Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công
Sư Tôn Của Hồ L...
Yêu Hoàng
2024-08-27 12:45:40
Tại cung điện Xích Ly Hỏa của Ma giáo, Cơ Vô Danh nằm ngửa mặt, dược sư đang giúp hắn trị thương.
Vết thương của hắn là do bị Bạch Ấn gây ra trong lúc tức giận, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng là cửu tử nhất sinh. Hắn dường như mất đi tri giác, hai mắt mờ đi.
Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu hắn… những hình ảnh ấy đều liên quan tới nàng.
Lần đầu gặp gỡ, nàng biết hắn không phải người tốt nhưng không một ai tin nàng, hắn buồn cười khi nhìn thấy tiểu hồ ly đáng thương tức giận. Nàng bị đồng môn đổ oan nhưng vẫn muốn bảo vệ họ, ngốc nghếch chạy tới đẩy hắn, không màng đến chuyện chính nàng cũng bị rơi xuống vách núi.
Nếu không phải dưới vách núi có một hồ nước thì nàng đã chết rồi.
Tiếp đến là một thoáng kinh hồng(*) khi nàng ở trong dòng nước... Mái tóc màu bạc đong đưa, gương mặt không tì vết, nàng biết hắn không phải người tốt nhưng vẫn cứu hắn từ trong dòng nước xiết, nàng tức giận khi bị hắn chọc ghẹo.
(*) Chỉ là một cái nhìn thoáng qua vội vàng lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng, trọn đời nhớ nhung, trọn kiếp không quên, không oán không hối hận.
Cơ Vô Danh bỗng mỉm cười, rồi đột ngột ho một tràng dữ dội khiến đám thủ hạ bên cạnh sợ hãi la lớn.
Nhưng hắn như thể không hề nghe thấy, chẳng hề để ý tới ai khác.
Trong mắt hắn giờ đây chỉ còn dáng vẻ tức giận của tiểu hồ ly khi cắn hắn, sườn mặt kinh ngạc của nàng khi ngắm nhìn biển sao trời, còn có khi hắn đắc ý vì trộm hương thành công…
Hắn luôn biết bản thân đang làm gì, trước nay đều vậy.
Khi nàng bị nhốt vào tháp trấn yêu, hắn phát hiện trên người nàng có một sợi thần thức của Bạch Ấn, lúc ấy hắn đã nhận ra tầm quan trọng của tiểu hồ ly với Bạch Ấn khác xa người bình thường.
Có điều dường như Bạch Ấn vẫn chưa hiểu rõ lòng mình.
Vì thế hắn luôn cố gắng làm thân với nàng, khiến nàng đánh mất sự đề phòng, coi hắn như bằng hữu của nàng… Sau đó, hắn tận mắt nhìn thấy nam tử vốn đã rất mạnh mẽ, khi xuất quan càng trở nên cường đại, bất phàm ấy mất khống chế vì nàng.
Bạch Ấn là kỳ tài của núi Lăng Tiêu nói riêng và giới tu hành nói chung. Một khi chàng ngã xuống, sẽ rất lâu sau mới tìm được người có khả năng trấn áp được Ma tộc tới mức không thể nâng được đầu như Bạch Ấn.
Đây là cơ hội tốt nhất để hắn hủy diệt Bạch Ấn, là thời cơ nghìn năm có một để phá hủy nhân vật lớn chống đỡ cả giới Tu Tiên.
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát và tính toán của hắn, chính mắt hắn trông thấy Bạch Ấn mất dần lý trí hệt như dự đoán, thế nhưng... nhưng hắn không hề ngờ tới chuyện nàng sẽ cản cho hắn một chiêu của Bạch Ấn.
Nàng yếu ớt như một con thú cưng, không hề có khả năng chống cự, bị trúng một chiêu mạnh như thế của Bạch Ấn, tiểu hồ ly mềm mại sao mà chịu nổi.
Cơ Vô Danh đột ngột bật dậy, nhưng mới động đậy hắn đã phải hít vào một hơi vì đau, khiến đám thuộc hạ bên cạnh hoảng sợ vội đè hắn xuống.
“Giáo chủ, người đừng cử động, tránh chạm vào vết thương...”
Ngay cả khi dần mất đi ý thức, suy nghĩ duy nhất trong đầu Cơ Vô Danh vẫn là đi tìm nàng.
Chỉ cần nàng nguyện ý đi cùng hắn, hắn sẽ mang nàng đi ngay, gì mà tu tiên tu ma, gì mà xung đột lợi ích, hắn sẽ mặc kệ tất cả, mang nàng đi du sơn ngoạn thủy, ngồi trên núi cao ngắm biển sao trời…
***
Tô Noãn đoán rằng Cơ Vô Danh sẽ không tìm nàng nhanh thế được, vậy nên nàng đành phải làm tù nhân một khoảng thời gian.
Ban ngày Bạch Ấn ra ngoài, tới tối mới về. Chàng luôn mang dáng vẻ mệt mỏi. Khi chàng ôm nàng chìm vào giấc ngủ say, tay luôn đặt lên lưng truyền linh khí vào cơ thể nàng.
Chàng vẫn như xưa, bạch y không dính bụi trần, như trước nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ánh mắt chàng nhìn nàng thì tràn đầy tình ý, chàng sẽ dùng giọng nói dịu dàng gọi tên nàng, đôi khi là Tiểu Bạch, đôi khi là Noãn Noãn.
Nàng vẫn luôn im lặng, không hề bộc lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nhìn chàng, mặc kệ mắt chàng biểu lộ tình ý hay khổ đau, nàng vẫn giữ thái độ thờ ơ, vô cảm.
Nàng bài xích sự đụng chạm của chàng, cho dù bị chàng cưỡng ép ôm vào ngực thì cơ thể nàng vẫn cứng còng, không hề đáp lại ánh mắt của chàng.
Nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Bạch Ấn vang trên đỉnh đầu mình, nhu tình, bất đắc dĩ, đau khổ, rồi lại vui sướng:
“Tiểu Bạch, xin lỗi nàng.”
Nàng chưa từng đáp lại tình cảm của chàng.
Bàn tay đặt trên lưng nàng nắm chặt lại: “Ta không thể chấp nhận được việc nàng rời khỏi ta một lần nữa...”
Chàng khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, hành động của chàng nhẹ nhàng hàm chứa tình ý khắc sâu, giọng nói đè nén đau khổ: “Nàng cũng thích ta đúng không... trước đây nàng cũng thích ta mà.”
Khi ở trong thế giới ký ức, rõ ràng nàng thích chàng, nàng yêu mến sư tôn của nàng. Chàng đã từng rất ghen tị với vị sư tôn nàng thường nhắc tới, ghen tị vì nam nhân đó có thể chiếm được lòng nàng…
Sau khi tỉnh lại, chàng cảm thấy vừa đau khổ nhưng cũng rất vui mừng.
Chàng chính là hắn - người mà mình từng ghen ghét muốn chết vì luôn được nàng nhắc tới, vừa hay chàng cũng thích nàng… Cho dù không thể đến với nhau nhưng chỉ cần được ở cạnh, bảo vệ và nhìn thấy nàng thì đã tốt lắm rồi.
Chàng không còn sợ những đêm tu luyện cô đơn lạnh lẽo thấm vào xương tủy nữa, chàng có thể trở thành một tôn thượng đúng nghĩa, chỉ cần nàng ở cạnh bên, luôn ở trong tầm mắt của chàng, vậy là đủ rồi...
Đúng vậy, trước đây chàng từng nghĩ như thế, chàng cho rằng chỉ như thế là đã đủ rồi. Mãi cho tới khi chàng nhận ra nàng sắp bỏ đi thêm lần nữa.
Giây phút ấy, chàng nhận ra những thứ chàng cho là đã đủ, thật ra mãi mãi không thể đủ.
Nàng không thể đi, dù ở xa chàng một chút thôi cũng không được. Nàng nhất định phải luôn ở ngay trước mắt chàng, vươn tay là có thể ôm lấy, như vậy chàng mới không sợ nàng sẽ trốn đi đâu nữa.
“Hứa với ta, đừng rời khỏi ta, được không...” Bạch Ấn hôn nhẹ lên mái tóc đã khôi phục lại ít sức sống của nàng, môi khẽ chạm lên chiếc tai trên đỉnh đầu nàng.
Cảm nhận cơ thể nàng chợt cứng lại, mắt chàng lóe lên ánh sáng nhu hòa.
Thì ra tai là chỗ nhạy cảm của nàng…
Hôn lên phần lông mịn như nhung trên tai nàng, Bạch Ấn cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên nặng nề.
Trước đây chàng không hề biết thì ra khi đối mặt với nàng bản thân lại có nhiều ham muốn đến vậy, nhưng... chỉ có loại kết hợp thân mật khăng khít đó mới khiến chàng cảm nhận được nàng luôn bên cạnh, nàng hoàn toàn thuộc về chàng.
Đến chính Bạch Ấn vẫn chưa phát hiện ra, nơi đáy mắt vốn sáng trong của chàng đã dần sinh ra sự âm u hắc ám.
“Noãn Noãn... cho ta được không, ta sẽ nhẹ nhàng...” Giọng nói của chàng trầm khàn, cúi người nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của nàng.
So với sự phản kháng thì việc chán ghét không thèm đếm xỉa này của nàng càng khiến chàng đau đớn hơn.
Ánh sáng tối tăm lại dâng lên trong mắt của Bạch Ấn, trong đau đớn lại xen lẫn cả sự điên cuồng.
Vào khoảnh khắc khăng khít nhất, Bạch Ấn thì thầm vào tai của tiểu cô nương dưới thân mình, chàng khàn giọng nói: “Tiểu Bạch, nàng là của ta...”
Nàng là của chàng, chỉ là của chàng thôi.
Nếu đã sa đọa rồi, vậy thì cứ sa đọa tiếp đi, cho dù có phải xuống địa ngục, chỉ cần ở bên nàng thì chàng không sợ.
***
Tôn thượng Thương Vân của núi Lăng Tiêu vũ hóa(*).
(*) Chết.
Ông đã tu luyện mấy trăm năm nhưng vẫn không thể phi thăng thành tiên được nên chỉ đành chọn con đường vũ hóa...
Tôn thượng Thương Vân đã vũ hóa nên đương nhiên Bạch Ấn sẽ trở thành tôn thượng kế tiếp của núi Lăng Tiêu.
Chàng mặc một thân áo trắng ngồi ở vị trí chủ tọa trong điện Lăng Tiêu, nhận quỳ lạy của toàn bộ đệ tử núi Lăng Tiêu. Khóe môi chàng cong lên một độ cong vừa phải, nhìn xuống toàn bộ người phía dưới. Khi tầm mắt dừng trên người Chu Tuyết Kiến - người có tu vi tăng vượt bậc sau khi được chữa lành vết thương, vẻ mặt chàng càng thêm thân thiết, ôn hòa.
Mọi người trong điện vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Vị tôn thượng mới của núi Lăng Tiêu này rất mạnh, nếu có thể có thêm vài phần tình cảm con người, chứ không lạnh lẽo, gạt bỏ cả tình cảm đồng môn như những người sắp phi thăng, thế thì càng tốt.
Tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Ấn đổi tính... Chu Tuyết Kiến mới đầu vẫn không hiểu rõ nguyên do, mãi cho tới khi nàng ta nhìn thấy kết giới được giăng trước cửa động băng. Vì tò mò nên nàng ta đã ẩn giấu hơi thở đi vào trong, sau đó nàng ta nhìn thấy một cô nương với mái đầu màu bạc đang nằm trên giường... và cả dấu vết mờ ám trên người của nàng nữa.
Mặt Chu Tuyết Kiến biến sắc!
Chuyện gì… đang xảy ra vậy?
Phía sau vang lên tiếng động, Bạch Ấn xuất hiện, nhìn thấy nàng ta thì nhướng mày, sau đó thản nhiên đi vòng qua, dịu dàng ôm tiểu hồ ly trên giường.
“Noãn Noãn, sư tỷ tới thăm nàng kìa, nàng có muốn nói chuyện với sư tỷ không?”
Chu Tuyết Kiến kinh hãi nhìn đôi mắt dịu dàng của Bạch Ấn, sau đó lại nhìn gương mặt không hề có biểu cảm của tiểu hồ ly. Tô Noãn đang giương mắt nhìn nàng ta, cười nhạt nói: “Sư tôn đào linh căn của muội để trị thương cho tỷ, bây giờ muội phế rồi, sư tỷ đã hài lòng chưa?”
Chu Tuyết Kiến lùi về sau một bước, lắc đầu không dám tin. Rồi nàng ta đột ngột quay đầu chạy ra khỏi sơn động.
Nàng ta không thể tin nổi, càng không dám tin nam tử trong kia lại chính là sư tôn Bạch Ấn của mình.
Rõ ràng người luôn mang dáng vẻ trích tiên trong trẻo, lạnh lùng, sao có thể biểu lộ một mặt nhu tình và vẻ điên cuồng loáng thoáng như thế được.
Trước mắt chợt lóe ánh sáng, Bạch Ấn đột ngột xuất hiện trước mặt nàng ta, Chu Tuyết Kiến giật mình, lập tức lui về sau nửa bước.
“Sợ vi sư à?” Bạch Ấn thản nhiên hỏi, thần sắc giống hệt vị sư tôn trong kí ức của nàng ta.
Chu Tuyết Kiến nhìn thẳng vào chàng, không biết nên mở lời thế nào.
“Con yên tâm, vi sư không mất trí.”
Vì có nàng ở cạnh bên nên chàng sẽ không làm ra chuyện gì điên cuồng nữa, sẽ vẫn là Bạch Ấn trước kia.
“Không phải vì cứu con, đúng không?” Chu Tuyết Kiến nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của mình.
Bạch Ấn rũ mắt, không trả lời.
Bỗng nhiên Chu Tuyết Kiến bước lên hai bước, nàng ta không thể tin sự thật này: “Sư tôn, người đào linh căn của sư muội không phải vì muốn cứu con, người chỉ muốn... chỉ muốn chắc chắn rằng nàng ta không thể rời khỏi đây nữa thôi, đúng không?”
Ông trời ơi, ai có thể nói cho nàng ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
Người này là sư tôn của nàng ta, là vị sư tôn giống như tiên nhân của nàng ta, sao người lại… sao lại như thế…
Đúng, chắc chắn là do con hồ ly đó, nhất định là vậy.
Bản tính của hồ ly rất dâm đãng, thích mê hoặc lòng người, nhất định là do con hồ ly đó…
Chu Tuyết Kiến cứng rắn đè nén sát khí nơi đáy mắt, rồi bỗng nàng ta nghe thấy giọng nói của Bạch Ấn: “Sau này không có sự cho phép của ta thì đừng tới đây.”
Khi nói câu này, mắt của Bạch Ấn thoáng qua một tia tối tăm kích động.
Lúc trước có mấy lần tâm ma của chàng bùng phát thì gặp phải mấy đệ tử, tất cả đều bị chàng giết, nhưng Chu Tuyết Kiến thì khác. Với lại bây giờ chàng cũng không muốn che giấu gì nữa.
Giọng nói của Bạch Ấn lạnh lẽo tới tận xương khiến Chu Tuyết Kiến chấn động, nàng ta cúi đầu che giấu biểu cảm, nhỏ giọng đáp vâng.
***
Bạch Ấn nhanh chóng trở lại động phủ, ôm tiểu hồ ly vào lòng giống như thường ngày.
“Noãn Noãn, ta phải bế quan ba ngày, ba ngày này nàng phải ngoan biết không?” Bạch Ấn lập cấm chế, chàng chắc rằng sẽ không có ai vào được sơn động mà không kinh động tới chàng, nhưng chàng vẫn chưa yên tâm.
Vốn muốn mang nàng cùng đi bế quan, nhưng lần này chàng bế quan ở đầm nước lạnh, cơ thể nàng bây giờ không chịu nổi cái rét lạnh đó, cho nên chỉ đành để nàng nghỉ ngơi ở đây.
Chỉ ba ngày, ba ngày sau dù có hồi phục hay chưa chàng vẫn sẽ trở về.
Bạch Ấn dịu dàng hôn lên giữa trán của tiểu hồ ly, chàng nỉ non: “Noãn Noãn, nàng hãy ngoan ngoãn chờ ta về nhé.”
Cảm nhận được tia nguy hiểm trong giọng nói của chàng, thân thể của cô nương trong ngực chàng run lên, lúng túng ừ một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Noãn mở mắt ra đã không thấy Bạch Ấn đâu.
Tô Noãn ngửa mặt nhìn cây cỏ dại mọc trên một khe hở ở vách đá trong sơn động, nó run rẩy, xoắn xít, yếu ớt đáng thương.
Nàng cứ lẳng lặng nằm suốt một ngày một đêm. Ngày hôm sau khi nàng còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được hai luồng hơi thở khác trong sơn động…
Vết thương của hắn là do bị Bạch Ấn gây ra trong lúc tức giận, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng là cửu tử nhất sinh. Hắn dường như mất đi tri giác, hai mắt mờ đi.
Rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu hắn… những hình ảnh ấy đều liên quan tới nàng.
Lần đầu gặp gỡ, nàng biết hắn không phải người tốt nhưng không một ai tin nàng, hắn buồn cười khi nhìn thấy tiểu hồ ly đáng thương tức giận. Nàng bị đồng môn đổ oan nhưng vẫn muốn bảo vệ họ, ngốc nghếch chạy tới đẩy hắn, không màng đến chuyện chính nàng cũng bị rơi xuống vách núi.
Nếu không phải dưới vách núi có một hồ nước thì nàng đã chết rồi.
Tiếp đến là một thoáng kinh hồng(*) khi nàng ở trong dòng nước... Mái tóc màu bạc đong đưa, gương mặt không tì vết, nàng biết hắn không phải người tốt nhưng vẫn cứu hắn từ trong dòng nước xiết, nàng tức giận khi bị hắn chọc ghẹo.
(*) Chỉ là một cái nhìn thoáng qua vội vàng lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng, trọn đời nhớ nhung, trọn kiếp không quên, không oán không hối hận.
Cơ Vô Danh bỗng mỉm cười, rồi đột ngột ho một tràng dữ dội khiến đám thủ hạ bên cạnh sợ hãi la lớn.
Nhưng hắn như thể không hề nghe thấy, chẳng hề để ý tới ai khác.
Trong mắt hắn giờ đây chỉ còn dáng vẻ tức giận của tiểu hồ ly khi cắn hắn, sườn mặt kinh ngạc của nàng khi ngắm nhìn biển sao trời, còn có khi hắn đắc ý vì trộm hương thành công…
Hắn luôn biết bản thân đang làm gì, trước nay đều vậy.
Khi nàng bị nhốt vào tháp trấn yêu, hắn phát hiện trên người nàng có một sợi thần thức của Bạch Ấn, lúc ấy hắn đã nhận ra tầm quan trọng của tiểu hồ ly với Bạch Ấn khác xa người bình thường.
Có điều dường như Bạch Ấn vẫn chưa hiểu rõ lòng mình.
Vì thế hắn luôn cố gắng làm thân với nàng, khiến nàng đánh mất sự đề phòng, coi hắn như bằng hữu của nàng… Sau đó, hắn tận mắt nhìn thấy nam tử vốn đã rất mạnh mẽ, khi xuất quan càng trở nên cường đại, bất phàm ấy mất khống chế vì nàng.
Bạch Ấn là kỳ tài của núi Lăng Tiêu nói riêng và giới tu hành nói chung. Một khi chàng ngã xuống, sẽ rất lâu sau mới tìm được người có khả năng trấn áp được Ma tộc tới mức không thể nâng được đầu như Bạch Ấn.
Đây là cơ hội tốt nhất để hắn hủy diệt Bạch Ấn, là thời cơ nghìn năm có một để phá hủy nhân vật lớn chống đỡ cả giới Tu Tiên.
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát và tính toán của hắn, chính mắt hắn trông thấy Bạch Ấn mất dần lý trí hệt như dự đoán, thế nhưng... nhưng hắn không hề ngờ tới chuyện nàng sẽ cản cho hắn một chiêu của Bạch Ấn.
Nàng yếu ớt như một con thú cưng, không hề có khả năng chống cự, bị trúng một chiêu mạnh như thế của Bạch Ấn, tiểu hồ ly mềm mại sao mà chịu nổi.
Cơ Vô Danh đột ngột bật dậy, nhưng mới động đậy hắn đã phải hít vào một hơi vì đau, khiến đám thuộc hạ bên cạnh hoảng sợ vội đè hắn xuống.
“Giáo chủ, người đừng cử động, tránh chạm vào vết thương...”
Ngay cả khi dần mất đi ý thức, suy nghĩ duy nhất trong đầu Cơ Vô Danh vẫn là đi tìm nàng.
Chỉ cần nàng nguyện ý đi cùng hắn, hắn sẽ mang nàng đi ngay, gì mà tu tiên tu ma, gì mà xung đột lợi ích, hắn sẽ mặc kệ tất cả, mang nàng đi du sơn ngoạn thủy, ngồi trên núi cao ngắm biển sao trời…
***
Tô Noãn đoán rằng Cơ Vô Danh sẽ không tìm nàng nhanh thế được, vậy nên nàng đành phải làm tù nhân một khoảng thời gian.
Ban ngày Bạch Ấn ra ngoài, tới tối mới về. Chàng luôn mang dáng vẻ mệt mỏi. Khi chàng ôm nàng chìm vào giấc ngủ say, tay luôn đặt lên lưng truyền linh khí vào cơ thể nàng.
Chàng vẫn như xưa, bạch y không dính bụi trần, như trước nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ánh mắt chàng nhìn nàng thì tràn đầy tình ý, chàng sẽ dùng giọng nói dịu dàng gọi tên nàng, đôi khi là Tiểu Bạch, đôi khi là Noãn Noãn.
Nàng vẫn luôn im lặng, không hề bộc lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nhìn chàng, mặc kệ mắt chàng biểu lộ tình ý hay khổ đau, nàng vẫn giữ thái độ thờ ơ, vô cảm.
Nàng bài xích sự đụng chạm của chàng, cho dù bị chàng cưỡng ép ôm vào ngực thì cơ thể nàng vẫn cứng còng, không hề đáp lại ánh mắt của chàng.
Nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Bạch Ấn vang trên đỉnh đầu mình, nhu tình, bất đắc dĩ, đau khổ, rồi lại vui sướng:
“Tiểu Bạch, xin lỗi nàng.”
Nàng chưa từng đáp lại tình cảm của chàng.
Bàn tay đặt trên lưng nàng nắm chặt lại: “Ta không thể chấp nhận được việc nàng rời khỏi ta một lần nữa...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng khẽ hôn lên đỉnh đầu nàng, hành động của chàng nhẹ nhàng hàm chứa tình ý khắc sâu, giọng nói đè nén đau khổ: “Nàng cũng thích ta đúng không... trước đây nàng cũng thích ta mà.”
Khi ở trong thế giới ký ức, rõ ràng nàng thích chàng, nàng yêu mến sư tôn của nàng. Chàng đã từng rất ghen tị với vị sư tôn nàng thường nhắc tới, ghen tị vì nam nhân đó có thể chiếm được lòng nàng…
Sau khi tỉnh lại, chàng cảm thấy vừa đau khổ nhưng cũng rất vui mừng.
Chàng chính là hắn - người mà mình từng ghen ghét muốn chết vì luôn được nàng nhắc tới, vừa hay chàng cũng thích nàng… Cho dù không thể đến với nhau nhưng chỉ cần được ở cạnh, bảo vệ và nhìn thấy nàng thì đã tốt lắm rồi.
Chàng không còn sợ những đêm tu luyện cô đơn lạnh lẽo thấm vào xương tủy nữa, chàng có thể trở thành một tôn thượng đúng nghĩa, chỉ cần nàng ở cạnh bên, luôn ở trong tầm mắt của chàng, vậy là đủ rồi...
Đúng vậy, trước đây chàng từng nghĩ như thế, chàng cho rằng chỉ như thế là đã đủ rồi. Mãi cho tới khi chàng nhận ra nàng sắp bỏ đi thêm lần nữa.
Giây phút ấy, chàng nhận ra những thứ chàng cho là đã đủ, thật ra mãi mãi không thể đủ.
Nàng không thể đi, dù ở xa chàng một chút thôi cũng không được. Nàng nhất định phải luôn ở ngay trước mắt chàng, vươn tay là có thể ôm lấy, như vậy chàng mới không sợ nàng sẽ trốn đi đâu nữa.
“Hứa với ta, đừng rời khỏi ta, được không...” Bạch Ấn hôn nhẹ lên mái tóc đã khôi phục lại ít sức sống của nàng, môi khẽ chạm lên chiếc tai trên đỉnh đầu nàng.
Cảm nhận cơ thể nàng chợt cứng lại, mắt chàng lóe lên ánh sáng nhu hòa.
Thì ra tai là chỗ nhạy cảm của nàng…
Hôn lên phần lông mịn như nhung trên tai nàng, Bạch Ấn cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên nặng nề.
Trước đây chàng không hề biết thì ra khi đối mặt với nàng bản thân lại có nhiều ham muốn đến vậy, nhưng... chỉ có loại kết hợp thân mật khăng khít đó mới khiến chàng cảm nhận được nàng luôn bên cạnh, nàng hoàn toàn thuộc về chàng.
Đến chính Bạch Ấn vẫn chưa phát hiện ra, nơi đáy mắt vốn sáng trong của chàng đã dần sinh ra sự âm u hắc ám.
“Noãn Noãn... cho ta được không, ta sẽ nhẹ nhàng...” Giọng nói của chàng trầm khàn, cúi người nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của nàng.
So với sự phản kháng thì việc chán ghét không thèm đếm xỉa này của nàng càng khiến chàng đau đớn hơn.
Ánh sáng tối tăm lại dâng lên trong mắt của Bạch Ấn, trong đau đớn lại xen lẫn cả sự điên cuồng.
Vào khoảnh khắc khăng khít nhất, Bạch Ấn thì thầm vào tai của tiểu cô nương dưới thân mình, chàng khàn giọng nói: “Tiểu Bạch, nàng là của ta...”
Nàng là của chàng, chỉ là của chàng thôi.
Nếu đã sa đọa rồi, vậy thì cứ sa đọa tiếp đi, cho dù có phải xuống địa ngục, chỉ cần ở bên nàng thì chàng không sợ.
***
Tôn thượng Thương Vân của núi Lăng Tiêu vũ hóa(*).
(*) Chết.
Ông đã tu luyện mấy trăm năm nhưng vẫn không thể phi thăng thành tiên được nên chỉ đành chọn con đường vũ hóa...
Tôn thượng Thương Vân đã vũ hóa nên đương nhiên Bạch Ấn sẽ trở thành tôn thượng kế tiếp của núi Lăng Tiêu.
Chàng mặc một thân áo trắng ngồi ở vị trí chủ tọa trong điện Lăng Tiêu, nhận quỳ lạy của toàn bộ đệ tử núi Lăng Tiêu. Khóe môi chàng cong lên một độ cong vừa phải, nhìn xuống toàn bộ người phía dưới. Khi tầm mắt dừng trên người Chu Tuyết Kiến - người có tu vi tăng vượt bậc sau khi được chữa lành vết thương, vẻ mặt chàng càng thêm thân thiết, ôn hòa.
Mọi người trong điện vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Vị tôn thượng mới của núi Lăng Tiêu này rất mạnh, nếu có thể có thêm vài phần tình cảm con người, chứ không lạnh lẽo, gạt bỏ cả tình cảm đồng môn như những người sắp phi thăng, thế thì càng tốt.
Tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Ấn đổi tính... Chu Tuyết Kiến mới đầu vẫn không hiểu rõ nguyên do, mãi cho tới khi nàng ta nhìn thấy kết giới được giăng trước cửa động băng. Vì tò mò nên nàng ta đã ẩn giấu hơi thở đi vào trong, sau đó nàng ta nhìn thấy một cô nương với mái đầu màu bạc đang nằm trên giường... và cả dấu vết mờ ám trên người của nàng nữa.
Mặt Chu Tuyết Kiến biến sắc!
Chuyện gì… đang xảy ra vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía sau vang lên tiếng động, Bạch Ấn xuất hiện, nhìn thấy nàng ta thì nhướng mày, sau đó thản nhiên đi vòng qua, dịu dàng ôm tiểu hồ ly trên giường.
“Noãn Noãn, sư tỷ tới thăm nàng kìa, nàng có muốn nói chuyện với sư tỷ không?”
Chu Tuyết Kiến kinh hãi nhìn đôi mắt dịu dàng của Bạch Ấn, sau đó lại nhìn gương mặt không hề có biểu cảm của tiểu hồ ly. Tô Noãn đang giương mắt nhìn nàng ta, cười nhạt nói: “Sư tôn đào linh căn của muội để trị thương cho tỷ, bây giờ muội phế rồi, sư tỷ đã hài lòng chưa?”
Chu Tuyết Kiến lùi về sau một bước, lắc đầu không dám tin. Rồi nàng ta đột ngột quay đầu chạy ra khỏi sơn động.
Nàng ta không thể tin nổi, càng không dám tin nam tử trong kia lại chính là sư tôn Bạch Ấn của mình.
Rõ ràng người luôn mang dáng vẻ trích tiên trong trẻo, lạnh lùng, sao có thể biểu lộ một mặt nhu tình và vẻ điên cuồng loáng thoáng như thế được.
Trước mắt chợt lóe ánh sáng, Bạch Ấn đột ngột xuất hiện trước mặt nàng ta, Chu Tuyết Kiến giật mình, lập tức lui về sau nửa bước.
“Sợ vi sư à?” Bạch Ấn thản nhiên hỏi, thần sắc giống hệt vị sư tôn trong kí ức của nàng ta.
Chu Tuyết Kiến nhìn thẳng vào chàng, không biết nên mở lời thế nào.
“Con yên tâm, vi sư không mất trí.”
Vì có nàng ở cạnh bên nên chàng sẽ không làm ra chuyện gì điên cuồng nữa, sẽ vẫn là Bạch Ấn trước kia.
“Không phải vì cứu con, đúng không?” Chu Tuyết Kiến nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của mình.
Bạch Ấn rũ mắt, không trả lời.
Bỗng nhiên Chu Tuyết Kiến bước lên hai bước, nàng ta không thể tin sự thật này: “Sư tôn, người đào linh căn của sư muội không phải vì muốn cứu con, người chỉ muốn... chỉ muốn chắc chắn rằng nàng ta không thể rời khỏi đây nữa thôi, đúng không?”
Ông trời ơi, ai có thể nói cho nàng ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
Người này là sư tôn của nàng ta, là vị sư tôn giống như tiên nhân của nàng ta, sao người lại… sao lại như thế…
Đúng, chắc chắn là do con hồ ly đó, nhất định là vậy.
Bản tính của hồ ly rất dâm đãng, thích mê hoặc lòng người, nhất định là do con hồ ly đó…
Chu Tuyết Kiến cứng rắn đè nén sát khí nơi đáy mắt, rồi bỗng nàng ta nghe thấy giọng nói của Bạch Ấn: “Sau này không có sự cho phép của ta thì đừng tới đây.”
Khi nói câu này, mắt của Bạch Ấn thoáng qua một tia tối tăm kích động.
Lúc trước có mấy lần tâm ma của chàng bùng phát thì gặp phải mấy đệ tử, tất cả đều bị chàng giết, nhưng Chu Tuyết Kiến thì khác. Với lại bây giờ chàng cũng không muốn che giấu gì nữa.
Giọng nói của Bạch Ấn lạnh lẽo tới tận xương khiến Chu Tuyết Kiến chấn động, nàng ta cúi đầu che giấu biểu cảm, nhỏ giọng đáp vâng.
***
Bạch Ấn nhanh chóng trở lại động phủ, ôm tiểu hồ ly vào lòng giống như thường ngày.
“Noãn Noãn, ta phải bế quan ba ngày, ba ngày này nàng phải ngoan biết không?” Bạch Ấn lập cấm chế, chàng chắc rằng sẽ không có ai vào được sơn động mà không kinh động tới chàng, nhưng chàng vẫn chưa yên tâm.
Vốn muốn mang nàng cùng đi bế quan, nhưng lần này chàng bế quan ở đầm nước lạnh, cơ thể nàng bây giờ không chịu nổi cái rét lạnh đó, cho nên chỉ đành để nàng nghỉ ngơi ở đây.
Chỉ ba ngày, ba ngày sau dù có hồi phục hay chưa chàng vẫn sẽ trở về.
Bạch Ấn dịu dàng hôn lên giữa trán của tiểu hồ ly, chàng nỉ non: “Noãn Noãn, nàng hãy ngoan ngoãn chờ ta về nhé.”
Cảm nhận được tia nguy hiểm trong giọng nói của chàng, thân thể của cô nương trong ngực chàng run lên, lúng túng ừ một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô Noãn mở mắt ra đã không thấy Bạch Ấn đâu.
Tô Noãn ngửa mặt nhìn cây cỏ dại mọc trên một khe hở ở vách đá trong sơn động, nó run rẩy, xoắn xít, yếu ớt đáng thương.
Nàng cứ lẳng lặng nằm suốt một ngày một đêm. Ngày hôm sau khi nàng còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được hai luồng hơi thở khác trong sơn động…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro