Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều
Bánh Đào
2024-08-30 22:51:18
"Tại sao lại không họ cho ăn cơm?"
"Có chuyện gì à?" Chu Tú Anh đặt muỗng xuống, "Con dâu gả vào nhà họ Diệp bao nhiêu năm nay, đã bao giờ tôi không cho họ ăn cơm không? Tại sao hôm nay tôi không cho họ ngồi vào bàn, các anh tự về mà hỏi vợ của mình đã làm gì ra chuyện gì í."
“Quả thật là như vậy." Diệp Hồng Quân gãi đầu, vô thức nói ra: "Mẹ chưa bao giờ keo kiệt với người khác, nếu mẹ nói không cho ăn, thì chắc chắn là đã mắc lỗi gì đó rồi. Nếu vậy thì thôi không cần ăn cơm vậy."
Lời Diệp Hồng Quân nói không sai, mặc dù Chu Tú Anh thiên vị Diệp Ngư, nhưng bà ta không phải là người keo kiệt.
Ngay khi Diệp Hồng Quân nói xong, Hồ Mỹ Anh lén lút ở dưới gầm bàn đá mạnh vào chân chồng mình một cái. Tên đàn ông này, vợ mình không có cơm ăn mà còn không dám ở trước mặt mẹ nói chuyện.
"Em đá anh làm cái gì? Anh có phải người cấm em ăn đâu!" Diệp Hồng Quân oan uổng muốn chết đi được.
Nhìn người đàn ông này, Hồ Mỹ Anh tức không nói ra lời, đưa tay lên che mặt, khóc lóc rời khỏi bàn ăn.
Diệp Hồng Trung vẫn nhớ chuyện chính, ông ta hỏi: "Mẹ ơi, Phượng Lan đã làm gì khiến mẹ không vui thế?"
"Còn cái gì nữa! Vợ anh thèm suất đi học ở thành phố của Kinh Chập, cô ta muốn giành lấy suất học này cho con trai mình!" Chu Tú Anh hừ một tiếng.
Diệp Hồng Trung ngớ người, ông ta nhìn con trai Diệp Lương Thư của mình rồi lại nhìn Diệp Kinh Chập. Thật ra, ông ta cũng thấy ý tưởng này không tồi.
Nhưng ông ta không dám nói ra, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
Diệp Lương Thư có hơi do dự, thấy cha mình không lên tiếng, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Ngược lại ở phía phòng thứ hai, Diệp Hồng Vệ có chút ngạc nhiên: "Suất học nào vậy?"
Ông vừa mới về, chuyện xảy ra ở nhà vào ban ngày, ông còn chưa biết.
Diệp Ngư nói ngắn gọn vài câu đã kể rõ hết sự việc, cô còn nói ở trước mặt mọi người trong nhà: "Cha, suất này là con dành cho anh trai, không ai được cướp nó đi!"
Sau khi Diệp Ngư nói xong, Diệp Lương Thư vẫn luôn cúi đầu ăn bất chợt ngẩng đầu nhìn cô một cái, khi Diệp Ngư nhìn sang, anh ta cúi đầu xuống, lòng bàn tay lại nắm chặt mép quần, làm nó nhăn nhúm như một cái khăn lau.
"Suất học mà Tưởng Tưởng nhà chúng ta muốn dành cho anh trai, đương nhiên không ai được cướp nó đi." Diệp Hồng Vệ nói một cách đương nhiên.
Có câu này của cha, Diệp Ngư yên tâm rồi, chỉ cần cha cô không đồng ý, không ai có thể cướp đi.
Diệp Ngư thỏa mãn cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này, bọn trẻ ăn rất ngon lành, mặc dù giữa những người lớn có chút sự cố nhỏ, nhưng bữa cơm nhà hiếm khi được ăn ngon đến thế, mọi người đều ăn no căng bụng, hài lòng vô cùng.
Chỉ có Lư Phượng Lan và Hồ Mỹ Anh, một người đứng bên cửa sổ, một người đứng cạnh bàn, ngửi thấy mùi thịt thơm, nước miếng chảy thành dòng, ruột gan cồn cào nhưng không thể nào ăn được.
Tối hôm đó, Diệp Hồng Vệ gọi tất cả các con về phòng ở phía Đông rồi đóng cửa lại.
Ông thấp giọng gọi: "Tới đây, tới đây, tất cả đều qua đây đi."
Mấy anh em Diệp Ngư cảm thấy lo lắng khi thấy vẻ mặt của cha mình bỗng dưng nghiêm túc hẳn. Diệp Ngư cởi giày nhảy lên giường sưởi, cô hỏi: "Cha, có chuyện gì thế cha?"
Diệp Hồng Vệ từ trong túi áo bông của mình móc ra một gói giấy nhỏ, trong đó có chứa sáu miếng bánh đào. Ông cẩn thận đặt mấy miếng bánh đào lên chiếc bàn nhỏ trên giường, thì thầm: "Đây là quà người ta tặng cho cha, cha thấy cái này không nên chia ra trước mặt mọi người, nên cha không nhắc tới lúc ở trên bàn ăn, chỗ này vừa đủ cho mấy anh em. Tưởng Tưởng là em gái nên được hai cái, còn mấy anh em thì mỗi đứa một cái, miếng còn lại thì để dành cho mẹ."
"Có chuyện gì à?" Chu Tú Anh đặt muỗng xuống, "Con dâu gả vào nhà họ Diệp bao nhiêu năm nay, đã bao giờ tôi không cho họ ăn cơm không? Tại sao hôm nay tôi không cho họ ngồi vào bàn, các anh tự về mà hỏi vợ của mình đã làm gì ra chuyện gì í."
“Quả thật là như vậy." Diệp Hồng Quân gãi đầu, vô thức nói ra: "Mẹ chưa bao giờ keo kiệt với người khác, nếu mẹ nói không cho ăn, thì chắc chắn là đã mắc lỗi gì đó rồi. Nếu vậy thì thôi không cần ăn cơm vậy."
Lời Diệp Hồng Quân nói không sai, mặc dù Chu Tú Anh thiên vị Diệp Ngư, nhưng bà ta không phải là người keo kiệt.
Ngay khi Diệp Hồng Quân nói xong, Hồ Mỹ Anh lén lút ở dưới gầm bàn đá mạnh vào chân chồng mình một cái. Tên đàn ông này, vợ mình không có cơm ăn mà còn không dám ở trước mặt mẹ nói chuyện.
"Em đá anh làm cái gì? Anh có phải người cấm em ăn đâu!" Diệp Hồng Quân oan uổng muốn chết đi được.
Nhìn người đàn ông này, Hồ Mỹ Anh tức không nói ra lời, đưa tay lên che mặt, khóc lóc rời khỏi bàn ăn.
Diệp Hồng Trung vẫn nhớ chuyện chính, ông ta hỏi: "Mẹ ơi, Phượng Lan đã làm gì khiến mẹ không vui thế?"
"Còn cái gì nữa! Vợ anh thèm suất đi học ở thành phố của Kinh Chập, cô ta muốn giành lấy suất học này cho con trai mình!" Chu Tú Anh hừ một tiếng.
Diệp Hồng Trung ngớ người, ông ta nhìn con trai Diệp Lương Thư của mình rồi lại nhìn Diệp Kinh Chập. Thật ra, ông ta cũng thấy ý tưởng này không tồi.
Nhưng ông ta không dám nói ra, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
Diệp Lương Thư có hơi do dự, thấy cha mình không lên tiếng, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Ngược lại ở phía phòng thứ hai, Diệp Hồng Vệ có chút ngạc nhiên: "Suất học nào vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông vừa mới về, chuyện xảy ra ở nhà vào ban ngày, ông còn chưa biết.
Diệp Ngư nói ngắn gọn vài câu đã kể rõ hết sự việc, cô còn nói ở trước mặt mọi người trong nhà: "Cha, suất này là con dành cho anh trai, không ai được cướp nó đi!"
Sau khi Diệp Ngư nói xong, Diệp Lương Thư vẫn luôn cúi đầu ăn bất chợt ngẩng đầu nhìn cô một cái, khi Diệp Ngư nhìn sang, anh ta cúi đầu xuống, lòng bàn tay lại nắm chặt mép quần, làm nó nhăn nhúm như một cái khăn lau.
"Suất học mà Tưởng Tưởng nhà chúng ta muốn dành cho anh trai, đương nhiên không ai được cướp nó đi." Diệp Hồng Vệ nói một cách đương nhiên.
Có câu này của cha, Diệp Ngư yên tâm rồi, chỉ cần cha cô không đồng ý, không ai có thể cướp đi.
Diệp Ngư thỏa mãn cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này, bọn trẻ ăn rất ngon lành, mặc dù giữa những người lớn có chút sự cố nhỏ, nhưng bữa cơm nhà hiếm khi được ăn ngon đến thế, mọi người đều ăn no căng bụng, hài lòng vô cùng.
Chỉ có Lư Phượng Lan và Hồ Mỹ Anh, một người đứng bên cửa sổ, một người đứng cạnh bàn, ngửi thấy mùi thịt thơm, nước miếng chảy thành dòng, ruột gan cồn cào nhưng không thể nào ăn được.
Tối hôm đó, Diệp Hồng Vệ gọi tất cả các con về phòng ở phía Đông rồi đóng cửa lại.
Ông thấp giọng gọi: "Tới đây, tới đây, tất cả đều qua đây đi."
Mấy anh em Diệp Ngư cảm thấy lo lắng khi thấy vẻ mặt của cha mình bỗng dưng nghiêm túc hẳn. Diệp Ngư cởi giày nhảy lên giường sưởi, cô hỏi: "Cha, có chuyện gì thế cha?"
Diệp Hồng Vệ từ trong túi áo bông của mình móc ra một gói giấy nhỏ, trong đó có chứa sáu miếng bánh đào. Ông cẩn thận đặt mấy miếng bánh đào lên chiếc bàn nhỏ trên giường, thì thầm: "Đây là quà người ta tặng cho cha, cha thấy cái này không nên chia ra trước mặt mọi người, nên cha không nhắc tới lúc ở trên bàn ăn, chỗ này vừa đủ cho mấy anh em. Tưởng Tưởng là em gái nên được hai cái, còn mấy anh em thì mỗi đứa một cái, miếng còn lại thì để dành cho mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro