Bị Cắn
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
2024-11-12 07:55:03
Cô cố gắng giải thích: "Khụ, thật ra chủ yếu là để kết bạn thôi... Họ cũng không dễ dàng gì, bình thường bọn em chỉ tán gẫu cùng nhau!"
Cùng lắm là ăn nho, sờ tay, xem bọn họ biểu diễn tài nghệ, thỉnh thoảng cũng có những hình ảnh hơi tế nhị một chút, nhưng em thật sự chỉ nhìn thôi, không động chạm gì cả.
Giải thích cho cô ta điều này để làm gì? Tô Nguyệt Ánh vừa cảm thấy rất kỳ lạ, vừa thấy Tô Niệm thật hết thuốc chữa, cô ta vô cùng khinh bỉ nói: "Trò chuyện giống như bây giờ sao?"
Tô Niệm: ... Nói đến mức này rồi thì phản bác kiểu gì đây, có điều, người nằm phía dưới cô bây giờ là Trần Mặc Hàn cơ mà.
Anh rể, em và bọn họ chỉ đơn giản là đắp chăn bông nói chuyện phiếm thôi, anh tin không?
Trần Mặc Hàn siết chặt năm ngón tay thành nắm đấm, trong đầu vang lên một tiếng ầm, sau đó hắn lập tức đổi khách thành chủ, ngay trước mặt Tô Nguyệt Ánh, Trần Mặc Hàn bóp thật mạnh vào mông Tô Niệm, cơ thể cường tráng cũng hơi rướn lên.
Một khắc sau đó, đầu lưỡi vốn đã dừng lại tiếp tục đâm vào với tần suất nhanh hơn, đôi môi mỏng khẽ run ngậm lấy hoa huyệt, hai hàm răng cũng cắn chặt xuống!
Lần này đúng là dùng sức rất mạnh, hắn nhấm nháp viên trân châu xinh xắn rồi lôi lôi kéo kéo, hàm răng cứng cáp cố tình cọ xát vào đó khiến cô vừa đau nhức vừa tê rần, cảm giác này không thua gì khi bị người khác dùng roi quất cả. Cơ thể Tô Niệm lập tức cong lên, hai tiếng "anh rể" vọt đến miệng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.
"A a a, chị... chị..."
Chị, anh rể điên rồi, sao có thể cắn Niệm Niệm tàn nhẫn như thế!
Nghe âm thanh nhớp nháp này, rõ ràng là cô đã bị liếm đến mức không chịu nổi nữa rồi, Tô Nguyệt Ánh nghĩ, giờ phút này mà Tô Niệm còn gọi mình làm gì? Nghĩ đến đây, cô ta càng lúc càng thấy ghê tởm, không muốn ở lại đây thêm dù chỉ một phút.
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉnh chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
Cùng lắm là ăn nho, sờ tay, xem bọn họ biểu diễn tài nghệ, thỉnh thoảng cũng có những hình ảnh hơi tế nhị một chút, nhưng em thật sự chỉ nhìn thôi, không động chạm gì cả.
Giải thích cho cô ta điều này để làm gì? Tô Nguyệt Ánh vừa cảm thấy rất kỳ lạ, vừa thấy Tô Niệm thật hết thuốc chữa, cô ta vô cùng khinh bỉ nói: "Trò chuyện giống như bây giờ sao?"
Tô Niệm: ... Nói đến mức này rồi thì phản bác kiểu gì đây, có điều, người nằm phía dưới cô bây giờ là Trần Mặc Hàn cơ mà.
Anh rể, em và bọn họ chỉ đơn giản là đắp chăn bông nói chuyện phiếm thôi, anh tin không?
Trần Mặc Hàn siết chặt năm ngón tay thành nắm đấm, trong đầu vang lên một tiếng ầm, sau đó hắn lập tức đổi khách thành chủ, ngay trước mặt Tô Nguyệt Ánh, Trần Mặc Hàn bóp thật mạnh vào mông Tô Niệm, cơ thể cường tráng cũng hơi rướn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một khắc sau đó, đầu lưỡi vốn đã dừng lại tiếp tục đâm vào với tần suất nhanh hơn, đôi môi mỏng khẽ run ngậm lấy hoa huyệt, hai hàm răng cũng cắn chặt xuống!
Lần này đúng là dùng sức rất mạnh, hắn nhấm nháp viên trân châu xinh xắn rồi lôi lôi kéo kéo, hàm răng cứng cáp cố tình cọ xát vào đó khiến cô vừa đau nhức vừa tê rần, cảm giác này không thua gì khi bị người khác dùng roi quất cả. Cơ thể Tô Niệm lập tức cong lên, hai tiếng "anh rể" vọt đến miệng, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.
"A a a, chị... chị..."
Chị, anh rể điên rồi, sao có thể cắn Niệm Niệm tàn nhẫn như thế!
Nghe âm thanh nhớp nháp này, rõ ràng là cô đã bị liếm đến mức không chịu nổi nữa rồi, Tô Nguyệt Ánh nghĩ, giờ phút này mà Tô Niệm còn gọi mình làm gì? Nghĩ đến đây, cô ta càng lúc càng thấy ghê tởm, không muốn ở lại đây thêm dù chỉ một phút.
Dạ Miêu cảm ơn các bạn độc giả đã theo dõi, hy vọng tất cả các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ nhóm dịch trong những sản phẩm tiếp theo. Nếu có đóng góp hay ý kiến gì, các bạn hãy để lại bình luận ở bên dưới, tụi mình sẽ đọc và cố gắng khắc phục sớm để có một sản phẩm hoàn thiện cũng như chỉnh chu nhất. Một lần nữa, nhóm dịch Dạ Miêu xin cảm ơn các bạn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro