Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công
Sư Tôn Của Hồ L...
Yêu Hoàng
2024-08-27 12:45:40
Đám người Chu Tuyết Kiến tuy trông chật vật nhưng không có ai bị thương
nặng, hơn nữa, Chu Tuyết Kiến còn có được cỏ Thần Chi giúp gia tăng tu
vi, nên tính ra lần này vẫn có thu hoạch.
Thế nhưng cho dù Tô Noãn giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng lời nàng nói. Một số đệ tử nghiêng về phía Chu Tuyết Kiến thì trào phúng nàng: "Muội và Tiểu Vũ đều không sao, Tiểu Vũ còn nhận lời sẽ giúp muội chứng minh hắn là một kẻ xấu, có mưu đồ gây rối?"
Tô Noãn chỉ có thể gật đầu, trong lòng lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cơ Vô Danh tà ác kia một lượt.
Từ đầu đến cuối, Chu Tuyết kiến và Lăng Việt chỉ nâng mắt lạnh lùng nhìn nàng không nói tiếng nào, cuối cùng không mặn không nhạt nói: "Quay về đã, để các vị sư tôn định đoạt."
Tô Noãn đi theo phía sau nhóm người của núi Lăng Tiêu, nàng vừa đi vừa gục đầu. Khi đám người rời đi không bao lâu, phía sau núi đá bỗng có một bóng người bước ra.
Không còn là dáng vẻ thanh y áo bố tùy ý như trước nữa, hắn mặc một thân trường bào màu đỏ thẫm, eo thon chân dài, thân hình đĩnh bạt. Trên mặt chứa nét tà mị, một đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười giảo hoạt.
Bạch Ấn à... thú vị!
Sau khi trở về núi Lăng Tiêu, Tô Noãn quỳ gối giữa trung tâm điện Vân Tiêu của phong chủ núi Lăng Tiêu. Nàng quỳ ở nơi này chờ Bạch Ấn, chàng đi thăm Chu Tuyết Kiến bị thương trước sau đó mới đi tới đây.
Một bộ bạch y không nhiễm bụi trần, mặt mày thanh lãnh, Tô Noãn thấy chàng bước vào, theo bản năng định đứng dậy chạy về phía chàng, nhưng ngay giây tiếp theo nàng đã bị một chiêu mạnh mẽ áp xuống.
"Tại điện Vân Tiêu này mà ngươi còn dám làm càn!" Trưởng lão Hư Thần Tử thay thế tôn thượng Thương Vân quản lý núi Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, áp chế khiến nàng không thể cựa quậy được, kế đó mới nhìn về phía Bạch Ấn.
"Sư đệ, ta sớm đã nói rồi, linh thú này không thể so với con người, tâm trí nông cạn, dã tính khó thuần, trước nay luôn tùy hứng làm bậy. Đệ nhìn xem, nếu không phải lần này Tuyết Kiến và Lăng Việt, hai vị sư điệt có tu vi không thấp, nếu không nhất định đã bị nàng ta hại chết."
Bạch Ấn chậm rãi nhìn về phía tiểu hồ ly đang quỳ trên đất, hai mắt nàng trông mong nhìn chàng, vô thố giải thích: "Sư tôn, đồ nhi không có, tên đó, hắn thật sự là người xấu, hắn, hắn ta còn nói..."
Hư Thần Tử hừ lạnh ngắt lời nàng: "Hắn còn nói sẽ tới đây chứng minh hắn là người xấu, có mưu đồ gây rối đúng không!"
Giọng nói lạnh lẽo không hề che giấu trào phúng.
Trong lòng Tô Noãn biết nàng đã bị tên hỗn đản Cơ Vô Danh kia trêu đùa nhưng không còn cách nào khác, nàng vẫn phải tiếp tục diễn, chỉ là không biết Bạch Ấn...
Nàng mím môi nhìn về phía Bạch Ấn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm toàn tâm toàn ý, nhưng không chờ nàng mở miệng, thanh âm lạnh nhạt của Bạch Ấn đã vang lên trong điện.
"Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, đi trông coi tháp trấn yêu đi."
Chàng nói ra một câu nhẹ bẫng ngăn Tô Noãn giải thích. Hư Thần Tử và những đệ tử khác đang căm giận nhìn Tô Noãn nay cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Tháp trấn yêu tại núi Lăng Tiêu tuyệt đối không trấn áp những yêu vật tầm thường. Dù những yêu vật đó không thể chạy thoát nhưng yêu khí của những đại yêu đó không phải là thứ một con linh hồ nhỏ bé mới vừa hóa hình có thể chịu được.
Các đệ tử đến từ mấy phong khác đã chuẩn bị sẵn tinh thần tranh cãi với Bạch Ấn, nhưng không ngờ chàng lại trực tiếp ném ra một câu khiến tất cả mọi người không còn lời nào để nói.
Mọi người đều biết, sự trừng phạt này là trừng phạt thật sự, tuyệt đối không phải qua loa cho xong.
Bạch Ấn bình tĩnh nhìn về phía tiểu hồ ly, phát hiện đối phương căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Trái lại, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng chàng, như thể chỉ cần chàng tới thì nàng sẽ không phải sợ hãi nữa.
Bạch Ấn rũ mắt giấu đi đôi mày đang nhíu lại.
Chàng mới vừa nhìn thấy Chu Tuyết Kiến, đúng là bị thương không nhẹ, hơn nữa chàng biết đứa bé đó tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối. Còn tiểu hồ ly này dù sao cũng mới ở bên cạnh chàng một khoảng thời gian ngắn ngủi, chưa biết rõ tâm tính, nghiêm khắc một chút cũng không sao, chỉ cần không để nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng là được.
Bị hai đệ tử trái phải nâng ra bên ngoài, trong lòng Tô Noãn thầm mắng, trên mặt lại bày ra vẻ ngây thơ nhìn Bạch Ấn. Ai ngờ mới bước ra khỏi đại điện, phía trước chợt có một bóng dáng xông tới.
Hai đệ tử giữ chặt Tô Noãn không kịp phòng ngừa đã bị bóng dáng đó đẩy ra. Cùng với tiếng gầm gừ, mọi người bỗng trông thấy Tô Noãn được kẻ mới vừa xông đến che chở phía sau lưng. Đó là Thanh Li.
Không còn dáng vẻ bốn chân chấm đất như trước nữa, tuy hắn vẫn còn dáng vẻ giống như dã thú trước kia, nhưng hai mắt lại chứa đầy lạnh lẽo, duỗi tay che chở Tô Noãn ở phía sau, không ngừng gầm gừ thị uy với đệ tử bốn phía.
Nhìn thấy là Vượng Tài đã lâu không gặp, các đệ tử của núi Lăng Tiêu đều cảm thấy ngạc nhiên.
Thế nhưng cho dù Tô Noãn giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng lời nàng nói. Một số đệ tử nghiêng về phía Chu Tuyết Kiến thì trào phúng nàng: "Muội và Tiểu Vũ đều không sao, Tiểu Vũ còn nhận lời sẽ giúp muội chứng minh hắn là một kẻ xấu, có mưu đồ gây rối?"
Tô Noãn chỉ có thể gật đầu, trong lòng lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Cơ Vô Danh tà ác kia một lượt.
Từ đầu đến cuối, Chu Tuyết kiến và Lăng Việt chỉ nâng mắt lạnh lùng nhìn nàng không nói tiếng nào, cuối cùng không mặn không nhạt nói: "Quay về đã, để các vị sư tôn định đoạt."
Tô Noãn đi theo phía sau nhóm người của núi Lăng Tiêu, nàng vừa đi vừa gục đầu. Khi đám người rời đi không bao lâu, phía sau núi đá bỗng có một bóng người bước ra.
Không còn là dáng vẻ thanh y áo bố tùy ý như trước nữa, hắn mặc một thân trường bào màu đỏ thẫm, eo thon chân dài, thân hình đĩnh bạt. Trên mặt chứa nét tà mị, một đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười giảo hoạt.
Bạch Ấn à... thú vị!
Sau khi trở về núi Lăng Tiêu, Tô Noãn quỳ gối giữa trung tâm điện Vân Tiêu của phong chủ núi Lăng Tiêu. Nàng quỳ ở nơi này chờ Bạch Ấn, chàng đi thăm Chu Tuyết Kiến bị thương trước sau đó mới đi tới đây.
Một bộ bạch y không nhiễm bụi trần, mặt mày thanh lãnh, Tô Noãn thấy chàng bước vào, theo bản năng định đứng dậy chạy về phía chàng, nhưng ngay giây tiếp theo nàng đã bị một chiêu mạnh mẽ áp xuống.
"Tại điện Vân Tiêu này mà ngươi còn dám làm càn!" Trưởng lão Hư Thần Tử thay thế tôn thượng Thương Vân quản lý núi Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, áp chế khiến nàng không thể cựa quậy được, kế đó mới nhìn về phía Bạch Ấn.
"Sư đệ, ta sớm đã nói rồi, linh thú này không thể so với con người, tâm trí nông cạn, dã tính khó thuần, trước nay luôn tùy hứng làm bậy. Đệ nhìn xem, nếu không phải lần này Tuyết Kiến và Lăng Việt, hai vị sư điệt có tu vi không thấp, nếu không nhất định đã bị nàng ta hại chết."
Bạch Ấn chậm rãi nhìn về phía tiểu hồ ly đang quỳ trên đất, hai mắt nàng trông mong nhìn chàng, vô thố giải thích: "Sư tôn, đồ nhi không có, tên đó, hắn thật sự là người xấu, hắn, hắn ta còn nói..."
Hư Thần Tử hừ lạnh ngắt lời nàng: "Hắn còn nói sẽ tới đây chứng minh hắn là người xấu, có mưu đồ gây rối đúng không!"
Giọng nói lạnh lẽo không hề che giấu trào phúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Tô Noãn biết nàng đã bị tên hỗn đản Cơ Vô Danh kia trêu đùa nhưng không còn cách nào khác, nàng vẫn phải tiếp tục diễn, chỉ là không biết Bạch Ấn...
Nàng mím môi nhìn về phía Bạch Ấn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm toàn tâm toàn ý, nhưng không chờ nàng mở miệng, thanh âm lạnh nhạt của Bạch Ấn đã vang lên trong điện.
"Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt, đi trông coi tháp trấn yêu đi."
Chàng nói ra một câu nhẹ bẫng ngăn Tô Noãn giải thích. Hư Thần Tử và những đệ tử khác đang căm giận nhìn Tô Noãn nay cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Tháp trấn yêu tại núi Lăng Tiêu tuyệt đối không trấn áp những yêu vật tầm thường. Dù những yêu vật đó không thể chạy thoát nhưng yêu khí của những đại yêu đó không phải là thứ một con linh hồ nhỏ bé mới vừa hóa hình có thể chịu được.
Các đệ tử đến từ mấy phong khác đã chuẩn bị sẵn tinh thần tranh cãi với Bạch Ấn, nhưng không ngờ chàng lại trực tiếp ném ra một câu khiến tất cả mọi người không còn lời nào để nói.
Mọi người đều biết, sự trừng phạt này là trừng phạt thật sự, tuyệt đối không phải qua loa cho xong.
Bạch Ấn bình tĩnh nhìn về phía tiểu hồ ly, phát hiện đối phương căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Trái lại, dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng chàng, như thể chỉ cần chàng tới thì nàng sẽ không phải sợ hãi nữa.
Bạch Ấn rũ mắt giấu đi đôi mày đang nhíu lại.
Chàng mới vừa nhìn thấy Chu Tuyết Kiến, đúng là bị thương không nhẹ, hơn nữa chàng biết đứa bé đó tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối. Còn tiểu hồ ly này dù sao cũng mới ở bên cạnh chàng một khoảng thời gian ngắn ngủi, chưa biết rõ tâm tính, nghiêm khắc một chút cũng không sao, chỉ cần không để nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng là được.
Bị hai đệ tử trái phải nâng ra bên ngoài, trong lòng Tô Noãn thầm mắng, trên mặt lại bày ra vẻ ngây thơ nhìn Bạch Ấn. Ai ngờ mới bước ra khỏi đại điện, phía trước chợt có một bóng dáng xông tới.
Hai đệ tử giữ chặt Tô Noãn không kịp phòng ngừa đã bị bóng dáng đó đẩy ra. Cùng với tiếng gầm gừ, mọi người bỗng trông thấy Tô Noãn được kẻ mới vừa xông đến che chở phía sau lưng. Đó là Thanh Li.
Không còn dáng vẻ bốn chân chấm đất như trước nữa, tuy hắn vẫn còn dáng vẻ giống như dã thú trước kia, nhưng hai mắt lại chứa đầy lạnh lẽo, duỗi tay che chở Tô Noãn ở phía sau, không ngừng gầm gừ thị uy với đệ tử bốn phía.
Nhìn thấy là Vượng Tài đã lâu không gặp, các đệ tử của núi Lăng Tiêu đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro