầu làm lại, sống cuộc sống của riêng mình nhưng cô lại không đoán được Quan Tử Duy lại yêu nguyên chủ đến mức có thể chết vì cô không còn nữa. Có lẽ vì vậy mới đúng là Quan Tử Duy đã nhốt cô suốt sáu năm. Có lẽ hành động của anh vô cùng đáng trách nhưng cũng đáng thương bởi vì anh quá yêu một người, coi người đó là lẽ sống của mình. Suốt sáu năm đó anh cũng chỉ mong cầu tình yêu của cô dành cho anh nhưng đáng tiếc thân xác này đã không còn là của nguyên chủ nữa rồi.
Sự ra đi của Quan Tử Duy cũng kết thúc cho mối nghiệt duyên suốt mười mấy năm nay.
Mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.
Thuốc an thần không còn tác dụng mấy với cô nữa vì có lẽ bản thân cô đã sinh ra kháng thuốc sau không biết bao nhiêu lần, cũng giống như việc cô thấy mình bị còng tay cũng không có gì quá hoảng sợ như lúc đầu. Cô đã tự học cách bẻ khớp tay để chạy trốn, nói ra những năm đó cô đã học không biết bao nhiêu bản lĩnh.
Quay lại lúc này, Quan Tử Duy nhíu mày nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô hệt như những lời cô nói vô cùng nhảm nhí.
Người anh yêu bao nhiêu lâu nay đang đứng trước mặt anh bảo vệ đối thủ của anh nay lại nói với anh cô đã chết.
Ai có thể tin đây, rốt cuộc là cô đang nói điên khùng điều gì đây.
Tôi biết anh không tin những gì mà tôi nói, chuyện này quả thật...hơi phi lý nhưng mà đó là sự thật. Anh có từng nghe cái gì gọi là hoán đổi linh hồn chưa? Tình hình của tôi và cô ấy có thể nói tạm là như vậy. Anh thử nghĩ xem nếu như thật sự là cô ấy chẳng lẽ bao nhiêu năm anh làm mọi chuyện vì cô ấy như vậy cô ấy lại không nhớ một chút gì chứ. Bởi vì tôi không phải là cô ấy, tôi không hề có kí ức về anh.
Sáu năm trước...không là bảy năm trước mới đúng, vào đúng sinh nhật tuổi mười tám của Tĩnh Quế Nhu, cô ấy...cô ấy không cẩn thận ngã trong nhà tắm....sau đó thì tôi thay thế cô ấy sống kiếp này.
Cái câu chuyện gì đây trời, cô muốn kể sự thật nhưng cái chết của nguyên chủ hơi bị cạn lời. Cô đã nói tránh nói giảm nhưng nó vẫn nhảm nhí. Người ta bị đâm xe, ngã cầu, tự tử không thành hay ít nhất là như cô bị ăn cướp lấy mạng thì còn kịch tính giật gân một tí, cái này mới ngã nhà tắm u một cục trên trán đã đi đời nhà ma giao lại thân xác cho cô, rốt cuộc là nguyên chủ yếu mệnh đến mức nào nha.
Tĩnh Quế Nhu nhìn vẻ mặt của Quan Tử Duy là biết cha nội này tin chết liền, lại quay ra sau nhìn Diệp Minh Viễn, dùng khẩu hình miệng nói với anh.
-
Khó tin lắm hả?
Diệp Minh Viễn gật gật đầu, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Quan Tử Duy, anh thử nghĩ lại xem, về tính cách và hành động giữa tôi với cô ấy có điểm nào giống nhau sao? Không hề, tôi không thích Diệp Minh Viễn điên cuồng như cô ấy, tôi biết làm bánh cô ấy thì không, tôi thích cúc họa mi không phải thích hoa ly, tôi thích chó không thích mèo và còn rất nhiều thứ tôi đối lập với cô ấy. Sáu năm, chúng ta ít nhiều đã tiếp xúc với nhau những sáu năm, những gì anh làm cho cô ấy đều dựa trên sở thích của cô ấy không phải tôi. Tôi biết anh yêu cô ấy đến nhường nào nhưng... anh đến trễ rồi.
Lần này Quan Tử Duy cũng đến trễ dù đã sớm hơn so với những gì cô đọc trong tiểu thuyết nhưng kết cục là hai người kiếp này cũng không thể thuộc về nhau. Nếu như có nếu như thì như thế nào? Liệu tình yêu của Quan Tử Duy có thể làm cho Tĩnh Quế Nhu mù quáng thích Diệp Minh Viễn cảm động, liệu rằng hai người có thể hạnh phúc sống với nhau?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mười tám năm trước khi Quan Tử Duy được Quan lão gia cho nhận tổ quy tông, ghi vào gia phả nhà họ Quan.
Cũng bắt đầu từ đó cuộc sống của Quan Tử Duy đã thay đổi. Sống trong sung sướng, không còn bữa đói bữa no nhưng cái giá phải trả cho nó cũng đắt vô cùng.
Con cháu nhà quý tộc đương nhiên cũng phải học trường dành cho quý tộc thế nhưng ở đây Quan Tử Duy bị cô lập, anh không có bạn, có khi lại còn bị đám con cháu trong nhà kéo bè lũ cười nhạo, bắt nạt.
Quan Tử Duy trong tiếu thuyết ngôn tình khác có lẽ đã là nam chính, sau bao nhiêu toi luyện sẽ quay về trả thù những tên đã sỉ nhục mình khi xưa nhưng con mẹ nó trong tiểu thuyết này anh lại là nam phụ thứ tư còn chả được nam phụ thứ ba.
Quay lại, thế là người bạn đầu tiên của nam phụ thứ tư là ai? Chắc mọi người cũng đón được. Thế nhưng chưa được bao lâu thì Quan Tử Duy bị đưa ra nước ngoài du học mười mấy năm trời. Thế là nữ phụ Tĩnh Quế Nhu của chúng ta quên mất tiêu chàng trai quen biết hồi tiếu học cũng quên luôn lời hứa với người ta luôn, lên cấp hai gặp hai anh em nhà họ Diệp lại được mẹ nắm tay qua lại với Diệp phu nhân, rồi lại bị hai bà phu nhân đùa giỡn hứa hôn này nọ trước mặt cô bé làm cho cô bé từ đó một lòng một dạ với vị hôn phu không chính thức.
Tính ra lỗi lầm này một phần cũng do người lớn nói chơi mà trẻ nhỏ ngây thơ lại tưởng thật, sau đó nhà Tĩnh Quế Nhu xảy ra biến cố, mẹ cô mất, Diệp phu nhân vì bạn thân mà cưng chiều cô, xem cô như con gái mà đối đãi rốt cuộc ngày ngày gặp mặt Diệp Minh Viễn càng khiến cô đánh chủ quyền Diệp nhị là của cô.
Sơ lược thì câu chuyện máu chó cũng chỉ có vậy, anh yêu cô nhưng anh nào hay từ lâu cô đã âm thầm mến thương chàng trai nhà khác.
Quan Tử Duy nhìn Tĩnh Quế Nhu chằm chằm nhưng giờ ánh mắt của anh đã thay đổi, anh nhìn cô như người xa lạ. Dù lúc trước anh giam cầm cô, có lúc anh từng tức giận, nhưng Quan Tử Duy vẫn sẽ ân cần dịu dàng với cô như ban đầu. Còn bây giờ cô thấy sự trống rồng trong mắt anh, bao nhiêu việc anh làm vì cô cuối cùng đánh đổi lại được sự thật là người mình yêu đã chết.
Động lực để anh cố gắng học tập, đạt được mọi thứ là vì cô, nay cô đã không còn thì anh cũng còn lại gì đâu. Anh nào cần gia sản nhà họ Quan, họ có bao nhiêu tiền, bao nhiêu đất đai, công ty thì có liên quan gì đến anh, không có anh thì cũng sẽ có đứa cháu khác mà thôi nhưng anh không có cô thì anh không còn gì cả.
Đột nhiên anh cười to nhưng nước mắt lại rơi, cứ ngỡ anh đã thắng rốt cuộc từ đầu đến cuối cái gì anh cũng thua, cứ ngỡ có thể bắt đầu lại nhưng rốt cuộc lại quá trễ để có thể bắt đầu lại. Mọi chuyện anh làm đều đổ sông đổ biển. Nếu cô đã không còn thì một mình anh sống ở thế giới cô độc này còn ý nghĩa gì. Kiếp này không kịp vậy thì lại để kiếp sau anh đi tìm cô vậy.
Không….
Diệp Minh Viễn kéo tay Tĩnh Quế Nhu lại ôm chặt cô vào lòng. Tĩnh Quế Nhu bất động trong lòng anh một hồi vì hoảng sợ sau đó lại gào khóc. Cô quyết định kể cho Quan Tử Duy nghe mọi chuyện vì muốn anh buông tay cô cũng buông tha cho bản thân anh. Cô mong anh có thế quay đầu làm lại, sống cuộc sống của riêng mình nhưng cô lại không đoán được Quan Tử Duy lại yêu nguyên chủ đến mức có thể chết vì cô không còn nữa. Có lẽ vì vậy mới đúng là Quan Tử Duy đã nhốt cô suốt sáu năm. Có lẽ hành động của anh vô cùng đáng trách nhưng cũng đáng thương bởi vì anh quá yêu một người, coi người đó là lẽ sống của mình. Suốt sáu năm đó anh cũng chỉ mong cầu tình yêu của cô dành cho anh nhưng đáng tiếc thân xác này đã không còn là của nguyên chủ nữa rồi.
Sự ra đi của Quan Tử Duy cũng kết thúc cho mối nghiệt duyên suốt mười mấy năm nay.
Mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro