Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều
Được Thưởng Một...
2024-08-30 22:51:18
Tuy nhiên, bà ta không dám nói ra điều này.
Đối mặt với nhân vật lớn như Dương Kiến Khai, Lư Phượng Lan có hơi run chân.
Có được câu trả lời mình mong muốn, Diệp Ngư lập tức nở nụ cười, cô cầm cốc nước đường mới pha đưa cho Dương Kiến Khai: "Chú Dương, chú thật tốt bụng, chú là vị lãnh đạo vĩ đại nhất, sáng suốt nhất và quyền lực nhất. Tưởng Tưởng thích chú nhất."
Tuy Dương Kiến Khai đã được nghe không ít lời nịnh nọt, nhưng hiện tại da mặt có hơi nóng lên.
Nếu là người khác nói ra lời này, Dương Kiến Khai sẽ lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, không chọ họ tiếp tục nói nữa. Tuy nhiên, những lời này lại phát ra từ miệng của một cô bé xinh xắn dễ thương, tràn đầy sự chân thành và thuần khiết đến mức ông ta không nỡ trừng mắt.
Nhìn nước đường đựng trong lọ tráng men, ông ta nói đùa: “Ban nãy cháu nói là cháu sẽ để lại cho bản thân một ít nước đường, bây giờ lại đưa hết cho chú, còn cháu thì phải làm sao bây giờ?”
Diệp Ngư liếm môi, cong mắt mỉm cười: “Tuy rằng cháu không được uống nước đường, nhưng chú đã đồng ý cho anh cả của cháu đi học ở trường trung học Mỏ Than, điều này khiến cháu vui hơn là được uống nước đường!"
Cô vỗ nhẹ vào vào bộ ngực nhỏ của mình, nói: "Ở đây cực kỳ ngọt!"
Một câu nói khiến Dương Kiến Khai bật cười.
Ngay cả nước đường bình thường ông ta không thích uống bỗng có chút mùi vị ngọt ngào.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng cười lớn phát ra từ trong nhà họ Diệp, họ vò đầu bứt tai muốn biết nhà họ Diệp đã nói gì mà khiến vị lãnh đạo vui vẻ như vậy.
Dương Kiến Khai ở lại nhà Diệp nửa tiếng rồi rời đi, trước khi rời đi, những người khác làm ở mỏ than Sóc Châu cuối cùng cũng đến, ông ta lấy ra một phong bì đã được chuẩn bị bởi một người cấp dưới.
Dương Kiến Khai tự mình đưa phong bì cho Diệp Ngư, nói: "Đồng chí Diệp Ngư, đây là tổ chức khen thưởng cháu một trăm đồng. Thay mặt mỗi một người công nhân ở mỏ than Sóc Châu, chú xin gửi lời cảm ơn tới cháu, cảm ơn vì sự đóng góp của cháu cho mỏ than Sóc Châu."
Diệp Ngư giật mình, cô liên tục lùi lại: "Cái này không được, cháu không thể nhận nó, vừa nãy chú đã thưởng cho cháu rồi."
Một trăm đồng thực sự là quá nhiều.
Trong mấy ngày nay khi Diệp Ngư quay trở về, cô đã hiểu rõ ràng về giá trị của một đồng tiền.
"Đây là những gì mà cháu xứng đáng.” Dương Kiến Khai nắm lấy đôi tay nhỏ của Diệp Ngư, nhét phong bì vào tay cô: "Một trăm đồng này là phần thưởng của tổ chức. Vị trí đi học trước đó là do chú tự đứng tên của chính mình đưa ra cho cháu, cái này khác nhau.”
Diệp Ngư cầm chiếc phong bì, cảm giác nặng nề vô cùng. Cô cảm thấy mình mà nhận thì có hơi ngại, ban đầu cô chỉ muốn bảo vệ mình, nhưng không ngờ lại nhận được phần thưởng lớn như vậy.
Diệp Ngư cúi đầu chào mọi người: "Cháu cảm ơn cô chú ạ!"
Những đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép sẽ luôn được mọi người quý mến.
Những người làm ở mỏ than Sóc Châu mỉm cười trìu mến nhìn cô: "Đồng chí nhỏ, mọi người đều đến đây để cảm ơn cháu mà."
Trong số những người này, có rất nhiều người đến từ Công đoàn mỏ than Sóc Châu, những người trong công đoàn thường chịu trách nhiệm về hậu cần trấn an lòng những người công nhân, đồng thời xây dựng các nội quy, quy định để ban hành phúc lợi.
Những người có thể làm việc trong công đoàn đều là những người tài năng, đây là một chức vị vô cùng hấp dẫn, còn những người rời khỏi công đoàn làm cán bộ sẽ thường bị người khác coi thường.
Triệu Đại Thư là Tổ trưởng công đoàn, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Diệp Ngư, bà ta nói với cô: “Đồng chí Diệp Ngư, sau này khi đến mỏ than Sóc Châu, nhớ đến gặp dì Triệu, nếu có người dám bắt nạt đồng chí thì phải mau nói cho dì Triệu biết, dì Triệu sẽ đánh họ một trận!"
Đối mặt với nhân vật lớn như Dương Kiến Khai, Lư Phượng Lan có hơi run chân.
Có được câu trả lời mình mong muốn, Diệp Ngư lập tức nở nụ cười, cô cầm cốc nước đường mới pha đưa cho Dương Kiến Khai: "Chú Dương, chú thật tốt bụng, chú là vị lãnh đạo vĩ đại nhất, sáng suốt nhất và quyền lực nhất. Tưởng Tưởng thích chú nhất."
Tuy Dương Kiến Khai đã được nghe không ít lời nịnh nọt, nhưng hiện tại da mặt có hơi nóng lên.
Nếu là người khác nói ra lời này, Dương Kiến Khai sẽ lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, không chọ họ tiếp tục nói nữa. Tuy nhiên, những lời này lại phát ra từ miệng của một cô bé xinh xắn dễ thương, tràn đầy sự chân thành và thuần khiết đến mức ông ta không nỡ trừng mắt.
Nhìn nước đường đựng trong lọ tráng men, ông ta nói đùa: “Ban nãy cháu nói là cháu sẽ để lại cho bản thân một ít nước đường, bây giờ lại đưa hết cho chú, còn cháu thì phải làm sao bây giờ?”
Diệp Ngư liếm môi, cong mắt mỉm cười: “Tuy rằng cháu không được uống nước đường, nhưng chú đã đồng ý cho anh cả của cháu đi học ở trường trung học Mỏ Than, điều này khiến cháu vui hơn là được uống nước đường!"
Cô vỗ nhẹ vào vào bộ ngực nhỏ của mình, nói: "Ở đây cực kỳ ngọt!"
Một câu nói khiến Dương Kiến Khai bật cười.
Ngay cả nước đường bình thường ông ta không thích uống bỗng có chút mùi vị ngọt ngào.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng cười lớn phát ra từ trong nhà họ Diệp, họ vò đầu bứt tai muốn biết nhà họ Diệp đã nói gì mà khiến vị lãnh đạo vui vẻ như vậy.
Dương Kiến Khai ở lại nhà Diệp nửa tiếng rồi rời đi, trước khi rời đi, những người khác làm ở mỏ than Sóc Châu cuối cùng cũng đến, ông ta lấy ra một phong bì đã được chuẩn bị bởi một người cấp dưới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Kiến Khai tự mình đưa phong bì cho Diệp Ngư, nói: "Đồng chí Diệp Ngư, đây là tổ chức khen thưởng cháu một trăm đồng. Thay mặt mỗi một người công nhân ở mỏ than Sóc Châu, chú xin gửi lời cảm ơn tới cháu, cảm ơn vì sự đóng góp của cháu cho mỏ than Sóc Châu."
Diệp Ngư giật mình, cô liên tục lùi lại: "Cái này không được, cháu không thể nhận nó, vừa nãy chú đã thưởng cho cháu rồi."
Một trăm đồng thực sự là quá nhiều.
Trong mấy ngày nay khi Diệp Ngư quay trở về, cô đã hiểu rõ ràng về giá trị của một đồng tiền.
"Đây là những gì mà cháu xứng đáng.” Dương Kiến Khai nắm lấy đôi tay nhỏ của Diệp Ngư, nhét phong bì vào tay cô: "Một trăm đồng này là phần thưởng của tổ chức. Vị trí đi học trước đó là do chú tự đứng tên của chính mình đưa ra cho cháu, cái này khác nhau.”
Diệp Ngư cầm chiếc phong bì, cảm giác nặng nề vô cùng. Cô cảm thấy mình mà nhận thì có hơi ngại, ban đầu cô chỉ muốn bảo vệ mình, nhưng không ngờ lại nhận được phần thưởng lớn như vậy.
Diệp Ngư cúi đầu chào mọi người: "Cháu cảm ơn cô chú ạ!"
Những đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép sẽ luôn được mọi người quý mến.
Những người làm ở mỏ than Sóc Châu mỉm cười trìu mến nhìn cô: "Đồng chí nhỏ, mọi người đều đến đây để cảm ơn cháu mà."
Trong số những người này, có rất nhiều người đến từ Công đoàn mỏ than Sóc Châu, những người trong công đoàn thường chịu trách nhiệm về hậu cần trấn an lòng những người công nhân, đồng thời xây dựng các nội quy, quy định để ban hành phúc lợi.
Những người có thể làm việc trong công đoàn đều là những người tài năng, đây là một chức vị vô cùng hấp dẫn, còn những người rời khỏi công đoàn làm cán bộ sẽ thường bị người khác coi thường.
Triệu Đại Thư là Tổ trưởng công đoàn, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của Diệp Ngư, bà ta nói với cô: “Đồng chí Diệp Ngư, sau này khi đến mỏ than Sóc Châu, nhớ đến gặp dì Triệu, nếu có người dám bắt nạt đồng chí thì phải mau nói cho dì Triệu biết, dì Triệu sẽ đánh họ một trận!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro