Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công
Sư Tôn Của Hồ L...
Yêu Hoàng
2024-08-27 12:45:40
Lúc Bạch Ấn nhận ra thì đã muộn, chàng đã chuẩn bị sẵn kết cục bị trọng
thương, thậm chí là tử vong. Nhưng một chớp mắt này chàng thậm chí vẫn
kỳ vọng, hy vọng sau khi chàng chết mị hồ sẽ không nói những chuyện
chàng làm với nàng trong ảo cảnh ra.
Chàng hy vọng nàng sẽ không ghét chàng.
Nhưng giây tiếp theo, phía sau vang lên một tiếng động, tiểu hồ ly lấy tốc độ cực nhanh vọt đến sau lưng chắn một kích cho chàng.
Bạch Ấn xoay người nhìn thấy trên vai tiểu cô nương bị đâm thủng, máu tươi nhiễm hồng bạch y và mái tóc bạc của nàng.
"Tiểu Bạch!"
Bạch Ấn hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng chốc bay thẳng ra ngoài xuyên qua tim mị hồ đâm nàng ta gắn chặt vào vách đá. Tiếp đó chàng lập tức ôm tiểu cô nương vào trong ngực mình.
"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, không sao đâu..." Gương mặt của tiểu cô nương trong ngực đã trắng gần như trong suốt khiến Bạch Ấn sợ tới mức gần như hồn phi phách tán.
Cơ thể của tiểu cô nương loé lên ánh sáng trắng, rồi biến thành bạch hồ nhỏ bé. Toàn bộ thân thể của nàng đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nếu không phải bụng của nàng vẫn còn phập phồng, có lẽ chàng còn tưởng nàng đã chết rồi.
Lúc này, phái Thanh Vân và phái Phù Phong cũng đuổi tới, bọn họ chỉ nhìn thấy thiếu niên người đầy máu ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, mà đối diện chàng là một con hồ ly đỏ bị kiếm đâm xuyên tim gϊếŧ chết.
Trong mắt trưởng lão Văn Tùng trào ra nồng đậm vui sướng: "Bạch Ấn, con sao rồi? Con đừng sợ, ta sẽ đưa con về trị thương!"
Bạch Ấn không bị thương, nhưng vì ổn định thương thế của tiểu hồ ly nên chàng không ngừng truyền linh khí mà chàng đã tu luyện bấy lâu vào trong cơ thể nàng.
Còn bản thân chàng thì linh khí cạn kiệt. Nghĩ tới tính mạng của tiểu hồ ly không đáng ngại, gương mặt trắng nhợt như quỷ của Bạch Ấn cuối cùng cũng xuất hiện ý cười không dễ phát hiện.
Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.
Bạch Ấn được trưởng lão Văn Tùng sai người trực tiếp đưa về phái Thanh Vân. Lúc chàng về tới đã có hai vị trưởng lão chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị chữa trị cho chàng.
Sau khi trưởng lão Văn Tùng mang theo những đệ tử còn lại cáo biệt với phái Phù Phong, ông lập tức trở về sư môn. Ông vừa lên đường vừa phẫn nộ mắng phái Phù Phong không biết xấu hổ.
Sau khi đám người đó nghe nói đệ tử gϊếŧ chết mị hồ chỉ là một đệ tử ngoại môn của phái Thanh Vân đã lập tức mặt dày mở miệng đòi người. Nói cái gì mà dù sao chưởng môn của phái Thanh Vân cũng chướng mắt đệ tử ngoại môn, chi bằng để phái Phù Phong bọn họ mang về cẩn thận dạy dỗ.
Đúng là sống lâu rồi, da mặt cũng dày kinh người.
Trước đây Bạch Ấn đúng là không được môn phái coi trọng, nhưng ông vẫn luôn tin thằng bé này nhất định không phải vật trong ao(*), nếu không cũng sẽ không tìm mọi cách để che chở. Bây giờ thằng bé đã làm mọi người chấn động, thế mà người của phái Phù Phong còn dám mở miệng đòi người!
(*) Vật trong ao: kẻ tầm thường.
Đệ tử ngoại môn cái gì, ông dám khẳng định sau chuyện lần này Bạch Ấn nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn chạm tay là bỏng của phái Thanh Vân.
Dẫu sao, ở đó có sáu vị trưởng lão, hai mươi đệ tử, vậy mà chỉ có một mình chàng là phá giải được ảo cảnh của mị hồ, hơn nữa còn gϊếŧ chết nghiệt súc đó.
Đã như vậy, ai còn dám nghi ngờ thiên phú và tu vi của thằng bé này? Mới chỉ là đệ tử ngoại môn không đến một năm đã có bản lĩnh nhường này, nếu trở thành đệ tử nội môn thì càng không phải bàn tới.
Trưởng lão Văn Tùng nghĩ không sai. Khi ông trở lại phái Thanh Vân, địa vị của Bạch Ấn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Những trưởng lão chữa trị vết thương cho chàng phát hiện chàng không hề bị thương, chỉ là nội tức khô kiệt, hay nói cách khác là cạn kiệt linh khí.
Đúng vậy, bọn họ thế nhưng phát hiện ra trong cơ thể Bạch Ấn còn sót lại một ít linh khí. Phát hiện này khiến toàn bộ phái Thanh Vân bao gồm cả chưởng môn và tất cả mọi người đều phải giật mình kinh hãi.
Chàng hy vọng nàng sẽ không ghét chàng.
Nhưng giây tiếp theo, phía sau vang lên một tiếng động, tiểu hồ ly lấy tốc độ cực nhanh vọt đến sau lưng chắn một kích cho chàng.
Bạch Ấn xoay người nhìn thấy trên vai tiểu cô nương bị đâm thủng, máu tươi nhiễm hồng bạch y và mái tóc bạc của nàng.
"Tiểu Bạch!"
Bạch Ấn hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay bỗng chốc bay thẳng ra ngoài xuyên qua tim mị hồ đâm nàng ta gắn chặt vào vách đá. Tiếp đó chàng lập tức ôm tiểu cô nương vào trong ngực mình.
"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Nàng đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, không sao đâu..." Gương mặt của tiểu cô nương trong ngực đã trắng gần như trong suốt khiến Bạch Ấn sợ tới mức gần như hồn phi phách tán.
Cơ thể của tiểu cô nương loé lên ánh sáng trắng, rồi biến thành bạch hồ nhỏ bé. Toàn bộ thân thể của nàng đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nếu không phải bụng của nàng vẫn còn phập phồng, có lẽ chàng còn tưởng nàng đã chết rồi.
Lúc này, phái Thanh Vân và phái Phù Phong cũng đuổi tới, bọn họ chỉ nhìn thấy thiếu niên người đầy máu ngồi đó, sắc mặt trắng bệch, mà đối diện chàng là một con hồ ly đỏ bị kiếm đâm xuyên tim gϊếŧ chết.
Trong mắt trưởng lão Văn Tùng trào ra nồng đậm vui sướng: "Bạch Ấn, con sao rồi? Con đừng sợ, ta sẽ đưa con về trị thương!"
Bạch Ấn không bị thương, nhưng vì ổn định thương thế của tiểu hồ ly nên chàng không ngừng truyền linh khí mà chàng đã tu luyện bấy lâu vào trong cơ thể nàng.
Còn bản thân chàng thì linh khí cạn kiệt. Nghĩ tới tính mạng của tiểu hồ ly không đáng ngại, gương mặt trắng nhợt như quỷ của Bạch Ấn cuối cùng cũng xuất hiện ý cười không dễ phát hiện.
Chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Ấn được trưởng lão Văn Tùng sai người trực tiếp đưa về phái Thanh Vân. Lúc chàng về tới đã có hai vị trưởng lão chờ sẵn bên ngoài, chuẩn bị chữa trị cho chàng.
Sau khi trưởng lão Văn Tùng mang theo những đệ tử còn lại cáo biệt với phái Phù Phong, ông lập tức trở về sư môn. Ông vừa lên đường vừa phẫn nộ mắng phái Phù Phong không biết xấu hổ.
Sau khi đám người đó nghe nói đệ tử gϊếŧ chết mị hồ chỉ là một đệ tử ngoại môn của phái Thanh Vân đã lập tức mặt dày mở miệng đòi người. Nói cái gì mà dù sao chưởng môn của phái Thanh Vân cũng chướng mắt đệ tử ngoại môn, chi bằng để phái Phù Phong bọn họ mang về cẩn thận dạy dỗ.
Đúng là sống lâu rồi, da mặt cũng dày kinh người.
Trước đây Bạch Ấn đúng là không được môn phái coi trọng, nhưng ông vẫn luôn tin thằng bé này nhất định không phải vật trong ao(*), nếu không cũng sẽ không tìm mọi cách để che chở. Bây giờ thằng bé đã làm mọi người chấn động, thế mà người của phái Phù Phong còn dám mở miệng đòi người!
(*) Vật trong ao: kẻ tầm thường.
Đệ tử ngoại môn cái gì, ông dám khẳng định sau chuyện lần này Bạch Ấn nhất định sẽ trở thành đệ tử nội môn chạm tay là bỏng của phái Thanh Vân.
Dẫu sao, ở đó có sáu vị trưởng lão, hai mươi đệ tử, vậy mà chỉ có một mình chàng là phá giải được ảo cảnh của mị hồ, hơn nữa còn gϊếŧ chết nghiệt súc đó.
Đã như vậy, ai còn dám nghi ngờ thiên phú và tu vi của thằng bé này? Mới chỉ là đệ tử ngoại môn không đến một năm đã có bản lĩnh nhường này, nếu trở thành đệ tử nội môn thì càng không phải bàn tới.
Trưởng lão Văn Tùng nghĩ không sai. Khi ông trở lại phái Thanh Vân, địa vị của Bạch Ấn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Những trưởng lão chữa trị vết thương cho chàng phát hiện chàng không hề bị thương, chỉ là nội tức khô kiệt, hay nói cách khác là cạn kiệt linh khí.
Đúng vậy, bọn họ thế nhưng phát hiện ra trong cơ thể Bạch Ấn còn sót lại một ít linh khí. Phát hiện này khiến toàn bộ phái Thanh Vân bao gồm cả chưởng môn và tất cả mọi người đều phải giật mình kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro