Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn
Trốn thoát không kịp
Nàng Cá Nhỏ
2024-06-06 04:29:25
...Ngày kia trong trường có tổ chức một buổi dạ tiệc, kêu cô ấy đi cùng đi.
Diệp Minh Viễn xoay người lại, tìm kiếm điều gì đó trên người Diệp Minh Thành. Hôm nay, ông anh này của anh bị làm sao vậy? Trong mắt ông anh này ngoại trừ Vũ Ngọc Trân ra còn có phụ nữ khác sao? Nay lại nói đến Tĩnh Quế Nhu, muốn cướp người của anh à?
Thấy em trai mình có xu hướng mày càng nhíu càng chặt, Diệp Minh Thành thở dài nói:
- Là Ngọc Trân muốn Tĩnh Quế Nhu đi cùng, trong trường cô ấy không có bạn bè....
Diệp Minh Viễn nghĩ thầm (Còn không phải do anh)
Do Vũ Ngọc Trân có quan hệ với Diệp Minh Thành, dù mờ ám nhưng không phải không ai nhận ra Diệp Minh Thành đối xử với Vũ Ngọc Trân khác hoàn toàn với những cô gái khác, chỉ có nữ chính là u mê không hiếu thôi.
Mọi cô gái học trong trường có ai mà không muốn có quan hệ với anh em nhà họ Diệp, cho dù là tình một đêm cũng đủ để các cô nàng khoe khoang. Chính vì vậy, sự xuất hiện của Vũ Ngọc Trân làm cho Diệp Minh Thành thay đổi, những người đó vừa hâm mộ vừa ganh tị, cũng có người ghen ghét hãm hại là không tránh khỏi. Chẳng hạn như cô....
Nhưng mà hiện tại cô đã không còn đi trên con đường này.
Diệp Minh Viễn nghe câu trả lời mới từ từ giãn chân mày ra.
Để xem tình hình đã.Lời tôi cũng đã nhắn, đến lúc đó đi hay không thì tùy hai người.Diệp Minh Thành đã hoàn thành nhiệm vụ của Vũ Ngọc Trân giao phó, còn về phía Tĩnh Quế Nhu cô có đi hay không, anh không quan tâm. Lúc này Diệp Minh Thành mới thật sự đi về.
Tĩnh Quế Nhu thấy vậy bắt đầu rón rén trở lại phòng, sau đó sẽ giả vờ mới thức rồi mở cửa ra. Nhưng cô mới đi được có phân nửa đã có cảm giác một ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía này. Cô vẫn tiếp tục rón rén chầm chậm cho đến khi giọng nói vang lên trong không gia tĩnh lặng.
- Đi đâu?
Tĩnh Quế Nhu biết mình đã bị bắt, không còn đường trốn thoát. Cho dù bị bắt tại trận cũng phải thẳng lưng, ngẫn cao đầu, cô hít thở sâu một hơi rồi mới quay đầu lại. Cô muốn nở một nụ cười nhưng cơ mặt bên trái của cô đã bị đơ nên là không còn cách nào nữa.
Tôi...muốn đi vệ sinh?Nhà vệ sinh hướng này.Diệp Minh Viễn chỉ tay về phía sau nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt lên người cô.
À...Có cần tôi bế em không?Không cần, không cần, tôi tự đi được.Tĩnh Quế Nhu gộp ba bước thành một bước, như một cơn gió lướt qua bên người Diệp Minh Viễn. Đóng cửa nhà vệ sinh xong, cô chỉ muốn cả đời ở trong đây luôn cho rồi.
Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, cô nắm tay vịnh cửa, nhắm mắt đấu tranh tư tưởng có nên đi ra hay không? Dù sao chuyện cố mất mặt cũng không phải chỉ có một lần, cần gì phải sợ.
- Nếu em còn chưa ra, tôi sẽ tông cửa vào đó.
Tĩnh Quế Nhu kết thúc đấu tranh, ngay lập tức đứng trước mặt Diệp Minh Viễn. Nhìn anh đang đứng nhàn nhã, lưng dựa tường, nào có tư thế chuẩn bị xông cửa vào đâu? Cô lại bị dụ A!
Tĩnh Quế Nhu có chút chột dạ, cô phồng má nhìn chân, chân phải đá đá cánh cửa phía sau.
Nghe từ khúc nào?...Hình như là từ đoạn.... "Tĩnh Quế Nhu là nhược điểm của chú thì phải"Ừm....Nghe tiếng "Ừm" này mà cô có chút bất mãn thấp đầu liếc nhìn anh. "Ừm" này rốt cuộc là có ý gì chứ, ít ra cũng phải nói cái gì đi chứ. Làm cho cô càng thêm bất an.
- Nếu đã nghe rồi thì hẳn chuyện đi dự buổi dạ tiệc em cũng biết, ý em thế nào? Có muốn đi hay không?
Tĩnh Quế Nhu ngước mặt lên nhìn anh. Hình như đây là lần đầu tiên anh hỏi ý kiến của cô thì phải? Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?
Thấy cô nhìn mình chăm chăm không trả lời, trong mắt còn không giấu được sự ngạc nhiên. Diệp Minh Viền đứng thẳng người dậy, đút tay vào túi quần, kiên nhẫn nói với cô thêm lần nữa.
- Không nói gì là đồng ý?
Anh nhướn mày nhìn cô để xác nhận lại câu trả lời.
Tĩnh Quế Nhu hoàn hồn trở lại, cô lắc đầu.
- Không muốn đi?
Diệp Minh Viễn nhắc lại lần nữa, giọng điệu của anh hình như có chút vui. Tĩnh Quế Nhu gật gật đầu.
- Được rồi, tôi cũng không nghĩ để em đi, vết thương trên người em còn chưa lành không nên đến mấy nơi phức tạp đó.
Diệp Minh Viễn nói xong liền xoay người trở lại phòng khách, vừa đi anh vừa nói, trên mặt cũng không thèm giấu đi vẻ hài lòng với cô.
- Tiền mất trộm hôm trước tôi đã chuyển vào tài khoản của em, còn về phần tên trộm cũng đã được xử lý.
Tĩnh Quế Nhu vẫn còn đang nghĩ về chuyện dạ tiệc ở trường của Diệp Minh Viễn. Nếu như cô nhớ không nhầm thì lần này nữ chính và Diệp Minh Viễn bị bỏ thuốc, sau đó hai người ở trong phòng nghỉ đặc biệt dành cho sinh viên mà XXOO, trùng hợp là Diệp Minh Thành cũng đi theo nên liền thành 3P. Cô mà đi chẳng phải làm kỳ đà cản mũi, phá chuyện tốt của 3 người hay sao? Cho nên cô sẽ ở nhà dưỡng thương thật tốt, sau đó chờ Diệp Minh Viễn tống cô đi thôi.
Cho nên cô làm sao nghe được chuyện Diệp Minh Viễn nói, đến khi đầu cô va phải tấm lưng rắn chắc của anh mới làm cô quay trở lại hiện thực.
Đang nghĩ cái gì?....Có nghĩ gì đâu?Vậy lúc nãy tôi nói cái gì?Đôi mắt cô láo liêng suy nghĩ (Anh ta có nói cái gì khác nữa sao?)
- Tôi nói là tiền hôm trước em bị mất tôi đã chuyển vào tài khoản của em, còn về phần tên trộm tôi sẽ xử lý. Về sau đừng có nghĩ mấy cái chuyện tào lao nữa.
Diệp Minh Viễn không biết trong đầu cô nghĩ cái gì nhưng mà anh dám chắc chuyện cô nghĩ không có việc gì là tốt lành, đặc biệt là liên quan đến anh.
Diệp Minh Viễn xoay người lại, tìm kiếm điều gì đó trên người Diệp Minh Thành. Hôm nay, ông anh này của anh bị làm sao vậy? Trong mắt ông anh này ngoại trừ Vũ Ngọc Trân ra còn có phụ nữ khác sao? Nay lại nói đến Tĩnh Quế Nhu, muốn cướp người của anh à?
Thấy em trai mình có xu hướng mày càng nhíu càng chặt, Diệp Minh Thành thở dài nói:
- Là Ngọc Trân muốn Tĩnh Quế Nhu đi cùng, trong trường cô ấy không có bạn bè....
Diệp Minh Viễn nghĩ thầm (Còn không phải do anh)
Do Vũ Ngọc Trân có quan hệ với Diệp Minh Thành, dù mờ ám nhưng không phải không ai nhận ra Diệp Minh Thành đối xử với Vũ Ngọc Trân khác hoàn toàn với những cô gái khác, chỉ có nữ chính là u mê không hiếu thôi.
Mọi cô gái học trong trường có ai mà không muốn có quan hệ với anh em nhà họ Diệp, cho dù là tình một đêm cũng đủ để các cô nàng khoe khoang. Chính vì vậy, sự xuất hiện của Vũ Ngọc Trân làm cho Diệp Minh Thành thay đổi, những người đó vừa hâm mộ vừa ganh tị, cũng có người ghen ghét hãm hại là không tránh khỏi. Chẳng hạn như cô....
Nhưng mà hiện tại cô đã không còn đi trên con đường này.
Diệp Minh Viễn nghe câu trả lời mới từ từ giãn chân mày ra.
Để xem tình hình đã.Lời tôi cũng đã nhắn, đến lúc đó đi hay không thì tùy hai người.Diệp Minh Thành đã hoàn thành nhiệm vụ của Vũ Ngọc Trân giao phó, còn về phía Tĩnh Quế Nhu cô có đi hay không, anh không quan tâm. Lúc này Diệp Minh Thành mới thật sự đi về.
Tĩnh Quế Nhu thấy vậy bắt đầu rón rén trở lại phòng, sau đó sẽ giả vờ mới thức rồi mở cửa ra. Nhưng cô mới đi được có phân nửa đã có cảm giác một ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía này. Cô vẫn tiếp tục rón rén chầm chậm cho đến khi giọng nói vang lên trong không gia tĩnh lặng.
- Đi đâu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tĩnh Quế Nhu biết mình đã bị bắt, không còn đường trốn thoát. Cho dù bị bắt tại trận cũng phải thẳng lưng, ngẫn cao đầu, cô hít thở sâu một hơi rồi mới quay đầu lại. Cô muốn nở một nụ cười nhưng cơ mặt bên trái của cô đã bị đơ nên là không còn cách nào nữa.
Tôi...muốn đi vệ sinh?Nhà vệ sinh hướng này.Diệp Minh Viễn chỉ tay về phía sau nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt lên người cô.
À...Có cần tôi bế em không?Không cần, không cần, tôi tự đi được.Tĩnh Quế Nhu gộp ba bước thành một bước, như một cơn gió lướt qua bên người Diệp Minh Viễn. Đóng cửa nhà vệ sinh xong, cô chỉ muốn cả đời ở trong đây luôn cho rồi.
Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, cô nắm tay vịnh cửa, nhắm mắt đấu tranh tư tưởng có nên đi ra hay không? Dù sao chuyện cố mất mặt cũng không phải chỉ có một lần, cần gì phải sợ.
- Nếu em còn chưa ra, tôi sẽ tông cửa vào đó.
Tĩnh Quế Nhu kết thúc đấu tranh, ngay lập tức đứng trước mặt Diệp Minh Viễn. Nhìn anh đang đứng nhàn nhã, lưng dựa tường, nào có tư thế chuẩn bị xông cửa vào đâu? Cô lại bị dụ A!
Tĩnh Quế Nhu có chút chột dạ, cô phồng má nhìn chân, chân phải đá đá cánh cửa phía sau.
Nghe từ khúc nào?...Hình như là từ đoạn.... "Tĩnh Quế Nhu là nhược điểm của chú thì phải"Ừm....Nghe tiếng "Ừm" này mà cô có chút bất mãn thấp đầu liếc nhìn anh. "Ừm" này rốt cuộc là có ý gì chứ, ít ra cũng phải nói cái gì đi chứ. Làm cho cô càng thêm bất an.
- Nếu đã nghe rồi thì hẳn chuyện đi dự buổi dạ tiệc em cũng biết, ý em thế nào? Có muốn đi hay không?
Tĩnh Quế Nhu ngước mặt lên nhìn anh. Hình như đây là lần đầu tiên anh hỏi ý kiến của cô thì phải? Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?
Thấy cô nhìn mình chăm chăm không trả lời, trong mắt còn không giấu được sự ngạc nhiên. Diệp Minh Viền đứng thẳng người dậy, đút tay vào túi quần, kiên nhẫn nói với cô thêm lần nữa.
- Không nói gì là đồng ý?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nhướn mày nhìn cô để xác nhận lại câu trả lời.
Tĩnh Quế Nhu hoàn hồn trở lại, cô lắc đầu.
- Không muốn đi?
Diệp Minh Viễn nhắc lại lần nữa, giọng điệu của anh hình như có chút vui. Tĩnh Quế Nhu gật gật đầu.
- Được rồi, tôi cũng không nghĩ để em đi, vết thương trên người em còn chưa lành không nên đến mấy nơi phức tạp đó.
Diệp Minh Viễn nói xong liền xoay người trở lại phòng khách, vừa đi anh vừa nói, trên mặt cũng không thèm giấu đi vẻ hài lòng với cô.
- Tiền mất trộm hôm trước tôi đã chuyển vào tài khoản của em, còn về phần tên trộm cũng đã được xử lý.
Tĩnh Quế Nhu vẫn còn đang nghĩ về chuyện dạ tiệc ở trường của Diệp Minh Viễn. Nếu như cô nhớ không nhầm thì lần này nữ chính và Diệp Minh Viễn bị bỏ thuốc, sau đó hai người ở trong phòng nghỉ đặc biệt dành cho sinh viên mà XXOO, trùng hợp là Diệp Minh Thành cũng đi theo nên liền thành 3P. Cô mà đi chẳng phải làm kỳ đà cản mũi, phá chuyện tốt của 3 người hay sao? Cho nên cô sẽ ở nhà dưỡng thương thật tốt, sau đó chờ Diệp Minh Viễn tống cô đi thôi.
Cho nên cô làm sao nghe được chuyện Diệp Minh Viễn nói, đến khi đầu cô va phải tấm lưng rắn chắc của anh mới làm cô quay trở lại hiện thực.
Đang nghĩ cái gì?....Có nghĩ gì đâu?Vậy lúc nãy tôi nói cái gì?Đôi mắt cô láo liêng suy nghĩ (Anh ta có nói cái gì khác nữa sao?)
- Tôi nói là tiền hôm trước em bị mất tôi đã chuyển vào tài khoản của em, còn về phần tên trộm tôi sẽ xử lý. Về sau đừng có nghĩ mấy cái chuyện tào lao nữa.
Diệp Minh Viễn không biết trong đầu cô nghĩ cái gì nhưng mà anh dám chắc chuyện cô nghĩ không có việc gì là tốt lành, đặc biệt là liên quan đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro